Mục lục
Hồng Bàng Lập Quốc Ký Rewrite - Tác giả:PTQDung
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quyển IV: Chiêm- Giao đại chiến

C 52: Đại chiến Chiêm- Giao: Bùng nổ (7)

Trong khi toàn quân dốc sức phòng thủ 3 cứ điểm, Hoàng Anh Kiệt ở hậu phương huấn luyện tân binh. Tân Binh đa phần là quân Pơtao Lia vừa được giải phóng cộng thêm một số tín đồ của Hiên Giáo. Những người này hoặc ý chí chiến đấu kém, hoặc kỷ luật cực tệ hại, Phải chí cho họ thủ thành, giữ cứ điểm như ở 3 cứ điểm kia, đám người này còn có thể kiên trì một hơi. tiếc rằng không thể, thời gian chuẩn bị ngắn ngủi, 3 cứ điểm sớm muộn cũng bị công phá. Khi đó, vùng đất quân Hồng Bàng kiểm soát ở vùng núi phía tây này gần như mở ra trước mắt những kẻ tấn công. Không có địa thể hiểm trở ngăn địch, quân địch có thể thừa cơ mà tiến hành đốt phá, hủy hại cơ sở vật chất của vùng mà Hồng Bàng mới kiểm soát.

Tuy chưa bắt tay vào xây dựng quá nhiều, Kiệt cũng không muốn nơi này bị hủy hoại. Hơn nữa nếu vùng đất này bị hủy hoạt, rất khó để khiến người dân trên vùng đất này biết tới sức mạnh quân Hồng Bàng và tin vào những điều quân Hồng Bàng tuyên bố về sau. Vì thế, một khi kẻ địch vượt được 3 cứ điểm, tân quân sẽ hội binh với quân rút từ các cứ điểm về, quyết chiến với kẻ địch.

– Trung đoàn trưởng, có tin báo!- Một người lính hớt hải chạy về phía Kiệt, đưa lên một phong thư tín. Là do Trần Thanh Toàn viết.

Trần Thanh Toàn hiện tại không ở trên đây, hắn có nhiệm vụ quan trọng, là đi xin viện trờ của Hoài Nhân. Kiệt tin họ có thể đánh lui quân Chiêm, nhưng sau chiến tranh sẽ là nhiều thiệt hại, có được sự trợ giúp vẫn là tốt nhất. Trấn hoài Nhân gần kề, lại cần một mặt phía tây ổn định để an tâm đấu với quân Chiêm ở phía nam và ở mặt biển, có thể dựa vào đó mà kỳ kèo. Sở dĩ chọn Toàn vì lần trước Toàn đã ra mặt, nên sẽ không khiến đối phương nghi ngờ, mà Toàn lại có trí, gian giảo, nói dối như cuội được. Ngược lại, Vâm không giỏi ứng biến, có thể bị bắt lấy sơ hở nào đó.

Trần Thanh Toàn xin gặp Lữ Liêm, cùng đi là sứ giả cảu Siu Bam. Toàn thông báo tình hình mới, Siu Bam muốn cùng quân của Toàn chống người Chiêm, nên đã bị phế truất, người Chiêm và lũ tù trưởng phản bội đã đưa em hắn lên thay, lại liên hợp Pơtao Angin tới để đánh quân của Toàn. Toàn tự liệu bản thân không đủ quân chống trả, nên xin viện trợ của Hoài Nhân.

Nghe việc quân Chiêm tấn công từ phía tây, Lữ Liêm giật nảy cả mình, rồi lại nghe việc vua cũ của Pơtao Anui bị phế truất, trong lòng liền đau đớn không thôi. Mới cách đây không lâu vừa viện trợ cho bọn chúng, vậy mà chúng đổi phe, thế là bao nhiêu tiền của đổ sông đổ bể cả. Đặng Toán tính cẩn thận, biết chuyện liền tách hai người ra, tra hỏi sứ giả Pơtao Anui. Nhưng người này vốn là thân tín của Siu Bam, đã được Toàn làm công tác tư tưởng, tự nhiên phối hợp. Chưa kể, đúng là Siu Bam bị phế truất thật. Đặng Toán đề nghị cho gọi Toàn vào đối chất một phen, nếu ý thực sự đủ lực gồng phía tây, thì hãy giúp còn không thì không nên, bởi như vụ siu Bam, tên này bị phế truất là bao thứ ta cho chúng tiêu luôn. Lữ Liêm hơi nhăn mặt, vụ đó là lão chủ trương, giờ nghe lại thì mất mặt vô cùng.

– Chư vị đại nhân, tiểu nhân Trần Thanh Toàn xin có lời chào hỏi!- Trần Thanh Toàn được dẫn tới gặp mặt bộ sậu của Trấn Hoài Nhân, y biết đây là lúc cao trào nhất, bản thân phải tìm cách thuyết phục họ giúp đỡ mình theo cách mình muốn, khẽ nuốt nước bọt, toàn lực chuẩn bị ứng đối.

– Nghe mi kể, quân Chiêm, quân Pơtao Anui và Pơtao Angin tổng tấn công đất của mi, sao giờ lại bỏ xuống đây gặp bọn ta mà không ở lại kháng địch.- Phạm Thời Trực lên tiếng trước tiên

– Bẩm đại nhân, sở dĩ tôi đi xuống đây, chính là vì muốn xin viện trợ của trấn Hoài Nhân, nếu không có viện trợ, quân của tôi tuyệt không thể chặn địch quá lâu.

– Hừ, ta đang hỏi sao mi không ở lại ngăn địch cơ mà. Hay là mi bỏ chạy, mặc tướng sĩ của mình chặn địch trên kia, xuống đây tiếng là xin viện trợ, thực tế là chạy trốn. Nghe bảo, ngày xưa mi được Hiên Giáo cho quân để chọi với quân ta, rồi gặp nguy thì trở giáo phải không nhỉ?

– Chuyện ngày xưa là chuyện ngày xưa, còn chuyện ngày nay, sở dĩ tôi dám bỏ lại chiến tường mà đi, là vì tôi tin vào các chiến hữu của mình, thứ nữa, trước khi bị người Pơtao Anui phản bội, tôi đã kịp xây dựng hệ thống cứ điểm phòng ngự.

Toàn lập tức lấy giấy, vẽ lên trên đó hệ thống phòng thủ hiện tại. 3 cứ điểm chặn giữa đất Pơtao Anui và đất mà Toàn chiếm lĩnh. Ngày trước Pơtao Anui dùng phòng tuyến này lăm le đánh đất của Toàn. Nhưng Toàn chớp thời cơ ra tay trước, giết được Siu Mậm, nhân lúc Pơtao Anui loạn bầu vua mà chiếm 3 cứ điểm nọ. Giờ hệ thống phòng ngự đó sẽ chặn quân Chiêm, Pơtao Anui, Pơtao Angin khá lâu.

– Các ngài, chừng nào tôi còn giữ được đất ấy, tôi còn giá trị với các ngài, mất đất ấy thì tôi chết chắc. Nên xin yên tâm là tôi còn lo hơn các vị ấy.- toàn chốt một câu như thế, không ai phản bác nổi.

Đặng Toán gãi cằm, ông ta hỏi Toàn cách cậu bố trí người bảo vệ 3 cứ điểm, là một viên tướng, ông muốn biết Toàn bố trí thế nào. Toàn không ngại ngần chia sẻ về bố phòng, cách chiến đấu, chỉ không nói tên những tướng lĩnh chỉ huy ra.

– Nếu chiến đấu như vậy, cũng có thể kìm chân liên quân địch một thời gian. Nhưng quân Pơtao Anui, Pơtao Angin đều có thể điều động thêm, chưa kể quân Chiêm kéo lên. Không chắc có thể giữ được nửa tháng hay không?

– Nếu các vị chịu viện trợ, binh sĩ của tôi có lòng tin hơn, có thể liều mạng chống chọi. Có nhiều lương thảo hơn thì mở rộng số quân, có vũ khí tốt thì sẽ mở rộng được quân tinh nhuệ, chưa kể binh sĩ, người dân sẽ biết mình được trấn Hoài Nhân hỗ trợ sau lưng. – Toàn lập luận

– Lời lẽ rất hay, nhưng sẽ thế nào nếu sự viện trợ đó là không đủ, các người bị đánh bại, rồi lại giở trò cũ!- Một người lên tiếng, là Hoàng Anh Tài

– Lời cậu là sao chứ?

– Tôi cũng từng tham gia chiến dịch khi đó, và nhờ rõ mồn một việc người bị vây kín, liền queyét định đầu hàng quân ta, dẫn quân ta đánh Hiên Giáo. Giờ nghĩ xem, nếu viện trợ lên mà ngươi vẫn không chọi nổi, có khi vì bảo vệ tính mạng, ngươi sẽ lập tức hàng quân Chiêm. Khi đó, bao đồ viện trợ của chúng ta gửi lên lại thành thứ đánh ta mất.

Hoàng Anh Tài nói thế không phải không có lý, những nhân vật cao cấp của Hoài Nhân cũng nhớ tới quá khứ bất hảo này của tên Toàn, và chần chờ.

– Chư vị, đúng là xưa nay một lần bất tín thì vạn lần bất tin, nhưng mỗi thời mỗi khác. Các vị thử nghĩ xem, nếu hiện tại không dựa vào tôi, các vị còn có thể dựa vào ai để trấn giữa phía tây. Quân Chiêm đánh ở phía tây, phía nam, phía biển e rằng cũng sắp động.

– Hừ, mi định uy hiếp ai./

– Không dám, tôi tuyệt không dám uy hiếp các vị, chỉ là đang nói lý một chút thôi!- Toàn bvội tỏ thái độ cúi mình.

– Thôi được rồi, hiện tại bọn ta cũng đã biết việc, mi tạm lui để chúng ta thảo luận!- Trương Văn So lên tiếng đuổi Toàn đi, làm dịu không khí hai bên lại.

Toàn đi rồi, Lữ Liêm nhìn qua các quan viên, hỏi họ xem tính thế nào.

– Đại nhân, tên Toàn không đáng tin, theo tôi, nên chém hắn luôn.

– Giết hắn thì quân của hắn sẽ tan vỡ mất.

– Không có tên chỉ huy, đám quân trên phía tây dù hàng hay là đánh với quân Chiêm, cũng khó thành uy hiếp lớn. Thậm chí ta có thể cử người lên thay hắn. Bọn kia muốn sống và có viện trợ, thì phải nghe người của ta chỉ huy.

– Đánh trận kiểu đó không được đâu. Ông giết tướng chỉ huy người ta, muốn thay vào ngay, lại ép họ phải đánh kiểu liều chết. Triệu Quát thua cũng là vì vậy!- Đặng Lượng phản bác ngay, còn định nói nặng hơn nhưng bị cha là Đặng Toán lừ mắt, phải im

– Nếu như hắn có thể giữ chân được quân địch, thì là tốt, ta đỡ một mặt trận. Nhưng mà, ai cũng biết là hắn…- Đặng Toán đỡ lời thay con trai – Hơn nữa, ta có muốn cũng khó lòng viện trợ. Ta sắp đánh trận với quân Chiêm, lương thảo, thuốc men, khí giới,… đều sẽ thiếu, giờ còn chia sẻ nữa thì không thể.

– Tướng quân, nếu ta cho chúng viện quân, liệu chúng có nhận không?- Hoàng Anh Tài chợt lên tiếng

– Viện quân, không thể.- Đặng Toán lắc đầu- Ta và chúng vốn không quá tin nhau, kẻ cả chúng có thực lòng, việc rút bớt quân chi viện cho chúng cũng là khó cho ta, chứ chưa kể là việc ta khó lòng tin cậy. Chẳng may chúng cấu kết quân Chiêm diệt viện quân ta cử lên thì sao?

– Ta đâu cần phải cho chúng viện quân. Tướng quân còn nhớ đạo quân từ Tây Bình tới không? Ta có thể nhờ nơi khác cử viện quân tới.- Hoàng Anh Tài đề xuất- Tên Toàn nói quân Pơtao Angin tham chiến, Nam Bàn ở gần Pơtao Angin nhất, khi xưa Pơtao Angin cho quân Chiêm đi qua đánh Nam Bàn, như thế tướng Nam Bàn nếu được nhờ cậy xuất quân đánh Pơtao Angin, làm sao có thể từ chối. Viện quân từ Nam Ban áp sát, quân Pơtao Angin sẽ phải rút, ta coi như giúp chúng chia lửa. Còn nưh chúng là phản trắc, quân từ Nam Bàn sẽ là uy hiếp phần nào, để chúng không thể toàn lực đánh xuống chỗ ta.

– Ý tưởng không sai. Trương Văn So, lại phải nhờ ông đi một chuyến, thuyết phục Nam Bàn xuất binh cứu trợ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK