• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Hạo Khanh đến Thẩm thị trong trạng thái mệt mỏi. Hắn nằm dài ra ghế sofa, công việc chất đống không muốn màng đến. Mấy ngày rồi vẫn không tìm ra tung tích của Khiết Băng, lúc nào hắn cũng mang tâm trạng nặng nề khó tả.

Thư ký của Thẩm Hạo Khanh gõ cửa vào phòng, bộ dạng anh ta rất gấp gáp, trên tay còn cầm theo điện thoại. Anh ta lay nhẹ bả vai hắn, nói vội:

“Chủ tịch! Ninh gia vừa gọi đến nói tiểu thư Khiết Quỳnh cắt tay tự vẫn. Hiện tại cô ấy đang cấp cứu ở bệnh viện A gần trung tâm thành phố.”

Thẩm Hạo Khanh nhíu mày, đầu óc còn mơ màng trong giấc ngủ chập chờn. Mất một lúc mới tiếp nhận được thông tin từ thư ký của hắn. Hắn ngồi bật dậy, lách qua khỏi người anh ta, chạy nhanh xuống hầm giữ xe.

Hắn lái xe một mạch đến bệnh viện, lao nhanh đến phòng cấp cứu. Ninh đại phu nhân vừa thấy hắn đã hung hăng xông tới, chỉ trích:

“Thẩm Hạo Khanh, tất cả là tại cậu. Khiết Quỳnh thành ra nông nỗi này đều do cậu ban cho đấy. Đồ thằng đàn ông tồi!”

Hắn đứng yên để mặc bà ta sỉ vả, ánh mắt luôn hướng về phía phòng cấp cứu. Ninh lão gia sốc đến nỗi ngất xỉu tại chỗ, hiện tại còn đang nằm trong phòng hồi sức.

Một tiếng sau, Ninh Khiết Quỳnh được đẩy ra ngoài, đưa về phòng bệnh. Ninh đại phu nhân ngồi bên giường bệnh khóc ầm ỉ, liên tục than vãn, thương thân trách phận thay Ninh Khiết Quỳnh:

“Con gái mệnh khổ của ta, sao con lại ra nông nỗi này? Nếu con chết, ta sống còn có ý nghĩ gì nữa.”

Rồi bà ta quay sang Thẩm Hạo Khanh, tiếp tục trách hắn:

“Là do cậu! Thẩm Hạo Khanh, cậu trả lại con gái cho tôi đi. Nó vì cậu phải chịu bao tổn thương, sao cậu dám đối xử với nọ vậy hả?”

Hắn không nói gì, chỉ đứng bất động bên cạnh giường bệnh như một bức tượng. Một lâu sau khi thuốc mê hết tác dụng, Ninh Khiết Quỳnh mới tỉnh lại.

“Cuối cùng con cũng tỉnh lại rồi… huhu…”

“Mẹ đừng khóc. Con không sao!”

“Sau này đừng dại dột như vậy nữa…” Bà ta khóc thút thít.

Ninh Khiết Quỳnh gượng cười, sắc mặt nhợt nhạt nhưng vẫn cố tỏ vẻ rất ổn. Cô ta nắm lấy tay Mộc Tuệ, yếu ớt cất giọng:

“Đều là do con lựa chọn, mẹ cũng đừng trách Hạo Khanh.”

Hắn bước đến, vén nhẹ mấy sợi tóc trên trán Ninh Khiết Quỳnh. Cô ta buông tay Mộc Tuệ ra, nắm lấy tay hắn:

“Hạo Khanh, anh đến rồi.”

Hắn gật đầu, dịu dàng nói: “Anh đây.”

Ninh Khiết Quỳnh rưng rưng như sắp khóc, bàn tay yếu ớt níu giữ Thẩm Hạo Khanh. Lần này cô ta lựa chọn mạo hiểm cả tính mạng chính là muốn giữ chặt lấy hắn.

“Em cứ tưởng anh không quan tâm em nữa, sau đó sẽ bỏ rơi em…”

“Nói bậy! Anh sẽ mãi mãi ở bên cạnh em.” Hắn vội trấn an cô ta.

Không khí cảm động bất ngờ bị cắt ngang vì sự xuất hiện của Sở Trạch. Anh từ bên ngoài hớt hải chạy vào, không quan tâm những người khác trong bệnh viện mà chạy đến ngay trước mặt Thẩm Hạo Khanh, thúc giục:

“Thẩm Hạo Khanh, Khiết Băng trở về Thẩm gia rồi.”

Hắn sững sờ, người con gái mấy ngày nay hắn tốn công tìm kiếm đã trở về rồi. Thẩm Hạo Khanh liếc nhìn Khiết Quỳnh, trong lòng dâng lên chút cảm giác áy náy. Nhưng đến cuối cùng, hắn vẫn quyết định rời đi.

“Khiết Quỳnh, xin lỗi em. Anh có chuyện gấp, một lát nữa sẽ quay lại.”

“Cậu…” Ninh đại phu nhân há hốc miệng, như thể không tin được những gì mình vừa nghe thấy.

Mặc cho bà ta giữ hắn lại, Thẩm Hạo Khanh vẫn dứt khoát rời khỏi phòng bệnh. Hắn trở về Thẩm gia, tìm kiếm Khiết Băng.

“Dì Lý, Khiết Băng đâu rồi?”

“Thiếu phu nhân vừa mới rời đi. Thiếu gia à, cô ấy có để lại cái này cho cậu.”

Nói rồi, dì Lý lấy ra một phong bì thư đưa cho Thẩm Hạo Khanh. Hắn vội mở ra, bên trong là giấy ly hôn viết tên hắn và Khiết Băng.

Cô đã ký vào đó, như thể sẵn sàng ly hôn với hắn.

Thẩm Hạo Khanh sững người, bàn tay vò chặt tờ giấy trong tay, ném mạnh xuống đất. Cảm giác đau nhói xen lẫn với sự tức giận trong lòng, mọi việc diễn ra quá đột ngột, nhất thời hắn không thể chấp nhận được.

Hắn cứ nghĩ Khiết Băng yêu hắn, cô nhất định sẽ cầu xin hắn, cứu vãn cuộc hôn nhân này. Nhưng sự thật bày ra trước mắt, lẽ nào Thẩm Hạo Khanh đã nhầm?

“Khiết Băng, lần này xem ra em đã hạ quyết tâm rồi.”

Sở Trạch đuổi theo đằng sau, bấy giờ mới đến nơi. Anh dựa vào cánh cửa phòng khách, thở gấp:

“Hừ, miệng thì nói không quan tâm đến, nhưng vừa nghe thấy tin tức liên quan đến Khiết Băng thì sốt sắng hơn ai hết.”

“Đúng là tự lừa dối bản thân mình!”

Sở Trạch nhìn thái độ tức giận của hắn, rồi chú ý đến tờ giấy bị vo tròn nằm lăn lóc trên sàn. Anh nhặt lên, mở ra xem nội dung bên trong.

Ba chữ “đơn ly hôn” trên tiêu đề cũng đủ để Sở Trạch hiểu ra tất cả.

“Hạo Khanh, cậu định làm thế nào?”

“Tìm cô ấy!” Hắn quả quyết.

Nói thì dễ lắm nhưng tìm bằng cách nào? Khiết Băng đã muốn ly hôn với hắn, nhất định sẽ nghĩ cách để Thẩm Hạo Khanh không tìm ra mình.

“Tôi nghĩ sẽ không dễ dàng đâu.” Sở Trạch nói.

Thẩm Hạo Khanh nhướng mày, đôi mắt nhìn thẳng vào anh, tự tin nói:

“Tôi tự có cách khiết Ninh Khiết Băng chủ động quay về.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK