Điện thoại reo lên một hồi dài cuối cùng cũng có người bắt máy
" Alo " một chất giọng nhẹ nhàng vang lên trên điện thoại
" Xin chào cô ! cô có phải là bác sĩ Trịnh Hà Anh không ạ ! " cô dùng chất giọng điệu vui vẻ chào hỏi cô ấy
" Đúng vậy là tôi ! xin hỏi cô là ai " Trịnh Hà Anh đáp lại
" Tôi là phóng viên Lâm Nhã Quỳnh tôi gọi đến từ tòa soạn Báo khoa học và cuộc sống , chúng tôi liên hệ với cô để xin được phỏng vấn cô ! không biết cô Trịnh có thời gian rảnh không ạ " cô nói và rất mong chờ đối phương sẽ đồng ý
" Xin lỗi cô bình thường tôi rất ít khi nhận phỏng vấn ! hẹn cô dịp khác vậy " Trịnh Hà Anh khéo léo từ chối
" Mong cô suy nghĩ lại ạ ! toà soạn của chúng tôi đã rất mong được phỏng vấn cô từ lâu khi cô còn đang ở nước ngoài , nay khi biết tin cô về nước chúng tôi đã lặp tức liên hệ ngay ! xin cô cho chúng tôi ít thời gian để được hỏi đôi lời ạ " giọng nói của cô chút khẩn xin trong đó
" Để tôi xem lại thời gian rảnh của mình ! vậy chủ nhật cô có thể gặp để phỏng vấn tôi được chứ bởi tôi phải làm việc cả ngày " Trịnh Hà Anh đáp
" Dạ được ! địa điểm hẹn gặp là ở đâu ạ " Cô vội hỏi tiếp
" Cô biết quán cà phê " Buổi Sáng " chứ " Trịnh Hà Anh hỏi cô
" Vâng tôi biết " cô đáp
" 8 giờ gặp nhau ở đó nhé ! tôi phải quay lại làm việc rồi chào cô " Trịnh Hà Anh vừa nói dứt câu liền không đợi cô đáp đã vội cúp máy
" Ơ cô Trịnh ! tôi còn chưa chào cô nữa mà " cô nhìn điện thoại trên tay mà bất lực không nói được gì
" Cô ấy còn ngắt cả điện thoại trước ! khi còn chưa nghe mình nói hết nữa " Cô có cảm giác Cô bác sĩ Trịnh kia là một người rất kiêu ngạo
Cô biết làm bác sĩ thì điều bận rộn thế cho nên cô đã đợi đến giờ ăn trưa để gọi mà vẫn bị đối xử thế này nghĩ đến cũng có chút buồn đấy chứ
Chị Xuân thấy cô ngồi thừ người nhìn điện thoại thì đi lại vỗ vai cô
" Sao rồi cô ấy không đồng ý à "
" Không ạ ! nhưng cô ấy khá bận mãi đến chủ nhật mới phỏng vấn được " cô dùng giọng điệu buồn bã đáp
" Không sao ! vì cô ấy là nhân vật đặc biệt nên chúng ta phải nhẫn nại " Chị Xuân tiếp lời
" Vâng ạ " cô đáp
" Thôi đừng ủ rũ nữa mau đi ăn trưa thôi nào " Chị Xuân nói và kéo cô cùng đi ăn trưa
***
Anh đang ngồi ăn vội cơm trong căn tin để chuẩn đi gặp giáo sư Hà , đang ăn thì Trịnh Hà Anh đột nhiên đến ngồi cạnh đặt lên khay đồ ăn của anh một quả táo
" Anh nên ăn một quả táo sau bữa ăn " cô ấy nói và mỉm cười ngọt ngào nhìn anh
Anh tiếp tục ăn không để ý đến cô ta , nhưng cô ta vẫn cứ ngồi đó không có ý từ mà nhìn anh ăn làm anh nuốt không trôi nữa
" Cô cứ nhìn tôi ăn như thế sao ? " anh không vui mà quay sang hỏi cô
" Không được sao ạ " cô ta thản nhiên đáp và vẫn giữ nụ cười ngọt ngào với anh
Anh không ăn nổi nữa liền dứng dậy mang khay đồ ăn rồi đi , làm cô ta nhất thời hụt hẫng nhìn theo bóng anh , vừa đi được vài bước anh bỗng xoay người trở lại chỗ cô ta ngồi khiến cô ta tưởng anh định đến tiếp tục ngồi ăn cạnh mình nhưng anh làm cô ta thất vọng rồi
Anh chỉ đặt trả lại quả táo mà cô ta đưa anh
" Tôi không thích ăn trái cây " vừa nói dứt lời liền rời đi thẳng , một tràng này của anh làm cả phòng ăn đều ngạc nhiên mà nhìn về phía cô ta xì xầm với nhau
" Vị bác sĩ nữ kia là ai thế ! sao lại đưa quả táo cho bác sĩ Nam thế nhỉ "
" Cô ấy là bác sĩ mới đến khoa tim mạch nghe đâu đi du học từ nước ngoài về ! rất nổi tiếng trong giới đấy "
" Mà sao cô ấy lại có vẻ làm thân với bác sĩ Nam thế nhỉ ! nhìn hai người họ cũng khá là hợp nhau nhỉ " việc cô và anh đính hôn mọi người trong bệnh viện vẫn không ai biết nên nhìn cô ta thân mật với anh họ không kiêng dè mà nổi lên ý định muốn ship couple
" Tôi cũng không biết nữa ! nào mau ăn cơm đi đó là chuyện của người khác đừng quan tâm nữa "
Tiếng xì xầm làm cô ta thấy phiền cũng liền đứng dậy và rời đi nhanh chóng
Buổi chiều anh liền theo thời gian đã hẹn mà chuẩn bị đi gặp giáo sư Hà nhưng đột nhiên trưởng khoa lại bảo anh cho Trịnh Hà Anh đi theo khiến anh dù rất khó chịu nhưng cũng chẳng từ chối được
Lúc anh vừa lấy xe xong cô ta cũng đã ngoan ngoãn ngồi lên ghế phụ cạnh anh cài dây an toàn rồi
Khi thấy cô ta đã làm xong tất thẩy mọi thứ anh liền khởi động máy và chạy đi cả quá trình không nói chuyện cũng không để ý đến cô ta
" Hải Nam ! anh vẫn chưa tha thứ cho em sao ? " Trịnh Hà Anh lên tiếng bắt chuyện cô ta không thể nào chịu được khi anh cứ im lặng
" Cô cần tôi tha thứ về chuyện gì nữa chứ ! hai chúng ta nào đã xảy ra chuyện gì ? " anh lạnh lùng đáp
" Thế sao anh lại xa cách với em như vậy chúng ta không thể quay lại như lúc trước được sao " cô ta quay sang nhìn anh và mong chờ những điều mà cô ta muốn nghe được phát ra từ anh
" Quay trở lại như lúc trước ! cô nghĩ mình còn cơ hội ư " Vừa nói anh liền dừng xe lại
Trịnh Hà Anh nghe anh nói như vậy thì nhất thời không thể tin được , cô ta vẫn là suy nghĩ nhiều quá rồi
" Xuống xe đi ! đến nơi rồi " Anh vừa nói vừa bước xuống xe , còn cô ta vẫn ngồi thừ người ở đó mất một lúc mới đi xuống
Anh đã không kiên nhẫn chờ cô ta mà đã đi gần đến cổng của quán cà phê làm cô ta chỉ có thể bước thật nhanh để theo kịp anh
Suốt cả buổi ngồi nói chuyện với giáo sư Hà anh cũng không để ý gì nhiều đến cô ta , thỉnh thoảng thì cô ta có nói một vài điều với giáo sư, khi cô ta mở miệng anh liền nhất thời im lặng để cô ta tiếp tục nói, biểu hiện của cô ta gây ấn tượng tốt với giáo sư làm ông rất thích còn lầm tưởng hai người là một cặp mà trêu chọc
" Hai cô cậu đây đúng là hợp nhau thật đấy ! khoa tim mạch chuyến này lại tiếng lành đồn xa rồi khi hội tụ đầy đủ nhiều nhân tài thế này"
" Giáo sư quá lời rồi ạ ! không có em thì Hải Nam vẫn rất tiếng tăm trong khoa rồi ạ " Cô ta nhìn sang anh vừa cười và trả lời
Anh lúc này đang im lặng lại đột nhiên lên tiếng
" Không phải chỉ một mình em nổi tiếng trong khoa ! mà các bác sĩ khác cũng thế ạ ! có tất cả mọi người cùng cố gắng cống hiến thì khoa bọn em mới nổi tiếng như vậy ạ " Anh điềm tĩnh trả lời phản bác ý kiến của Hà Anh làm cô ta nhất thời cứng miệng
" Quả nhiên người trẻ tuổi các cậu đúng là ai cũng đều tâm huyết với nghề " Ông cười vui vẻ nói
Sau khi tiễn giáo sư Hà về , anh cũng vội vã lên xe quay trở về bệnh viện , bước chân của anh đi rất nhanh làm cô ta phải chạy thật nhanh để đuổi theo
Khi cả hai đã lên xe , anh liền lái đi và vẫn giữ thái độ lạnh nhạt với cô ta
" Hải Nam anh ghét em vậy sao " cô ta lên tiếng hỏi
" Tôi làm gì dám ghét cô chứ ! chỉ là chúng ta chả có gì để nói với nhau cả " Anh lạnh giọng đáp
" Anh không thể cho em một cơ hội nào ư " Cô ta luyến tiếc định chạm vào tay anh thì liền bị ánh nhìn lạnh lùng làm cho sợ hãi mà không dám chạm vào anh nữa
" Tôi hi vọng cô trở lại đây để cống hiến tài năng của mình cho việc cứu người chứ không phải để xin cơ hội quay lại với tôi ! vả lại tôi cũng đã đính hôn rồi giữa chúng ta không thể nào nữa đâu ! mong cô Trịnh sao này giữ ý tứ ở trước mặt mọi người và kể cả là ở riêng với tôi thì cô cũng nên chỉ dừng lại ở mức đồng nghiệp thôi " anh giải thích rõ cho cô ta hiểu để vạch rõ ranh giới giữa cả hai
" Anh đã đính hôn ! từ lúc nào chứ " Cô ta không thể tin khi nghe anh nói vậy , tai cô ta ù đi dường như là không nghe rõ mấy câu sao chỉ nhất nhất nghe thấy " anh đã đính hôn rồi "
" Tôi đính hôn lúc nào đó là chuyện của tôi ! mong cô sau này hãy giữ khoảng cách với người đã có vợ như tôi ! tôi không muốn mình và cô lại trở thành chủ đề bàn tán của mọi người " Anh vừa nói xong câu đấy thì chiếc xe của anh cũng rẽ vào bệnh viện
" Đến bệnh viện rồi ! mời bác sĩ Trịnh xuống xe "
" Tại sao lại như vậy ! anh đang đùa với em sao ! sao anh có thể đính hôn được chứ còn tình cảm của hai chúng ta thì sao ! anh đã hết yêu em rồi ư " cô ta không cam lòng mà muốn nghe được câu trả lời từ anh
" Tình cảm nào giữa hai chúng ta ! nó đã chấm dứt từ khi cô quyết định rời đi vào 12 năm trước rồi ! bây giờ giữa tôi và cô không còn gì cả ! mong cô đừng nhắc đến quá khứ nữa hãy để nó ngủ yên đi " Anh nói xong thì nhìn về phía cô ta vừa có vài phần lạnh lùng xen lẫn xa lạ
Khi nhìn vào mắt anh , cô ta càngn không kiềm nổi cảm xúc của mình mà rơi nước mắt , người đàn ông mà cô ta ngày nhớ đêm mong này đã không còn tình cảm với cô ta nữa trong trái tim anh đã sớm không còn chỗ trống cho cô ta
" Hải Nam , nhưng em thật sự vẫn còn yêu anh " cô ta cố nếu lấy tia hi vọng cuối cùng mà thổ lộ lòng mình
Nghe được lời này từ miệng cô ta anh , anh cũng không có phản ứng gì
" Xin lỗi cô ! tôi đã dành cả trái tim còn lại của mình cho vợ mình rồi ! mong cô hãy quên đoạn tình cảm này đi ! giữa hai chúng ta bây giờ đã là hai con đường thẳng không có một điểm chung nào rồi ! cô sẽ gặp được người khác đem lại hạnh phúc cho cô thôi " Anh một lần nữa khẳng định cả hai không thể quay trở về như lúc đầu được nữa để cô ấy không ôm lấy hi vọng nhiều về anh
Cuộc đối thoại của cả hai người ở trong xe đã bị cô nhìn thấy , hôm nay cô được tan làm sớm nên đã tự mình đi bộ đến bệnh viện đợi anh cùng về nhà, nhưng lại bắt gặp cảnh anh ngồi trên xe cùng với một cô gái khác thế này
Thử hỏi ai gặp hoàn cảnh như cô mà không sinh ra hiểu lầm chứ
Cô đứng đó chứng kiến một hồi thì cô gái đó đột nhiên mở cửa xe bước xuống thế mà là vị bác sĩ Trịnh mà cô sắp phỏng vấn, giữa anh và cô ấy có mối quan hệ gì ? mà có vẻ như cô ấy vừa khóc thì phải