Mục lục
Đẳng Cấp Ở Rể - Lâm Tử Minh (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 161

Hoàng Văn Hoa cười, bừng tỉnh, tràn ngập, trêu tức nói, “ỗi, hóa là đây chính là ông chồng ở rể của Sở Phi ,nghe danh đã lâu.”

Sở Hạo ở một bên nói, “Hắn ở thành phố Hoa chúng tôi rất có tiếng, nổi danh phế vật, ăn bám, ha ha ha.”

Lâm Tử Minh không quan tâm đến sự chế giễu của họ. Đối với hắn, hắn chỉ quan tâm đến cảm xúc của Sở Phi, những người khác sống hay chết, cùng hắn không có liên quan gì. “Phi Phi, sao em lại cùng Sở Hạo lại chạy đến đây đến ký hợp đồng, bọn họ vừa nhìn đã biết không phải người tốt, cũng may em không có bị thương tổn.” Lâm Tử Minh có chút nén giận nói, Sở Phi đã là người trưởng thành rỗi, sao không có một chút tỉnh cảnh giác nào.

Sở Phi trầm mặc trong chốc lát, nói: “Hợp đồng không kỷ nữa, chúng tôi trở về đi.”

Thấy Sở Phi tâm trạng không tốt, Lâm Tử Minh cũng không có hỏi nhiều, gật gật đầu, mang Sở Phi rời đi.

Nhưng lúc này, Hoàng Văn Hoa không vui, ở phía sau nói: ” Đứng lại cho tôi!”

Lập tức, bốn tên bảo vệ lại vây quanh Sở Phi cùng Lâm Tử Minh, như hố rình mồi.

Hoàng Văn Hoa nói: “Chỉ là một tên ở rể, cũng muốn ở trước mặt tôi đem người mang đi? Anh thật sự là ý nghĩ kỳ lạ! Anh đã đến đây rồi, vậy không cần làm gì, ở lại nhìn xem, vợ anh cùng tôi ký hợp đồng như thế nào, ha

Lúc này, hắn bất ngờ nhấc tách trà trên bàn và uống nó, để lộ một nụ cười tinh nghịch, giống như một con mèo đang nhìn một con chuột..

Sở Phi lòng trầm xuống, nhịn không được mắng: “Hoàng Văn Hoa! Anh đừng khinh người quá đáng

Hoàng Văn Hoa khinh thường cười, “Khịnh người quá đáng? Cô đã nói như vậy, tôi đây khiến cho cô mở mang một chút, thế nào là khinh người quá đáng! Người đâu, đem Sở Phi mang lại đây cho tôi!”

Lâm Tử Minh mặt lạnh như băng, từng bước đi ra, đem Sở Phi kéo ở sau người, ánh mắt như điện, nhìn bọn họ, “Các người ai dám động vào vợ của tôi một chút, tôi sẽ làm cho người đó phải nằm xuống!”

Bốn tên bảo vệ liếc nhau, đều cười ha ha, cảm thấy Lâm Tử Minh quá ngây thơ, giống một tên ngốc.

Bọn họ căn bản không coi trọng Lâm Tử Minh, vẻ mặt thoải mái, trong đó một tên tối bảo vệ nhỏ gầy nhất đi tới, xoa tay, “Tôi thật muốn nhìn anh, như thế nào đem tôi quật năm xuống ”

Sở Phi thấy tình hình không ôn, có cam thay khán trương cùng sợ hãi, nhưng lập tức cô phản ứng lại, Lâm Tử Minhdường như có thể đầu lại, không chừng thật sự có thể mang cỗ rời đi.

Lâm Tử Minhsiết chặt nắm đấm, lạnh lùng nhìn chằm chằm tên bảo vệ đang tiến đến, chỉ cần đối phương dám ra tay, hắn cam đoan, nhất định sẽ hạ gục đối phương trong nháy mắt.

Thành thật mà nói, hắn rất tức giận, người đầu tiên hắn cặm tức làHoàng Văn Hoa, Đồ cặn bã này, dám có ý đồ xấu với Sở Phi . Người thứ hai chính là Sở Hạo, tên súc sinh này, là anh họ của Sở Phi, không bảo vệ Sở Phicòn chưa tỉnh, còn đem Sở Phi đẩy vào đống lửa, thật sự đê tiện.

Nhưng tại thời điểm này, từ phía sau, lại có một tiếng gõ cửa, phá vỡ tình thế bế tắc trong căn phòng này.

Hoàng Văn Hoa nhíu mày, hắn càng thêm mất hứng nói: “Là ai đến gõ cửa? Lại một tên khác đến gầy chuyện chắc ?”

Hắn dần mất kiên nhẫn, ban đầu nghĩ rằng ý đồ với Sở Phi ngày hôm nay sẽ suôn sẻ, kết quả biến đổi bất ngờ làm hắn mất hết kiên nhẫn, hắn hiện tại thật sự rất mất bình tĩnh, rất khó chịu.

Sở Phicũng là sửng sốt, Lâm Tử Minh đã đến đây, còn có ai sẽ đến cứu cô?

Vốn dĩ cô không còn hy vọng gì, giờ khắc này lại lần nữa mong đợi đứng lên.

Tận đáy lòng, cô vẫn hy vọng rằng người đến giải cứu cô là chủ tịch Tử Quỳnh, mà không phải Lâm Tử Minh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK