Mục lục
Tiểu Dương Đà - Vô Liêu Đáo Để
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vào khoảnh khắc ấy, Diệc Thu rất muốn thẳng thắn hết thảy mọi chuyện với U Nghiên.

Nàng muốn nói cho U Nghiên, bản thân kỳ thật đến từ một thế giới khác, mà thế giới này chẳng qua chỉ là thế giới trong tiểu thuyết được viết dưới ngòi bút của một tác giả nào đó, bởi vì kết cục của tiểu thuyết quá tệ, mấy câu rủa thầm dưới đáy lòng quá mãnh liệt cho nên mới bị hệ thống kéo vào nơi này.

Nhưng nàng nào dám nói.

Đầu tiên, là sẽ không có ai nguyện ý tin tưởng mình chỉ là nhân vật trong một cuốn tiểu thuyết.

Thế giới đang sinh sống là hư cấu, nửa đời trải nghiệm chỉ chiếm ít ỏi vài câu vài chữ trong sách, đừng nói là một người cường đại kiêu ngạo như U Nghiên, đổi đại thành một người bình thường khác, chắc gì đã tiếp thu được?

Hơn nữa, vai chính và vai ác là hai sự tồn tại đối lập với nhau, nàng xuyên đến bên cạnh vai ác, nhưng nhiệm vụ mà hệ thống đưa ra lại là trợ giúp vai chính HE, vậy chẳng phải là hành vi nội quỷ đấy sao?

Quan trọng nhất là, kể cả vẫn sống sót sau khi thẳng thắn hết thảy, nàng cũng không dám cam đoan bản thân mình sẽ không hề vi phạm.

U Nghiên chính là Ma Tôn, cho dù hướng đi của cốt truyện hoàn toàn khác với truyện gốc, nàng và những thần tiên trên Thiên giới kia cũng không có khả năng bắt tay giảng hoà với nhau.

Tính tình của điểu nữ nhân vốn đã quái gỡ, nghĩ cái gì thì muốn cái đó, hiện tại nàng không còn hứng thú với vai chính, nhưng lỡ một ngày nào đó hứng thú lại tới thì sao?

Đến lúc đó, e là nàng sẽ vỗ đùi, lập tức ra quyết định muốn giết chết vai chính, trước khi hành động sực nhớ tới tiểu Dương Đà bên cạnh mình cần thiết giúp vai chính HE mới giữ được mạng chó, chống cằm suy nghĩ một hồi, cảm thấy không thể cứu chữa nên tiện tay làm thịt nếm thử hương vị ra sao.

Miễn bàn đến nó, vì đây đúng là chuyện mà một vai ác có thể làm được.

Tiểu Dương Đà cắn từng miếng bánh nướng đại vai ác đưa đến bên miệng, trong lòng có bao nhiêu cảm động thì tứ chi lại có bấy nhiêu cứng đờ.

Sau khi đã lấp đầy bụng, U Nghiên lau miệng cho Diệc Thu như thường lệ, rồi sau đó rửa mặt xong xuôi mới lên giường ngủ sớm.

Diệc Thu ghé vào giường, gác cằm lên mép giường, một đôi mắt nhỏ chớp chớp nhìn U Nghiên.

Lúc U Nghiên ngủ, vẫn luôn dựa người vào ven tường, chiếc giường rõ ràng không lớn, nhưng lại bị nàng chừa ra một khoảng trống đủ để một người nằm lên đó.

Đại vai ác cũng thật là, ngủ chiếm ít không gian vậy mà chẳng chịu cho tiểu Dương Đà lên nằm cùng.

Nhưng nói gì thì nói, U Nghiên quả thực đã rất tốt với nàng, cho nàng ăn cho nàng uống, rõ ràng bết nàng có vấn đề, lại vẫn cứ giúp nàng hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến.

Đãi ngộ này, thật sự đã tốt lắm rồi, thân là một con sủng vật, vẫn phải nên học được cách biết đủ.

Nghĩ vậy, đầu nhỏ Diệc Thu cọ nhẹ lên góc áo đang rũ xuống mép giường của U Nghiên, khóe miệng nhịn không được mà nhếch lên vài phần.

U Nghiên: "Sao còn chưa ngủ?"

Điểu nữ nhân bỗng nhiên mở miệng khiến Diệc Thu đang ngây người giật mình hoảng sợ, cổ lập tức thụt lùi về phía sau, nhỏ giọng trả lời: "Ngủ ngay, ngủ ngay đây..."

U Nghiên: "Ừ."

Diệc Thu nằm trở lại trên đất, đôi mắt không ngừng ngó lên giường.

Sau một khoảng lặng ngắn ngủi, Diệc Thu nhẹ giọng nói: "Ngủ ngon, U Nghiên."

Người nằm trên giường không cho bất kỳ lời đáp lại nào.

Nhưng Diệc Thu biết, nàng nhất định đã nghe thấy được.

***

Gần đây, hầu hết đệ tử của Tiên Lộc Môn đều bận rộn chuẩn bị cho kỳ đại hội thí luyện sắp tới.

Diệc Thu nói ngày nào bản thân cũng chỉ ăn ngủ ngủ ăn ở trong khách xá, luôn cảm thấy mỗi ngày trôi qua thật là bí bách, muốn được đi ra ngoài hít thở không khí, cho dù nửa canh giờ cũng được.

U Nghiên nghe xong, chưa nói gì cả, Diệc Thu xem như nàng đã đồng ý.

Sau khi được cho phép ra cửa, Diệc Thu tìm một chỗ nắng đẹp giữa trưa, ăn uống no nê đã đời mới tung ta tung tăng đi ra ngoài một mình.

Nàng lang thang đi khắp nơi ở trong Tiên Lộc Môn, bắt đầu tự hỏi một vấn đề quan trọng.

Ở nguyên tác, Lạc Minh Uyên không dám vận dụng "yêu lực" trong cơ thể, nhưng U Nghiên vẫn luôn cố gắng tẩy não hắn, vừa cổ vũ vừa khuyên bảo, mới đánh thức được tiểu ác ma chứa đầy oán ghét từ sâu trong đáy lòng của tiểu tử kia.

Mà thực tế thì sao, sau khi lên núi U Nghiên chỉ thấy Lạc Minh Uyên đúng một lần duy nhất, cuộc đối thoại của hai người đơn giản đến mức Diệc Thu có thể dễ dàng thuật lại mặc dù đã qua gần một tháng trời.

Đúng vậy, không sai, ngày hôm ấy U Nghiên nói câu: "Linh sủng nhà ta không hiểu chuyện, làm phiền Lạc đại ca rồi, ta sẽ đưa nàng đi ngay."

Lạc Minh Uyên trả lời lại: "Không sao, nàng rất an tĩnh."

Sau đó, không có sau đó, hai người đáng lẽ phải dĩnh với nhau mỗi ngày trong nguyên tác, từ hôm ấy về sau đã không còn bất kỳ giao thoa nào nữa!

Không có những lời tẩy não của U Nghiên, Lạc Minh Uyên còn dám bùng nổ "vũ trụ nhỏ" trong thể trước mặt mọi người sao?

Vậy, bây giờ nàng có nên chạy đi tìm tiểu trư chân, thừa dịp đại hội thí luyện chưa bắt đầu, trước tiên thổi phồng cổ vũ khuyến khích hắn không?

Ây da, không đúng không đúng!

Lạc Minh Uyên còn chưa biết mình bị báo danh, hiện tại hắn nghe rất ít lời tẩy não, nếu biết được chuyện này, e là sẽ lập tức chạy đến huỷ bỏ báo danh, đến lúc đó chuyện cũng trở nên rắc rồi hơn!

Thôi thôi, tiểu trư chân dù gì cũng là nam chủ, trên người có vầng hào quang của nhân vật chính, chẳng lẽ còn bị những người qua đường Giáp Ất Bính Đinh đánh bại trước mặt mọi người sao?

Nghĩ như vậy, Diệc Thu lắc lắc đầu, xoay người đi về hướng Lưu Tiên các.

Nàng theo U Nghiên đến Tiên Lộc Môn cũng đã được một thời gian, mỗi ngày ăn uống tiêu tiểu ngủ đều ở dưới mí mắt U Nghiên, căn bản chưa đi dạo gì nhiều.

Tiên Lộc Môn chia thành ba các, Trường Thanh các tinh thông kiếm thuật, Hoạ Mạc các thiên về thi hoạ, Lưu Tiên các am hiểu âm luật.

Đối với việc múa đao diễn kiếm, từ trước đến nay Diệc Thu không có tí hứng thú nào, nếu nói đến văn chương thi hoạ, nàng thật sự không biết thưởng thức lắm.

Còn âm luật à, đó chẳng phải là bài hát thôi sao?

Trước khi đi vào thế giới này, Diệc Thu rất thích nghe ca nhạc.

Nàng còn nhớ rõ, trong tiểu thuyết từng nhắc tới, đường tình duyên của vị cầm tiên Lưu Tiên các kia vô cùng nhấp nhô, với người thương cầu mà không được, cho nên thường hay gảy một khúc《 Trăng Trong Mây 》, giai điệu nhẹ nhàng du dương, bi thương day dứt, làm người nghe đau lòng đến mức rơi lệ.

Nếu có cơ hội, nàng rất muốn được nghe thử một khúc kia có thực sự làm người rơi lệ khi nghe không.

Mang theo phần mong đợi này, tiểu Dương Đà nhảy nhót chạy vào Lưu Tiên các.

Nàng đi ngang qua một đường dưới nhiều ánh mắt ngạc nhiên, tưởng tượng trong đầu rất đẹp, nhưng vận khí chẳng ra gì, đừng nói đến việc có gặp được cầm tiên gì gì đó, ngay cả một người nghiêm túc gảy đàn nàng chũng chưa gặp được.

Càng làm cho Dương Đà đau đầu hơn chính là cuộc tỷ thí của những đệ tử Lưu Tiên các này thật sự rất ồn ào!

Cuộc chiến âm luật mà Diệc Thu vẫn luôn tưởng trong lòng là hai bên cầm nhạc cụ, ngoài mặt hỗ trợ lẫn nhau, trên thực tế lại ở nơi tối tăm lấy nội lực ra giao chiến cả trăm cả ngàn hiệp, dáng người đĩnh đạc phiêu dật, tiếng đàn dễ nghe êm tai.

Nhưng nào ngờ tỷ thí âm luật mà nàng nghe vào giờ phút này lại là hai người đứng song song điên cuồng gảy dây đàn ở đằng kia, tiếng đàn to như đang cãi nhau, ngươi muốn áp đảo ta, ta muốn áp đảo ngươi, không ai có thể nghe rõ đối phương đang đàn cái gì, cũng chưa biết chắc bản thân mình đang đàn cái gì.

Nói ngắn lại, chỉ có một chữ —— ồn!

Càng đáng sợ hơn nữa là, ở đây đâu đâu cũng có người "ồn", ồn ào đến mức khiến người nhức hết cả đầu.

Vì để bảo vệ lỗ tai của mình, Diệc Thu chạy ra ngoài như trốn mãnh thú.

Vốn cảm thấy bên ngoài không có gì thú vị, nàng định quay về ngủ một giấc, nào ngờ mới vừa rời khỏi Lưu Tiên các không xa thì đã đụng phải U Nghiên không biết đã chạy tới đây từ khi nào.

"Ha ha, trùng hợp ghê..." Diệc Thu ngưỡng đầu tiến lại gần U Nghiên.

"Không trùng hợp." U Nghiên nói.

"Gì?" Bước chân tiến về phía trước của Diệc Thu bỗng nhiên khựng lại.

U Nghiên nhàn nhạt nói: "Ta tới bắt ngươi về."

Diệc Thu: "Tại sao chứ!"

Chẳng lẽ nàng đã vô tình làm sai điều gì rồi sao? Tại sao U Nghiên lại đột nhiên nói muốn "bắt" nàng về?

"Có phải ngươi đã quên rồi đúng không?" U Nghiên nói, cúi người xuống, nhướng đôi mày đẹp nhìn tiểu Dương Đà đang mờ mịt trước mặt mình.

"Ta..." Mặt Diệc Thu hiện lên vẻ ngượng ngùng, hoàn toàn không nhớ nổi bản thân đã phạm phải lỗi gì, "Ta, ta đã quên cái gì?"

"Nửa canh giờ." U Nghiên cười trả lời.

Diệc Thu nhất thời cứng họng.

Nói nửa canh giờ, thật sự chỉ cho nửa canh giờ thôi hả?

Tiểu Dương Đà đáng thương là một con linh sủng sao?

Không! Nàng chỉ là một phạm nhân! Một phạm nhân ngay cả ra cửa hít thở không khí cũng không xứng vượt quá một giờ!

Ngay lúc đó, tiểu Dương Đà hít một hơi thật sâu, thở hổn hển mà phồng má lên, xoay người miễn cưỡng bước từng bước chân không tình nguyện về hướng khách xá.

U Nghiên thong thả đi phía sau nàng, đi một trước một sau với nàng hồi lâu thì bỗng dưng duỗi tay khảy nhẹ lỗ tai nàng.

"Làm gì đấy!" Diệc Thu tức giận bắt đầu rống lên.

"Ngươi lại quát ta?" U Nghiên nhướng mày.

"Ta..." Diệc Thu nhíu nhíu mày, sau một lúc im lặng, toàn bộ khí thế của Dương Đà nhanh chóng suy yếu đến cực điểm, xoay người bước hai ba bước đến chỗ U Nghiên, đầu nhỏ dụi dụi nhẹ lên người U Nghiên, "Không quát, không quát... Chúng ta về thôi."

U Nghiên thấy vậy, duỗi tay nhéo nhẹ cổ Diệc Thu, nhéo đến độ Diệc Thu phải thụt cổ lại.

【 Độ thiện cảm của U Nghiên +10 】

Diệc Thu: "......"

Độ thiện cảm tăng lên thật là keo kiệt bủn xỉn.

"Ta còn tưởng rằng, ngươi sẽ đi tìm tiểu tử kia." U Nghiên bất thình lình mở miệng nói ra câu khiến người khó hiểu.

"Dạ?" Diệc Thu ngẩn ngơ trong chốc lát, nhưng rất mau đã hiểu được câu nói của U Nghiên, hai mắt nhất thời trợn trắng, "Ta tìm hắn làm gì?"

"Ngươi có hứng thú với hắn." U Nghiên khẳng định.

Diệc Thu nghiêng đầu nhìn thoáng qua U Nghiên, qua mấy giây trầm mặc, nhắm mắt quơ quơ đầu: "Làm gì có."

"Tốt nhất là không có." U Nghiên nói, rũ mi nhìn Diệc Thu một cái, tò mò hỏi, "Sao đột nhiên lại chạy đến nơi này?"

"Ta tới đây nghe đàn." Diệc Thu mím mím môi.

"Dễ nghe không?"

"Chưa nghe được gì cả!" Diệc Thu nói, trong mắt viết đầy không vui, "Khí còn chưa hít được, cầm tiên cũng không thấy đâu thì ta đã bị ngươi bắt về rồi!"

"Cầm tiên?"

"Một trong tam tôn của Tiên Lộc Môn! Cầm tiên Sở Thính Lan của Lưu Tiên các!" Diệc Thu nói, bỗng nhiên ngưỡng cổ nhìn U Nghiên, "Đặc biệt là bài 《 Trăng Trong Mây 》, nghe nói là bài do cầm tiên phổ nhạc vì tình yêu cầu mà không được, ai nghe cũng đau lòng, ai nghe cũng rơi lệ! Haiz, thấy người nhiều khen như vậy, ngươi không muốn nghe thử sao?"

"Thế chẳng phải đang tự tìm khó chịu cho bản thân à?" U Nghiên thờ ơ hỏi.


"Sao có thể nói là tự tìm khó chịu cho bản thân?" Diệc Thu nhíu mày nói, "Chủ nhân, ta nói thật nhé, cuộc sống của ngươi không thú vị chút nào cả, tính tình cũng quá cứng nhắc! Ngươi phải cố gắng nung đúc tình cảm mới được!"


U Nghiên: "Ừ."


Diệc Thu: "......"


Chậc, ông nói gà bà nói vịt.


- ---o o----


Tác giả có lời muốn nói:

Diệc Thu: Buồn vui của Dương Đà và điểu cũng không hề tương thông mấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK