“Không lẽ chúng muốn bắt Vãn Thanh làm con tin, sau đó bức mình phải nghe theo?”
Ánh mắt Diệp Huyền bùng lên khí lạnh, cố ý giả bộ rời khỏi phòng khám nhưng thật ra lại thần không biết quỷ không hay vọt đến phía sau người đó!
“Anh là ai? Tại sao theo dõi tôi?”
Giọng nói lạnh lùng, đằng đằng sát khí của Diệp Huyền truyền đến từ phía sau người đó!
“A…!”
Người đàn ông kia vốn dĩ còn cho rằng mình là cao thủ điều tra, không ngờ Diệp Huyền đã đứng ở phía sau nhưng gã lại không hay biết!
Thực lực hai bên cao thấp thế nào là điều có thể thấy rõ!
Tuy nhiên trong lòng gã vẫn ôm tâm lý may mắn, cảm thấy thực lực của mình nếu bỏ trốn thì cũng không gặp vấn đề gì!
Vút!
Gã lắc mình một cái, trong giây lát gã đã biến mất khỏi đám đông, có thể nói không còn tăm hơi!
“Ha ha, chỉ cần mình hành động trước thì cho dù hành tung bại lộ, người khác cũng đừng hòng đuổi kịp!”
Gã cực kỳ tự tin, ẩn thân ở một nơi tối tăm và hẻo lánh, âm thầm đắc ý cười giễu cợt. Không ngờ, giọng nói của Diệp Huyền lập tức lại truyền đến từ phía sau gã:
“Không phải anh cho rằng mình có thể trốn được chứ?”
“Gì vậy?”
Người đàn ông lập tức giật nảy mình, vô ý thức xoay đầu lại, gã bắt gặp khuôn mặt rét lạnh của Diệp Huyền đang nhìn chằm chằm vào mình!
Đôi mắt Diệp Huyền giống như giao long thần mục, mang theo hơi thở khiến người khác không khỏi run rẩy!
“Tại sao có thể như vậy...”
Người đàn ông lập tức biến sắc, thời điểm gã muốn chạy trốn thêm một lần nữa thì lại phát hiện cơ thể gần như đã bị Diệp Huyền vững vàng chế trụ!
Bàn tay lớn của Diệp Huyền như kìm sắt kiên cố, người đàn ông căn bản không có cách nào động đậy, đồng thời còn bị nâng lên!
“Vừa rồi tôi đã cho anh một cơ hội, hy vọng anh trân trọng cơ hội sống lần cuối cùng và thành thật khai báo, rốt cuộc là ai sai anh đến?”
Giọng điệu Diệp Huyền bình thản, nhưng vẫn thể hiện được khí thế khiến người khác không thể phản kháng!
Tiếp theo đó, Diệp Huyền ném người đàn ông xuống đất.
“Khụ khụ!”
Người đàn ông bị dọa đến mức toàn thân run rẩy, không còn dám chạy trốn, chỉ có thể trả lời: “Đại ca, tôi, tôi là do Chiến bộ phái tới!”
Nói xong, gã vội vàng lấy giấy chứng nhận ra: “Tôi đang thi hành nhiệm vụ, là cấp trên kêu tôi theo dõi anh!”
“Anh là người của Chiến bộ?”
Mặc dù não Diệp Huyền vô cùng linh hoạt, nhưng khi nghe người đàn ông nói thì vẫn cảm thấy rất bất ngờ. Hắn nhìn giấy chứng nhận một chút, bên trên thể hiện rõ gã là lính trinh sát của Chiến bộ Tây Bắc, tên là Tiêu Chính.
“Chiến bộ Tây Bắc, đây không phải là phạm vi quản lý của Tiêu Băng Tuyết sao?”
Diệp Huyền không khỏi nhíu mày, lập tức đoán được chuyện này nhất định có quan hệ với Tiêu Băng Tuyết. Tối hôm qua Tiêu Băng Tuyết bắt hắn để điều tra chuyện trọng phạm trốn thoát, dẫn đến người của Chiến bộ Giang Nam tới. Mà căn cứ manh mối Diệp Huyền cung cấp, Tiêu Băng Tuyết còn thuận lợi bắt được tội phạm vượt ngục Thiên Thần Tông!
Cho nên Tiêu Băng Tuyết đương nhiên càng thêm hiếu kì, rất muốn biết Diệp Huyền rốt cuộc là ai, thề phải điều tra được manh mối. Mà gã tên Tiêu Chính này có cùng họ với Tiêu Băng Tuyết, rất có thể chính là người thân tín của Tiêu Băng Tuyết.
Diệp Huyền nhìn chằm chằm Tiêu Chính, quát hỏi: “Người ra lệnh cho anh là Tiêu Băng Tuyết, đúng không?”
Tiêu Chính biến sắc, lập tức hít thở sâu một hơi rồi nói: “Chuyện này… đây là thông tin cơ mật của Chiến bộ... Dù anh giết tôi đi nữa, tôi cũng tuyệt đối sẽ không để lộ một chữ.”
Đối mặt với uy hiếp bị giết, gã vẫn không chịu tiết lộ bất cứ điều gì.
“Ồ?”
Diệp Huyền lạnh giọng cười, sau đó trực tiếp nắm chặt đầu Tiêu Chính: “Trong vòng ba giây nhất định phải trả lời câu hỏi của tôi, nếu không tôi bẻ gãy đầu anh!”
“Ba!”