Mục lục
Đẳng Cấp Ở Rể - Lâm Tử Minh (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 416

Nhưng chấp nhận sự thật đó, thứ đang chờ đợi họ, là trái tim đã rơi vào trong hang đá, lạnh ngắt lạnh ngắt.

Họ sớm nhận ra cái giá cho thát bại của Lâm Tử Hào là gì!

Vào lúc này, rất nhiều người đang hoảng loạn, hoàn toàn hoảng loạn, thâm chí còn có người bốc đồng để trốn chạy.

Kể từ khi Lâm Gia thành lập đến nay chuyện đó chưa bao giờ xảy ra.

Đặc biệt là Lâm Sơn Hà, cả người hắn hoàn toàn ngồc rồi, trái tim như bị thắt lại làm cho hắn không thê thở được nữa, hắn cảm thây mọi thứ trước mặt hắn thật vô lýINó giống như một giâc mơ vậy.

Lại còn không phải như, đó là cuộc họp gia tộc của Lâm Gia, những người có thực lực của Lâm Gia trên dưới đều có mặt ở đây, nhưng lại bị Lâm Tử Minh một mình chơi chol Nếu vấn đề truyền ra ngoài, nó sẽ gây ra một sự xáo trộn lón.

Tâm trạng của hắn bây giờ là hối hận vô đối, hôi tiếc tới ruột màu xanh luôn! Nếu hắn biết trước điều này, có đánh chết hắn cũng không mở miệng mời Lâm Tử Minh tham dự vào cuộc họp gia tộc này, càng không có ý nghĩ xâu: với Lâm Tử Minh.

Bây giờ tốt rồi, kết thúc rồi, mọi thứ đều kết thúc rồi.

Dù cho bây giờ Lâm Tử Minh chỉ có một mình, dưới mắt của toàn bộ thành viên của Lâm Gia, anh còn hơn cả hàng ngàn quân đội!

Áp lực mạnh mẽ đè lên khiến họ khó thở.

Có một người nuốt rất nhiều nước bọt, giọng đó truyền qua những người khác, làm cho những người khác cũng nuốt nước bọt theo, thật sự là bị dọa rồi.

Lâm Tử Minh chỉ vào người đứng đối diện Lâm Viễn Dương người đứng.

đang run rầy bên kia, nói: “Đem cái ghê qua cho tao ngồi.”

Lâm Viễn Dương bị nhìn Lâm Tử Minh nhìn, mồ hôi lạnh ở trán hắn ta văng ra, không dám chậm trễ nửa giây, chạy qua nhanh chóng, di chuyên ghê qua phía sau cho Lâm Tử Minh ngồi xuống.

“Rót trà.” Lâm Tử Minh vẫn tiếp tục chỉ huy.

Lâm Viễn Dương không dám hai lời, chắc chắn là làm theo.

Lâm Tử Minh dựa lưng vào ghé, nhắm mắt lại, uông trà, rất nhàn dỗi, rất lười biếng, CÓ vẻ như anh đang tắm nắng dưới ánh mặt trời, nhưng nó không có hòa hợp với không khí hiện tại.

Nhưng không ai dám nói một tiếng ra vì sợ quấy rầy Lâm Tử Minh.

Lâm Tử Hào bị Lâm Tử Minh đâm cho phát đó, cảm nhận được vô cùng đau đón, Lâm Tử Minh đánh vào người hắn ta khiến cho võ công của hắn ta giảm đi rất nhiều.

Hắn nhìn chằm chằm Lâm Tử Minh, làm sao cũng không thê nghĩ thông được, sao mà Lâm Tử Minh lại trẻ nên mạnh mẽ như vậy.

Lúc này, sau khi uống trà xong, Lâm Tử Minh đã nói thong thả nói: ” Vốn dĩ lúc đầu tôi quay lại, cũng không nghĩ là sẽ nhẫn tâm như vậy, chỉ câm mây người có một thái độ tốt, không đặt bầy tôi, tôi lúc bắt đầu tôi đã không như thế này rồi, chủ động xin lôi tôi, hồi lỗi, tôi cũng sẽ cân nhắc tha thứ cho máy người, cũng sẽ lây ra hai trăm tỷ nhân dân tệ để giúp Lâm Gia vượt qua khó khắn, đáng tiếc, đáng tiệc mã…

Lâm Tử Minh lắc đầu, một ánh mắt hồi hận.

Rồi, đột nhiên anh mở mắt ra, một dòng chảy của giận dữ và uy phong phát ra từ người anhl Và anh dùng lực đập cốc trà xuống đất, sức mạnh rất lớn, các mảnh gồm đang bay khắp nơi, có mây người bị mảnh vỡ xước qua chảy máu, đau đớn cháy bỏng. Tuy nhiên, họ không: dám di chuyên. dễ dàng, vì sợ hành động của họ sẽ thu hút sự chú ý của Lâm Tử Minh, dẫn đến thảm họa.

Bây giờ tất cả bọn họ đều sợ Lâm Tử Minh, cái rét run và rùng mình.

Tử Minh à, chúng tôi dù gì cũng là trưởng bối, cậu làm thế này…”

Người chú vừa rồi đứng lên, mỉm cười, nịnh nọt Lâm Tử Minh, nhưng mà hắn còn chưa nói hết thì đã bị Lâm Tử Minh tát cho một cái vào mặt, làm cho cái răng giả của hắn bay ra ngoài, “ Lâm Tử Minh mày!”

Lâm Tử Minh nhìn hắn một cách lạnh lùng, “Chú, tính khí của tôi rất không tôt, chú nói thêm câu nữa thì tôi sẽ không chỉ có tát một cái dễ dàng như vậy nữa đâu.”

Đôi môi của người chú đó đang run rẫy, không dám dựa vào tuôi già của mình nữa.

Đừng đồ lỗi cho sự thiếu tôn trọng trưởng bối của Lâm Tử Minh, anh nhớ rât rõ ràng, cái buổi tối bốn năm trước, người chú này đã đối xử với anh như thê nào, nói ra những lời thật khắc nghiệt và không kể xiết, nêu như không phải anh mạng lớn thì anh mà chết rồi!

“Bây giờ mấy người là trưởng bối của tôi? Bồn năm trước, khi mây người hợp tác vu khống tôi, hạ nhục tôi, đánh đập tôi sao mây người không nghĩ đến tôi là hậu bồi của mây người vậy, cũng là một thành viên của Lâm Gia?” Anh mắt của Lâm Tử Minh màu đỏ, lời nói của anh ta như một lưỡi dao, từng nhát từng nhát một đâm vào tim bọn họ.

“ Tôi có giải thích với mấy người, có câu xin, có câu xin sự thương sót, nhưng mây người thì sao? Đáp lại tôi chỉ là lạnh lùng, tàn nhẫn, vô tình!”

“Tôi là người của Lâm Gia, trong người tôi đang chảy dòng máu của Lâm Gia, tôi và Lâm Tử Hào là con trai của Lâm Xã Tri, nhưng mây người đã đối xử với tôi như thê nào?”

Nói đến đây, Lâm Tử Minh đã rất kích động, ngực anh nặng kinh khủng, mắt anh đỏ, hai giọt nước mắt suýt rơi xung.

Nhưng ngay lập tức anh nhắm mắt lại, không còn khóc nữal Những giọt nước mắt đó của anh, đã rơi cạn vào bôn năm trươợc rồi.

Nhìn những thành viên của Lâm Gia, người được gọi là người của Lâm Gia, Lâm Tử Minh đã chết rồi, nói bèo: bọt: “ Còn đợi gì nữa đều quỳ xuống hết cho tôi.”

Không ai quỳ trước cả, họ đều cúi đầu xuống, khiến bọn họ quỳ xuống trước mặt Lâm Tử Minh đúng là một  sự nhục nhã to lớn với họI Lâm Tử Minh cũng không vội vàng, anh đợi nửa phút trồi qua, anh nói với nụ cười: “ Đêu không quỳ đúng không? Đầu gối không thể uốn cong được đúng không? Được thôi.”

Nói xong anhtừ ghế đứng dậy, bắt đầu bước đi tới người đầu tiên, năm lấy cổ áo của hắn ta, tát từ trái sang phải vào mặt hắn ta, bóp bóp bóp, không qua một lúc, người đó đã biến thành cái đầu lợn rồi, nghiêm trọng mà nói người ‹ đó đã bị ,J+át vỡ lòng tự trọng, đau khổ quỳ xuống, cầu xin thương xót, “Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, tôi quỳ, tôi quỳ….. ; Lâm Tử Minh đã tha cho hắn rồi tiếp tục nhìn người khác.

Chỉ cân là người bị anh nhìn qua không ai là không sợ hết, không ai thấy khó chịu đêu có những người quỳ xuống.

Sau một thời gian, hầu hết mọi người đều quỳ xuống, ngoại trừ Lâm Sơn Hà, Lâm Tiêu Ảnh và Lâm Tử Hào.

Lâm Tử Minh đi đến trước mặt Lâm Sơn Hà, mỉm cười rất tươi sáng, làm một cử chỉ hỏi và nói lịch sự: “Bác à, chỉ còn lại ba người nhà bác, mời.”

Lâm Sơn Hà góc miệng bị giật, trông nhọt nhạt, hẳn ta không thê tưởng tượng sự việc tối nay lại phát triển theo hướng này!

“Lâm Tử Minh, đừng quá đáng quá.”

Là Lâm Thiều Ánh vẫn dám lăng mạ Lâm Tử Minh.

Tuy nhiên, trong khoảnh khắc tiếp theo, Lâm Tử Minh quay ra liệc hắn một cái thì hắn đã phục rồi, đầu gồi mêm nhữn, đau đớn quỳ xuống.

Lâm Sơn Hà nhìn thấy cảnh này, hắn nhắm mắt lại, thở dài, rồi cũng từ từ quỳ xuống.

Lần này, chỉ còn lại có Lâm Tử Hào thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK