Thấy Dương Đà nhổ nước miếng bao giờ chưa?
Phụt, phụt phụt, phụt phụt phụt, tựa như đáy bình chứa nước, vô cùng ô nhiễm về mặt tinh thần.
Mà một con Dương Đà có được linh lực của vai ác, lượng nước miếng nhổ ra sẽ cực kỳ lớn, lực đạo cũng mạnh hơn.
Cú súc lực tràn ngập bi phẫn và đống nước miếng từ cái miệng nhỏ của Dương Đà, vẽ ra một vòng cung duyên dáng trên không trung, giống như ném đậu, lần lượt rơi lộp bộp xuống đất.
Vốn dĩ chúng nó nên bay phắt đến chỗ vai ác, nhưng khi gần tiếp cận lại bị một cổ lực lượng vô hình bắn văng ra.
Sau đó, hóa thành một cái "0" nhỏ màu xanh lục, dội ra như nước mưa trên mái hiên, rơi rụng đầy đất, rồi biến mất vô tung.
Diệc Thu nhất thời nghẹn lại.
Tu giả các tộc tu luyện đến trình độ nhất định, đều sẽ tu ra một tầng linh lực vô hình để hộ thể, loại linh lực này sẽ tăng theo tu vi, những kẻ có tu vi thấp kém khó lòng mà phá nổi.
Diệc Thu đương nhiên biết mình là một con Thảo Nê Mã hèn mọn, không có khả năng làm đối thủ của Ma Tôn, nhưng nàng quen thuộc nguyên tác, nhớ rõ ràng trong cơ thể bản thân có một cổ linh lực thuộc về U Nghiên.
Hôm nay nàng có thể xuyên qua kết giới, tùy ý ra vào tẩm điện của U Nghiên, chắc chắn liên quan đến linh lực này.
Diệc Thu nghĩ, nếu linh lực bắt nguồn từ U Nghiên, mà nàng qua được kết giới, vậy dùng nó để xuyên thấu linh lực hộ thể của U Nghiên thì sao?
Nàng không phải người thiên chân, không dám tin rằng "Kỹ năng thiên phú" kia sẽ gây ra thương tổn cho vai ác có tu vi thâm hậu đâu. Nói thì nói vậy, nhưng dù gì nó cũng là "kỹ năng" duy nhất của nàng, làm ơn cho chút mặt mũi được không, ít nhất... Ít nhất phải để nàng phá được cái chắn phòng ngự chứ?
Cái "0" bay khắp nơi đang muốn quậy gì đây?
Còn, còn độ thiện cảm tăng lên một cách quỷ dị kia nữa, chẳng lẽ hệ thống và vai ác đã lén thông đồng với nhau, quyết tâm muốn tức chết nàng?
Nàng chỉ cho điểm kém, tìm kiếm sự đồng thuận dưới khu bình luận suốt hai giờ thôi mà, trước đây nàng cho điểm phụ tặng quà các kiểu đi đâu hết rồi, có cần phải đối xử với nàng vậy không?
Hít sâu, hít sâu, ta tức giận với nhân vật tiểu thuyết làm gì?
Không tức giận, không tức giận, tức giận hư thân thể!
"Che chắn trị số tổn thương!" Diệc Thu cắn chặt răng, trừng lớn hai mắt, hung tợn nhìn về phía U Nghiên.
Nhưng ánh mắt tiểu Dương Đà nào có lực sát thương?
"Oen!!!" Ngay cả tiếng kêu hung hãn, nghe cũng không có miếng sát thương.
【Độ thiện cảm của U Nghiên +10】
Diệc Thu từ bỏ, thật sự từ bỏ.
Đời này nàng chưa bao giờ bị ủy khuất vậy luôn, cảm giác này tựa như... Tựa như lúc đi xem cún nhà đứa bạn, tay đứa bạn cầm cục giăm bông, đưa qua đưa lại, nhưng lại không cho cún ăn, cứ thế vài lần, nó gấp đến mức muốn cắn người mà lại chẳng dám, đành phải lắc lắc cái đuôi đuổi theo.
Khi đó, nàng vẫn luôn đứng bên cười... Đúng, là cười đó, vừa cười vừa cảm thán cún con ngu si vụng về, đáng yêu muốn chết.
Bây giờ nghĩ lại, quả thật là thiên đạo hảo luân hồi!
【 Độ thiện cảm của U Nghiên +10】
Lại tới nữa, độ thiện cảm không cần tiền à? Tăng lên tới 250 (đồ ngốc) rồi!
Ngay cả độ thiện cảm cũng muốn chế nhạo nàng phải không?
Thôi bỏ đi, Dương Đà không ăn của ăn xin, chết cũng phải chết chí khí.
Diệc Thu rũ mắt, khuôn mặt nhỏ suy sụp, chậm rãi xoay người, đi đến chậu cơm bên cạnh, không còn tí luyến tiếc mà gục đầu xuống đống thảo vô vị ấy.
Sau hồi trầm mặc ngắn ngủi, nàng ngậm lấy một cọng cỏ, không nhấm nuốt, chỉ cắn rồi trầm tư.
Muốn ăn rau, muốn ăn thịt, muốn ăn đồ trong chén của người ta......
"Càng ngày càng kén chọn." Tiếng U Nghiên từ sau truyền đến.
Diệc Thu buồn bã ỉu xìu quay đầu lại liếc mắt một cái, chỉ thấy một đĩa rau xào trứng thơm ngào ngạt xuất hiện sau lưng.
Tiểu Dương Đà đứng lên!
Nàng xoay người đi đến bàn đồ ăn, cái mũi nhỏ ngửi ngửi mùi vị, ngẩng đầu nhìn U Nghiên với vẻ mặt đầy nghi hoặc.
"Thiệt hay giả? Đây là cơm chặt đầu chăng?"
【 Ma Tôn muốn giết ngươi dễ dàng như bóp chết con kiến, không cần hạ độc vào cơm. 】
"Hiểu rồi, ngươi im đi."
Diệc Thu cúi đầu nhìn rau xanh, cùng ánh vàng rực rỡ của trứng gà, không tự giác nuốt nước miếng.
Trước một giây còn đang giận dữ, giờ mà vùi đầu ăn thì mặt để đâu cho hết?
Tiểu Dương Đà hơi do dự, cuối cùng quay đầu, ngạo kiều "Oen~" một tiếng.
"Ta tưởng ngươi khai linh trí, muốn ăn thứ khác chứ." U Nghiên nói, đứng dậy đi đến cạnh Diệc Thu, duỗi tay xoa xoa lông tơ trên cổ nàng, cười nói: "Xem ra ngươi vẫn thích ăn cỏ."
Dứt lời, duỗi tay dọn đĩa đồ ăn.
Diệc Thu nghe vậy nóng nảy, vội vàng vùi đầu ăn một ngụm to trước khi U Nghiên mang đi.
Đều nói người đói tới cực điểm sẽ không hề kén ăn, hiện tại Diệc Thu đúng là gặp phải tình huống này.
Không biết trước khi nàng xuyên qua thì con Dương Đà này nhịn đói bao lâu, mới tới buổi chiều thôi mà nàng đã đem chữ đói dán sau lưng rồi, ăn một đĩa rau xào trứng cũng cảm thấy như mình đang ăn mỹ vị nhân gian.
Nàng biết tướng ăn hiện tại của mình nhất định rất xấu, nhưng nàng không cố nhiều được, Dương Đà đâu biết dùng chén đũa, ăn cơm sao mà ưu nhã được?
Hết sảy con bà bảy!
Nếu có thể ăn thịt......
Ơ, U Nghiên đưa một cái đùi gà nhỏ?
Diệc Thu theo bản năng liếm đôi môi dính đầy dầu, muốn vươn tay cầm lấy, mới phát hiện chân nhỏ không mấy linh hoạt của mình không thể nắm được cái đùi kia.
Tiểu Dương Đà đành buông chân, tự hỏi phải làm cách nào để lấy đùi gà trên tay vai ác, cái đầu nhỏ xù lông nghiêng qua nghiêng lại, hồi lâu vẫn chưa tìm được góc độ thích hợp.
U Nghiên không tiếng động cười khẽ, rũ mi xé một miếng thịt gà, đưa đến bên cái miệng dơ của tiểu Dương Đà.
Diệc Thu sửng sốt không thôi, mất một lúc mới thuyết phục chính mình, đưa nó vào miệng.
Một con Dương Đà, một con Dương Đà bình thường vốn nên tiếp nhận hành động đút ăn từ chủ nhân, không gì phải xấu hổ.
Huống chi, tay nghề đầu bếp ở nơi này quá đỉnh, hương vị tốt hơn tiệm cơm gần nhà rất nhiều.
Đại cô nương co được dãn được, chờ tương lai có tiền đồ, tìm được nam nữ chủ, liền nghĩ cách vạch trần âm mưu của đại vai ác, liên thủ với bọn họ, xử lý hết thảy, hoàn thành nhiệm vụ hệ thống đưa ra, ôm phần thưởng phong phú trở về hiện thế!
Bởi vì có một cổ nhiệt tình, Diệc Thu càng nghĩ càng thèm ăn, một hơi ăn tới no căng.
U Nghiên khó được mà nhẫn nại, đút hết đồ ăn mình mang đến cho tiểu Dương Đà, thấy nó rốt cuộc ăn no, lúc này mới lấy khăn lụa ra xoa miệng cho tiểu gia hỏa.
Vẻ mặt tiểu Dương Đà cực kỳ hưởng thụ, không hề né tránh.
Lau miệng xong, U Nghiên đứng dậy, phẩy tay áo một cái, chén đĩa đầy đất bị một đạo sáng xanh quay quanh, tất cả trở lại bên trong hộp cơm.
Cùng lúc đó, Diệc Thu lảo đảo lắc lư đi tới chậu nước, cúi đầu liếm ngụm nước.
Uống ừng ực ừng ực, hệ thống bỗng nhiên nhắc nhở trị số sức khoẻ tăng lên 15 điểm, làm tâm tình Diệc Thu tốt lắm.
Ăn uống no đủ, cơn buồn ngủ kéo đến, Diệc Thu nheo hai mắt, há miệng ngáp thiệt to, tức khắc tầm mắt bị một tầng hơi nước che lại.
Nàng vô thức ngẩng đầu liếc nhìn U Nghiên sắp rời khỏi, bỗng nhỡ tới bữa cơm tiếp theo không có tin tức, vội vả nhảy dựng lên, nhảy đến cạnh cửa, xoay người, chặn đường đi của U Nghiên.
"Oen! Oen ~ ưa!"
Tiểu Dương Đà kêu.
U Nghiên cúi người về phía trước, cong mi hỏi: "Sao đấy?"
Tiểu Dương Đà nhảy nhót chạy đến chỗ chậu cỏ khô, mặt biểu lộ một tia không vui, nâng lên cái chân dê có hai móng, một chân đã về phía trước.
Giây tiếp theo, chậu cỏ bị nàng đá lật úp.
Chân nàng dẫm vài cái lên đất, lại rầm rì hai tiếng, ngồi thụp xuống như ông già.
Diệc Thu hy vọng Ma Tôn đại nhân có thể xem hiểu, rằng Thảo Nê Mã nhà mình đã thay đổi, biến thành một con Thảo Nê Mã không thích ăn cỏ.
Hồi nhỏ nàng chưa bao giờ kén ăn, nên yêu cầu không cao lắm, ăn đồ chay cũng được, lâu lâu ăn vài ba lát thịt thì càng tốt.
U Nghiên yên lặng nhìn tiểu gia hỏa biểu diễn, rồi sau đó bình tĩnh tiến lên, nhẹ nhàng ấn ngón trỏ lên giữa trán Diệc Thu.
Cùng lúc đó, lục lạc nhỏ buộc trên cổ Diệc Thu giống như bị thứ gì lôi kéo, kêu leng keng leng keng.
Một cổ lạnh lẽo đập vào tim, làm Diệc Thu sợ tới mức run rẩy cả người, theo bản năng né tránh, lại phát hiện cơ thể nặng như ngàn cân, vô pháp nhúc nhích.
Lòng nàng lộp bộp, lần thứ hai dự kiến tử vong đến.
Xong rồi, e rằng hành vi quá khác nguyên chủ, nên bị vai ác nhìn ra...
Quả nhiên, lão cá mặn không thể chịu khổ chịu mệt như nàng, mỗi ngày chỉ nghĩ được chăng hay chớ, nếu bị đưa vào tiểu thuyết chưa chắc sống qua chương thứ năm.
Một khắc kia, tứ chi không ngừng run rẩy của tiểu Dương Đà bỗng nhiên từ bỏ giãy giụa, rầm rì nhắm chặt hai mắt.
Cơn đau không ập đến như trong dự đoán, mà ngược lại sau vài giây, nàng cảm thấy thân thể mình đều uyển chuyển nhẹ nhàng hơn trước rất nhiều.
【 Thành công tiếp thu linh lực của U Nghiên, các hạng thuộc tính đều tăng lên. 】
【 Chỉ số thông minh +20】
【 Linh căn +50】
【 Sức mạnh +15】
【 Nhanh nhẹn +15】
Diệc Thu nhìn trị số trong não không khỏi sửng sốt, chậm rãi mở to mắt.
U Nghiên một tay bóp chặt cổ nàng, nhưng không dùng sức.
Nàng nói: "Ngươi tốt nhất nên nghe lời một chút."
Tuy là lời uy hiếp, lại không làm người cảm thấy ba phần lạnh băng, bảy phần nguy hiểm như trước đây.
Tiểu Dương Đà rụt rụt cổ, thấy U Nghiên đã buông nàng ra, giơ tay khảy đôi tai nhỏ của nàng, khuôn mặt đẹp không tì viết hiện lên ý cười nhợt nhạt.
Nụ cười ấy, tựa câu đi hồn phách người.
Diệc Thu không khỏi ngơ ngẩn.
"Đi đây." U Nghiên nói, đứng dậy rời đi nơi này.
Cửa phòng khép lại là lúc Diệc Thu phục hồi tinh thần, tứ chi đã mềm không đứng dậy nổi.
Đều nói gần vua như gần cọp, Ma Tôn là Ma giới chi quân, tất nhiên cũng hỉ nộ vô thường, cần phải thận trọng từng bước.
Từ trước Diệc Thu thường nói làm người khó, bây giờ mới biết, làm sủng vật cũng không phải chuyện dễ dàng.
Mặc kệ thế nào, cửa thứ nhất đã thông qua rồi.
Diệc Thu thở dài một tiếng, nhìn thoáng đống cỏ khô dưới mông, bất chợt nhớ ra điều gì đó.
"Hệ thống!"
【 Ơi. 】
"Xem thuộc tính."
【 Thuộc tính hiện tại 】
Chỉ số thông minh: 100
Sức mạnh: 50
Linh căn: 60
Nhanh nhẹn: 30
Sức khỏe: 90
Thể lực: 100
Độ thiện cảm của U Nghiên: 250
Ừm hứm, tất cả các giá trị đều tăng rất nhanh.
Chỉ cần nỗ lực chút, không bao lâu nữa nàng có thể làm người, chờ biến thành người, chắc chắn sẽ tìm thấy cơ hội chạy trốn.
Chẳng qua......
Độ thiện cảm 250 (đồ ngốc) cũng hơi chói mắt à nha!
Diệc Thu căm giận mà tưởng, vị Ma Tôn đại nhân này, tuyệt đối là người duy nhất trên đời hiểu rõ tường tận cách chọc một tiểu Dương Đà tức chết như thế nào.
- ---o o----
Hoành Phê: Thảo Nê Mã.