Trải qua một đêm dài Khiết Băng mới tỉnh lại. Suốt mấy ngày nay, ngày nào cũng có chuyện xảy ra khiến cô rất mệt mỏi, tinh thần càng trở nên sa sút trầm trọng.
Cô ôm lấy đầu, nơi vết thương còn đang đau âm ỉ. Đúng lúc Thẩm Hạo Khanh vào trong phòng bệnh, hắn vội đi đến, hỏi han cô gái nhỏ:
“Khiết Băng, cô tỉnh dậy rồi sao? Vết thương trên đầu còn đau không? Hiện tại trong người cô cảm thấy thế nào?”
Thẩm Hạo Khanh hỏi dồn dập nhiều câu, làm cho Khiết Băng không kịp trả lời. Hắn chợt hiểu ra điều gì đó, bèn rót cho cô một cốc nước lọc.
“Uống đi cho đỡ khát, rồi bình tĩnh kể lại cho tôi nghe chuyện tối hôm qua đi.”
Nhắc đến chuyện xảy ra vào tối hôm qua, Khiết Băng sực nhớ đến Ninh Khiết Quỳnh. Là cô ta đã đẩy cô ngã xuống cầu thang, chỉ là vô tình hay cố ý, Khiết Băng không dám đoán bừa.
“Đã nghĩ ra được gì chưa? Là ai xô cô ngã sao?” Hắn tiếp tục tra hỏi.
Khiết Băng siết chặt chiếc ly thủy tinh đang cầm trên tay, trong đầu cô ngổn ngang rất nhiều suy nghĩ. Rốt cuộc thì cô có nên nói thật cho Thẩm Hạo Khanh biết không?
Nếu như nói ra chuyện này, rất có thể hình tượng Ninh Khiết Quỳnh trong lòng của hắn sẽ bị ảnh hưởng, nhưng mà Khiết Băng không muốn như vậy. Cô chần chừ một lúc, rồi cúi thấp đầu đáp:
“Là do em bất cẩn tự ngã cầu thang thôi.”
Thẩm Hạo Khanh không tin vào lời cô lắm. Dù Khiết Băng có hơi ngây ngô, nhưng cũng đã hai mươi mấy tuổi rồi, sao bất cẩn đến mức ngã cầu thang được?
“Tối qua là Cao Minh Viễn đưa cô vào bệnh viện.” Hắn nói câu này là để thăm dò thái độ của Khiết Băng.
Nhưng mà cô không tỏ ra có gì bất thường, ngoại trừ gương mặt biểu hiện ra sự ngạc nhiên. Khiết Băng cũng không biết người đưa cô vào bệnh viện là Cao Minh Viễn. Có lẽ nào Ninh Khiết Quỳnh đã nhờ hắn ta?
“Vậy à? Em cũng không biết vì sao anh ta xuất hiện ở đó nữa.” Cô cười nhàn nhạt.
Sở dĩ Khiết Băng không muốn nói ra chuyện cô bị thương có liên quan đến Ninh Khiết Quỳnh, là bởi vì cô luôn nghĩ bản thân mình nợ cô ta. Nhớ lại lúc nhỏ khi Khiết Băng vừa mới đến Ninh gia, ai nấy đều rất yêu quý cô, từ ông nội đến người làm trong nhà, khiến cho Ninh Khiết Quỳnh phải ghen tị.
Cô ta không thèm nói chuyện với Khiết Băng, ánh mắt nhìn cô lúc nào cũng lộ vẻ khinh bỉ, ghen ghét. Ông nội từng dặn dò rằng Ninh Khiết Quỳnh là chị gái của cô, hai chị em phải yêu thương, đùm bọc lẫn nhau. Thế nên Khiết Băng luôn tìm cách trở nên thân thiết hơn với Ninh Khiết Quỳnh, thậm chí còn sống khép mình để không chiếm mất ánh hào quang của cô ta nữa.
Kể cả con gấu bông mà lần cuối cùng từ biệt nhau, Thẩm Hạo Khanh trao cho cô, Ninh Khiết Quỳnh nhìn thấy liền khen đẹp, Khiết Băng cũng phải cắn răng tặng nó lại cho cô ta.
“Đang nghĩ gì thế? Tôi vừa mua cháo về, cô ăn đi cho nóng.”
Thẩm Hạo Khanh mở nắp hộp cháo thịt bằm ra, cẩn thận múc từng muỗng thổi cho Khiết Băng. Cô nhìn chăm chăm hắn, môi mím chặt không mở miệng. Dòng suy nghĩ trong cô càng trở nên nặng nề, vì sự quan tâm của hắn dành cho cô ngay lúc này.
Nắm không được, buông cũng khó… Cảm giác này làm Khiết Băng rất khó chịu.
“Để em tự ăn được rồi.” Cô giành lấy hộp cháo trong tay Thẩm Hạo Khanh.
“Mau há miệng.” Hắn ra lệnh.
Khiết Băng khẽ thở dài, ngoan ngoãn nghe lời hắn. Thật ra với sức lực hiện tại của cô, chưa chắc đã cầm vững hộp cháo nữa.
Đợi cô ăn hết cháo, Thẩm Hạo Khanh gọi bác sĩ đến kiểm tra cho cô. Khiết Băng cần phải nghỉ ngơi cho lại sức, nên hắn ra ngoài, để mình cô nằm trong phòng bệnh được yên tĩnh.
Đầu giờ chiều, Ninh Khiết Quỳnh ghé sang bệnh viện. Cô ta cầm theo một bó hoa lớn, vừa nhìn thấy Khiết Băng đã ôm chầm lấy cô khóc nức nở, miệng không ngừng nói xin lỗi.
“Đều tại chị cả. Khiết Băng, chị không cố ý, thật sự không cố ý đẩy ngã em.”
Khiết Băng ôm lấy Khiết Quỳnh, vỗ nhẹ vào lưng an ủi cô ta. Cô không hề trách cứ điều gì, chỉ xem đó như một tai nạn ngoài ý muốn.
Ninh Khiết Quỳnh cảm thấy nhẹ cả lòng, dù sao hôm nay cô ta đến đây không phải để quan tâm Khiết Băng. Mục đích thật sự của cô ta là tìm Thẩm Hạo Khanh, đưa hắn đến xem địa điểm tổ chức hôn lễ.
Cô ta phải đẩy nhanh việc kết hôn với Thẩm Hạo Khanh càng sớm càng tốt. Như thế vừa chia rẽ tình cảm giữa hắn với Khiết Băng, vừa có thể chọc tức Cao Minh Viễn.
Ninh Khiết Quỳnh muốn trả thù người đàn ông đó vì đã dám bỏ rơi cô ta!
Thẩm Hạo Khanh mang trái cây từ bên ngoài vào, gọt cho hai cô gái kia. Ninh Khiết Quỳnh ngồi được một lúc, liền mở lời nhắc đến hôn lễ.
“Hạo Khanh, em với anh cùng nhau chuẩn bị đi. Em muốn hôn lễ của chúng ta phải thật hoàn hảo.”
Khiết Băng nghẹn ứ họng, miếng táo cho vào miệng bị mắc lại ngang cổ. Thẩm Hạo Khanh ngoảnh mặt nhìn sang, như muốn nghe qua ý kiến của cô gái nhỏ. Cô bèn nuốt vội miếng táo, từ tốn đáp:
“Anh đi với chị ấy đi. Em không sao cả.”
“Hạo Khanh à, em sẽ gọi dì Lý đến chăm sóc cho Khiết Băng mà.” Ninh Khiết Quỳnh phụ họa thêm.
Thẩm Hạo Khanh gật đầu, nghe theo sự sắp xếp của bọn họ. Nhưng mà thái độ của hắn bỗng trở nên thờ ơ với Khiết Băng, ánh mắt nhìn cô thêm phần lạnh nhạt.
Cô thoáng thất vọng, ban nãy còn nghĩ Thẩm Hạo Khanh sẽ từ chối Ninh Khiết Quỳnh mà ở lại. Nhưng mà Khiết Băng quá si tâm vọng tưởng rồi. Trong trái tim người đàn ông đó, làm gì có chỗ cho cô?