• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Sau này em lớn, anh nhất định sẽ cưới em làm vợ.”

“Có thật không? Anh sẽ không nuốt lời đấy chứ?”

“Thật! Tuyệt đối không nuốt lời. Chúng ta móc ngoéo đi.”

Cậu bé giơ tay ra trước mặt, cô bé kia nắm lấy tay cậu, ngoắc vào tay mình. Cô bé mỉm cười hạnh phúc, ôm chầm lấy cậu.

Lời hứa thời thơ ấu dưới gốc hoa tử đằng nở rộ, thoáng chốc như gió thoảng mây bay. Người vẫn còn nhớ, kẻ lại quên rồi!

“Khiết Băng.”

Thẩm Hạo Khanh giật mình thức giấc, trên trán đầm đìa mồ hôi. Hắn thở hắt, mặt mũi bơ phờ thấy rõ. Nhìn quanh căn phòng một lượt, hắn đưa tay day mạnh trán, đầu óc bắt đầu trở nên hỗn độn.

Gần đây hắn rất hay mơ về những chuyện lúc nhỏ, đặc biệt là lời hứa với cô bé kia.

Chỉ là người Thẩm Hạo Khanh liên tưởng đến không phải là Ninh Khiết Quỳnh, mà lại là Khiết Băng. Hắn không hiểu nổi bản thân mình nữa, phải chăng hắn quá nhớ cô nên mới sinh ra loại ảo giác này?

Hay hắn thật sự đã nhận nhầm người?

“Chết tiệt! Mau tỉnh táo lại đi Thẩm Hạo Khanh.”

Đúng lúc này Ninh Khiết Quỳnh bước vào phòng. Ngày hôm qua cô ở trong bệnh viện, ngay buổi tối đã xin làm giấy xuất viện. Cô ta không về nhà mà đến Thẩm gia, trùng hợp Khiết Băng đi đâu cả đêm không về.

Thẩm Hạo Khanh đã muốn đi tìm, nhưng bị Ninh Khiết Quỳnh ngăn lại. Cô ta nói nên để Khiết Băng ở một mình bình tâm trở lại, hắn nghe cũng có lý, nên mới không vội tìm cô nữa.

“Hạo Khanh, anh sao thế?”

“Không sao. Chỉ là trong người thấy hơi khó chịu thôi.”

Ninh Khiết Quỳnh rót cho hắn một cốc nước lọc, rồi đến bên giường ngồi xuống. Cô ta cầm khăn mùi xoa định lau mồ hôi cho Thẩm Hạo Khanh, nhưng bị hắn giữ lại.

“Anh tự mình lau được rồi.”

Cô ta gật gật, sau đó buông tay ra để hắn tự làm. Nhớ đến chuyện quan trọng, cô ta liền nói:

“Hạo Khanh, lát nữa em sẽ đi thử váy và mua nhẫn cưới. Anh đi cùng em nhé?”

Trước sự mong đợi của Ninh Khiết Quỳnh, Thẩm Hạo Khanh lại lắc đầu tư chối. Cô ta rất thất vọng, giọng ủy khuất nói:

“Tại sao chứ?”

“Chuyện đó em tự mình quyết định đi. Hôm nay anh mệt lắm.”

Nói xong, hắn đứng dậy đi vào trong phòng tắm, bỏ lại mình Ninh Khiết Quỳnh ngồi ngây người ở đó.

Ở chung cư, Cao Minh Viễn sau khi thức dậy bèn sang phòng bên cạnh đánh thức Khiết Băng. Hắn gõ cửa nhưng không thấy tiếng trả lời, vội đẩy cửa đi vào trong.

“Khiết Băng…”

Cao Minh Viễn nhìn quanh căn phòng thì không thấy Khiết Băng đâu cả. Hắn nhíu mày, nghĩ cô đã bỏ đi trước khi mình thức dậy rồi.

Nhưng mà khi xuống bếp, hắn phát hiện cô đang cặm cụi chuẩn bị bữa ăn sáng. Cao Minh Viễn đứng dựa vào một góc tủ, chăm chú quan sát Khiết Băng nấu nướng.

“Minh Viễn, anh sang bàn ngồi đợi đi. Tôi sắp nấu xong rồi.”

Khiết Băng xào mì thịt bò, thơm phức. Cô trút ra đĩa, Cao Minh Viễn liền giúp cô bê lại bàn. Sáng nay cô dậy sớm nấu bữa ăn sáng vì muốn cảm ơn người đàn ông kia đã nhiều lần giúp đỡ mình.

“Thật không ngờ em nấu ăn ngon đến vậy.”

“Bây giờ anh mới biết sao? Trước đây có phải luôn xem thường em đúng không?” Hai người bắt đầu thay đổi cách xưng hô.

“Làm gì có chứ! Thôi mau ăn đi.”

Cao Minh Viễn nếm thử một miếng thịt bò, thớ thịt vừa mềm vừa ngọt tan dần trong miệng. Hương vị này quả thật không tồi, hắn gắp liền mấy đũa mì với thịt, ăn một cách ngon lành.

Khiết Băng rót cho hắn một ly nước, do không cẩn thận đã để nước đổ ra bàn, còn tràn lên khắp điện thoại của hắn. Cô vội cầm lên, giãy mạnh cho khô nước.

“Xin lỗi Minh Viễn, điện thoại này làm sao bây giờ?” Khiết Băng cuống quýt cả lên.

“Đừng lo. Để anh đi lấy máy sấy.”

Cao Minh Viễn đứng dậy đi vào trong phòng, đúng lúc này điện thoại hắn có tin nhắn gửi đến. Khiết Băng nhìn vào màn hình sáng rực, vô tình đọc hết dòng tin nhắn kia.

Sống lưng cô lạnh toát, người đờ ra...

Nội dung dòng tin nhắn đó, chính là nói về việc Ninh Khiết Quỳnh bị bắt cóc!

“Khiết Băng, mau đưa điện thoại cho anh.”

“Hả?” Cô giật thót mình vì sự xuất hiện đột ngột của Cao Minh Viễn, điện thoại từ tay cô rơi xuống sàn, lần này thì tắt ngóm.

“Minh Viễn, em xin lỗi…”

Hắn cố bật nguồn thử, nhưng vẫn không được. Cao Minh Viễn xua tay, bảo rằng không phải chuyện gì to tát.

“Dù sao cũng chỉ là một chiếc điện thoại. Em đừng lo lắng quá.”

Hắn ném chiếc điện thoại sang một bên, rồi ngồi vào bàn tiếp tục ăn sáng.

“Khiết Băng, em ăn đi chứ? Đừng nghĩ về điện thoại nữa, anh sẽ không bắt đền em đâu.”

Khiết Băng cố trấn an bản thân, chầm chậm gắp từng đũa mì để ăn. Nhớ lại nội dung tin nhắn vừa nãy, cô nghi ngờ việc bắt cóc Ninh Khiết Quỳnh có liên quan đến Cao Minh Viễn.

“Không được, mình phải nhanh chóng rời khỏi đây thôi.” Cô thầm nghĩ.

Ăn sáng xong, Khiết Băng vịn cớ nhờ Cao Minh Viễn đi mua thuốc giúp mình. Sau khi xác định hắn đã đi xa, cô vội vàng rời khỏi khu chung cư đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK