Lần đầu tiên Diệc Thu cảm thấy thân thể mình nhẹ như vậy, cả người không có cảm giác trọng lực nào.
Tiếng 'Đinh' vang ba lần bên tai vừa dứt, đột nhiên xuất hiện thanh âm máy móc của một thiếu nữ đem những suy nghĩ lung tung của Diệc Thu kéo về.
Ký chủ, trói định, thay đổi tuyến thế giới?
Thân là mọt sách thâm niên, Diệc Thu đọc tiểu thuyết nhiều không đếm hết, khi chuyện thái quá như xuyên thư phát sinh ở trên người mình, nàng không một chút sợ hãi, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, chậm rãi mở hai mắt.
Thị giác là giác quan đầu tiên phục hồi sau thính giác.
Đây rõ ràng không phải nhà nàng.
【 Chúc mừng ký chủ đã kích hoạt hệ thống, hoàn thành mục tiêu có thể đem những phần thưởng phong phú về hiện thế. 】
Tầm mắt trái là một chiếc giường gỗ đẹp đẽ quý giá, mành đen rũ hai bên sườn, trên giường lại trống rỗng.
【 Ta sẽ căn cứ theo mức độ phát triển của cốt truyện mà cung cấp cho ký chủ phần thưởng và trừng phạt. Các chỉ số cao thấp sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến những trải nghiệm sinh tồn của ký chủ ở nơi này. 】
Tầm mắt phải thấy bao quát nội thất, trong phòng nhiều loại gia cụ cổ, phong cách hoa lệ, màu chủ đạo lại là màu đen, có lẽ chủ nhân nơi đây rất thích dùng tông màu ảm đạm để trang trí.
【 Nhắc nhở ấm áp: Thế giới này đầy rẫy nhiều nguy cơ, ký chủ cần phải thận trọng từng bước mới có thể hoàn thành mục tiêu. Nhiệm vụ thất bại sẽ mạt sát sự tồn tại của ký chủ, đồng thời sẽ không hộ tống ký chủ về hiện thực. 】
Diệc Thu một bên quan sát bốn phía, một bên nghe âm thanh máy móc của thiếu nữ lải nhải trong não, hơi hơi đau đầu.
"Rồi rồi, ta biết ta xuyên thư, ngươi để ta bình tĩnh một lát." Nàng không nói lời này ra, nhưng nàng biết "Hệ thống" sẽ nghe được.
Hệ thống nói nhiệm vụ thất bại sẽ giết chết nàng, một câu này thôi cũng đủ đau đầu rồi, nàng không hơi sức mà nghe mấy lời nói nhảm này, nàng chỉ muốn biết thân phận và tình huống hiện tại của mình.
Sau một hồi quan sát, thân thể Diệc Thu chậm rãi có tri giác.
Nàng giật giật cổ, phát hiện mình đang quỳ rạp trên mặt đất.
Trên mặt đất trải tấm thảm, lông trên đó vừa mềm vừa mướt, mười phần thoải mái.
Nhưng khoan, tại sao có giường không nằm mà quỳ dưới đất làm chi?
Diệc Thu kinh ngạc cúi đầu xuống nhìn, phát hiện tay và chân tràn đầy lông lá... Không, đây không phải là tay chân, đây là cái chân hai móng của một con dê!
Nàng quỳ rạp trên mặt đất, cuộn bốn chi, lắc lắc mông, cái đuôi vừa nhỏ vừa tròn đung đưa qua lại.
"Ta là cái gì?" Diệc Thu theo bản năng đứng dậy, nhưng khi tiếng lục lạc ở cổ vang lên mới phát hiện chân sau không sức lực, phải dùng bốn chân mới đi được.
Làm người 28 năm trời, bỗng nhiên có một ngày biến thành động vật bốn chân, nàng ảm đạm chạy đến bồn "cơm" phía trước.
Nhìn ảnh ngược trong nước, nội tâm Diệc Thu tan vỡ —— con này, nàng đã từng thấy qua mạng.
Xuyên thư thì xuyên trúng ngay bộ truyện ngược cổ đại.
Ngược văn đã đành, không xuyên vào nữ chủ nữ xứng, cũng không xuyên vào vai ác. Trong truyện có một đống nữ nhân vật xuất diễn nhiều ít, tùy tiện xuyên một người cũng được mà, cớ sao lại để nàng xuyên vào một con Dương Đà...
Theo miêu tả, đây là một con tâm can bảo bối Thảo Nê Mã được nữ vai ác nuôi ở bên người làm linh sủng!
Nói tâm can bảo bối cũng không tâm can bảo bối bao nhiêu, bởi vì vai ác sinh ra đã máu lạnh vô tình.
Mọi người đều biết, Trung Quốc thời cổ không có Dương Đà, con Dương Đà này được đưa đến từ một thương thuyền nước ngoài.
Người ta nói vật dĩ hi vi quý quả không sai chút nào, bởi vì hiếm lạ và ngoan ngoãn nên tiểu gia hỏa bị thuộc hạ của Ma Tôn mang về Ma giới, hiến cho Ma Tôn —— cũng chính là vai ác trong 《 Cành Héo Úa 》, chim Khâm Nguyên U Nghiên.
Mới đầu Ma Tôn U Nghiên có tiểu gia hỏa còn khá vui mừng, ngày ngày nuôi ăn cho uống, vì làm tuổi thọ nó dài một chút mà không ngừng độ linh lực, cố gắng hỗ trợ để nó khai linh trí hóa ra yêu thân.
Nhưng tiểu Dương Đà chính một con Dương Đà ngu si chính hiệu, cho dù Ma Tôn giúp thế nào thì nó cũng không thành tinh được.
Cuối cùng, Ma Tôn từ bỏ, vào một ngày đẹp trời nọ, thuận tay mổ thịt làm đồ ăn, sau đó chia cho nam chủ một ít để thưởng thức.
Ăn xong đã đời, còn đưa ra đánh giá —— hương vị không tệ.
Diệc Thu muốn khóc, thiệt sự muốn khóc, nhưng há mồm chỉ nghe toàn tiếng kêu "En, ưa, oẻn".
Đó là tiếng kêu của Dương Đà.
Hay lắm, giờ ngay cả nói chuyện cũng không nói được.
Yên tĩnh lúc lâu, hệ thống dường như đã nhận ra cảm xúc dao động của ký chủ, lập tức nhảy ra.
【 Khó hiểu chỗ nào ký chủ cứ việc hỏi, nếu biết ta sẽ trả lời, không nửa lời giấu giếm. 】
Nàng đâu chỉ khó hiểu! Quả thực hoài nghi mình đang sống ở trong mộng đây nè!
"Các ngươi đang chơi ta đó hả? Nào có ai xuyên thư mà xuyên vào Thảo Nê Mã? Ta xin đổi thân phận được không?"
【 Xin lỗi, thân phận đã trói định, không thể thay đổi. 】
"Ít nhất phải cho ta làm người chứ, một con Thảo Nê Mã làm sao thay đổi tuyến thế giới?" Diệc Thu cắn răng hỏi: "Chẳng lẽ phun nước miếng vào người vai ác?"
【 Thành công tiếp thu thỉnh cầu của ký chủ, đã kích hoạt kỹ năng thiên phú cho ngài. 】
Diệc Thu:???
Trong sự nghi hoặc, trong đầu nàng hiện lên vài chữ.
Kỹ năng thiên phú: Phun nước miếng.
Phán đoán thương tổn: Dùng lực càng lâu, sát thương càng cao.
Diệc Thu hoảng sợ gục ở góc tường, dùng đầu đập thùng thùng —— đương nhiên lực độ rất nhẹ, bởi vì nàng sợ đau.
Không được, nàng cần thiết thương lượng với hệ thống, không thể chịu thiệt ngậm bồ hòn!
"Cứ cái đà này, ta sẽ chết đó! Hôm nay ngươi không cho ta một lời giải thích, ta sẽ trực tiếp bãi công... Tìm cơ hội trốn đi, ta... Dù sao ta đâm chết ở chỗ này cũng tốt hơn bị mổ thịt làm đồ ăn cho vai ác!"
Hệ thống im lặng một lát, rồi gửi cho nàng hai bảng số liệu.
【 Thuộc tính hiện tại 】
Chỉ số thông minh: 60
Sức mạnh: 30
Linh căn: 10
Nhanh nhẹn: 10
Sức khỏe: 100
Thể lực: 100
Độ thiện cảm của U Nghiên: 50
【 Những thuộc tính yêu cầu để thành người】
Chỉ số thông minh ≥ 150
Sức mạnh ≥ 50
Linh căn ≥ 200
Nhanh nhẹn ≥ 50
Sức khỏe ≥ 20
Thể lực ≥ 0
Độ thiện cảm của U Nghiên ≥ 1000
"Tức là... Ta chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, thu hoạch nhiều khen thưởng thuộc tính liền có được hình người?"
【 Đúng vậy! 】
Diệc Thu ngồi dậy ôm móng dựa vào tường.
Thảo Nê Mã nhỏ gầy mang vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, ở trong căn phòng trống vắng thở dài liên tiếp ba lần.
Nàng nhìn chằm chằm thuộc tính hiện có thật lâu, dưới đáy lòng mắng nhỏ một câu: "Quỷ sứ, ngay cả chỉ số thông minh của ta còn bị các người đem ra phân tích..."
Hệ thống muốn biện giải gì đó, lại bị Diệc Thu trực tiếp cấm ngôn.
Diệc Thu cứng người ôm bộ lông, súc mình trong một góc trầm tư hồi lâu.
Đợi đến lúc lấy lại tinh thần, biến hóa duy nhất chính là nàng phát hiện mình đói quá, cái bụng nhỏ kêu vang không ngừng.
Diệc Thu nghĩ cần ăn chút gì đó để lót bụng, nhưng chậu cơm tinh xảo trên mặt đất chỉ toàn là cỏ.
Nàng biết mình nên ngoan ngoãn ăn cỏ như những con Dương Đà khác. Hoặc cảm thấy may mắn vì bản thân là Dương Đà ăn cỏ mà không phải gà chim ăn sâu bọ.
Dù có tự an ủi khuyên nhủ, mặc kệ cái bụng kêu to, nàng vẫn cực kỳ bài xích không dám mở miệng nhai đống cỏ trước mặt.
Một hồi giãy giụa ngắn ngủn trôi qua, tiểu Dương Đà bước đi loạng choạng, cẩn thận rời khỏi phòng.
Chân mới bước một nửa, trước mắt liền thoáng qua một người, trên đỉnh đầu người này có một dòng chữ màu xanh ghi "Ma nô số mười bốn".
"Không cần đem tên để trên đầu đâu..."
Vừa nói xong, chữ trên đầu người nọ dần biến mất.
Diệc Thu thấy ma nô kia đi càng lúc càng xa, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Nàng rụt cổ, cụp hai mắt hành tẩu trong Ma cung xa lạ này, tiếng lục lạc bên cổ vang thanh thúy nhưng chẳng có một Ma tộc đi ngang qua ngăn cản.
Xem ra sủng vật được Ma Tôn nuôi dưỡng đi bất kỳ đâu cũng sẽ không bị can ngăn.
Sau khi xác định điều này, tư thế đi đường của Diệc Thu càng thêm lớn mật, nàng ngẩng đầu ưỡn ngực, bước từng bước lục thân không nhận, bắt đầu tìm kiếm thức ăn một cách quang minh chính đại.
Tìm rồi tìm, bỗng nhiên nàng ngửi được một loại hương vị thơm ngọt như mật đường, liếm liếm môi, bốn cái chân nhỏ gầy nhất thời không khống chế được, tung ta tung tăng mò theo chỗ phát ra.
Nơi phát ra mùi hương là một gian nhà thanh lãnh nhất tẩm cung.
Bốn phía ẩn chứa tinh thần lực lưu động đan xen, dệt thành một tầng kết giới vô hình, trong kết giới lại có đại lượng linh lực dao động, Ma tộc ở ven đường đối với chuyện này nhìn như không thấy, không ai dám đến gần.
Tiềm thức Diệc Thu cảm thấy đây không phải nơi tốt gì, bản năng cầu sinh nói cho nàng, tiểu Dương Đà yếu ớt không nên tự tiện xông vào chỗ nguy hiểm này.
Vào lúc nàng tính toán tìm con đường kiếm ăn khác, phía trên kết giới của tẩm điện xuất hiện một cái khung nạm vàng chói lóa, thậm chí còn có dấu chấm than cực kỳ lớn. Cường điệu, vô cùng cường điệu.
Dường như thực muốn nhắc nhở nàng —— manh mối quan trọng về cốt truyện đang ở đây!
"Chúng ta thương lượng một tí, lần sau cứ lược bớt loại đặc hiệu 5 xu này, ngay cả tên họ trên đầu cũng nên bỏ."
Diệc Thu vừa phàn nàng xong, viền vàng và dấu chấm than liền biến mất.
Nàng hít sâu một hơi, bạo gan đi đến chỗ kết giới.
Đau đớn không xuất hiện như dự đoán, lông tóc không hao tổn gì khi xuyên qua tầng kết giới kia, nhẹ nhàng tựa như một cơn gió nhẹ thổi thoáng qua.
Nàng rõ ràng cảm giác được một dòng nước ấm tồn tại trong cơ thể mình, có khả năng là dòng nước ấm ấy đã bảo vệ khi nàng tùy tiện lao vào.
Diệc Thu lo lắng đề phòng, tiếp tục tiến lên đi theo mùi hương, đi suốt một quãng đường mới tìm được thiên điện ở bên trái.
Những cánh cửa gỗ xung quanh đóng chặt kín, tẩm cung tối tăm chỉ có nửa phiến cửa mở hé ra, nàng thấy một nữ tử dáng người yểu điệu đứng bên trong.
Tóc dài màu mận chín xõa trên vai, bên ngoài khoác một chiếc áo dài xanh biển bao trùm một tầng hắc sa, vòng eo nhỏ gầy quấn một chiếc roi xanh dài khắc ám văn.
Ngón tay dài tinh tế của nữ tử nhẹ nhàng khảy trong không trung, lục quang mờ nhạt bị nàng đùa giỡn trên đầu ngón, mỗi một động tác nhỏ đều phác họa sự hấp dẫn của dáng người. Mà lục quang như sương như khói, quỷ quyệt làm người có một loại mỹ cảm khó lòng giải thích.
Một hồi lâu, tất cả linh quang đều ngưng tụ trên đầu ngón tay trắng nõn, hô hấp của Diệc Thu vì thế mà ngừng lại trong chốc lát.
Vào khoảnh khắc nữ tử xoay người, nàng trông thấy một đôi đồng tử màu vàng ánh kim.
Một chớp mắt thoáng qua, nàng khôi phục lại tinh thần.
Tóc đỏ, đồng tử màu ánh kim, roi dài —— nữ tử trước mắt không ai khác chính là đại vai ác trong truyện, chủ nhân của tiểu Dương Đà —— Ma Tôn U Nghiên.
Diệc Thu theo bản năng nuốt nước miếng, nhìn ngón tay Ma Tôn, thấy trên tay nàng cầm một bình sứ màu xanh lá, trên đó còn tri kỷ viết một hàng chữ nhỏ màu trắng.
—— Cấm thuật luyện thành ma chủng, có thể làm người hóa ma, đánh mất bản thân, không thể vào luân hồi.
Đây chẳng phải là thứ đã hại chết dưỡng phụ mẫu của nam chủ, làm nam chủ hiểu lầm nữ chủ sao?
Đánh vỡ quá trình luyện độc của vai ác phải chịu tội gì?
Diệc Thu rùng mình, đứng sững tại chỗ, cứng còng thành một bức tranh tĩnh vật.
Giây tiếp theo, U Nghiên chậm rãi bước đến, nhẹ nhàng ngồi xổm trước mặt tiểu Dương Đà, đôi mị nhãn thon dài như lá liễu hơi hơi cong lên, nàng duỗi tay xoa xoa cái đầu đầy lông, cười như không cười.
Trong vô thức, Diệc Thu nhắm mắt, đợi khi mở ra thì thấy U Nghiên đang lấy một viên ma chủng ra khỏi bình sứ, nghiền ngẫm một chút rồi đưa đến bên miệng nàng lắc lắc vài vòng.
"Tiểu gia hỏa, muốn ăn không?" Thanh âm U Nghiên trầm thấp khàn khàn, giống rượu ấm vào đông, có khả năng mê hoặc nhân tâm, làm người nghe choáng vàng cả đầu.
Một loại mùi hương ngọt ngào phát ra từ trong ma chủng, cũng chính là cổ hương vị đã mang Diệc Thu đến nơi này.
Nàng biết bản thân cần phải giống Dương Đà bình thường, vô pháp chối từ sự cám dỗ của "Đồ ăn" mới không khơi dậy nghi ngờ.
Nhưng, cám dỗ này cũng quá chết người...
"Giải trừ cấm ngôn!" Diệc Thu một bên giả bộ cảm thấy hứng thú với viên ma chủng kia, một bên lo âu trong lòng, hỏi: "Hiện tại ta muốn hỏi một chuyện, nếu ta ăn cái thứ này, sẽ ra dương mệnh hả?"
【 Đúng vậy, sẽ chết thẳng cẳng khỏi nghi ngờ gì luôn. 】
- ---o o----
Diệc Thu: TAT