Mục lục
Hồng Bàng Lập Quốc Ký Rewrite - Tác giả:PTQDung
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quyển IV: Chiêm- Giao đại chiến

C 9: Triệu Duy Đức (1)

Triệu Duy Đức theo lời dặn dò của thầy, tổ chức một buổi đi săn giả, rồi cùng những binh sĩ trung thành giết hết những kẻ đi theo dõi để trốn đi. Theo sự hướng dẫn của người mà thấy y cử tới, Đức tới thành An Lạc, phủ Tân Bình. Mục tiêu của chuyến đi lần này chính là phải giao hảo được với anh em Hoàng Anh Minh, Hoàng Anh Kiệt. Trước tiên là làm quen, về sau sẽ là thu phục họ để mưu đại nghiệp. Vì không thể lộ thân phận, Triệu Duy Đức tới tìm Nguyễn Văn Đồ để thông qua Đồ mà tiếp xúc anh em họ Hoàng. Tại Tân bình, anh em họ Hoàng là địa đầu xà, nếu không muốn lộ thần phân, Đức chỉ là hạng vô danh tiểu tốt làm sao có thể gặp gỡ hai người ấy.

Nguyễn Văn Đồ công khai ra đi, nên tìm tới rất dễ, y mở một tiệm bán tranh, chuyên vẽ tranh phong cảnh khắp Tân Bình. Vừa hay hôm trước Đức tới thì hôm sau Đồ đã về nhà sau những ngày rong ruổi khắp nơi, chứ không thì vị tiểu công gia này chỉ có thể kiên nhẫn mà đợi. Triệu Duy Đức lấy tên giả xin gửi thiệp, trên có ghi thơ, đây là quy ước của Đại Triều Hội, Nguyễn Văn Đồ nhìn là biết cần gặp người gửi thiếp, liền bảo là bạn quen trên đường, rồi ra gặp gỡ, thấy Đức, Đồ hơi thất thố, nhưng vội diễn là bạn cũ lâu ngày không gặp. hai bên tay bắt mặt mừng như thật. Chỉ tới khi vào nhà, tìm được nơi kín đáo, Đồ mới quỳ xuống hành lễ. Ở thành Hồng Giang, Đồ cũng biết Đức rồi.

– Hoàng tôn.

– Không cần hành lễ, cũng chớ gọi ta là hoàng tôn gì đó. Nước nhà một ngày chưa khôi phục, danh xưng đó không xứng.

– Hoàng tôn, à vậy tiểu thần gọi ngài là công tử đi.

– Được.

– Thưa công tử, ngài tới tìm tiểu thần là vì việc gì?- Nguyễn Văn Đồ ra ngoài, bên trên không liên lạc nữa, tránh tin tức có thể thất lạc mà lộ chuyện, nên Đồ không biết việc lần này Đức tới là vì việc gì.

– Ta tới đây là chuẩn bị gặp gỡ anh em họ Hoàng.

Triệu Duy Đức chỉ cần nói tới đó là Đồ hiểu, lúc trước Đồ được cử tới, thầy y cũng nói rõ việc muốn xem anh em họ Hoàng có phải hạng người có thể tin cậy hay không, nếu phải sẽ mời chào vào cùng làm việc lớn. Đồ vẫn còn ở lại không về, chứng tỏ thấy được anh em họ Hoàng có chỗ nhìn được, Triệu Duy Đức liền tới.

– Công tử, về anh em họ Hoàng, tiểu thần cho rằng ngài có thể gặp, nhưng người nên tiếp xúc với Hoàng Anh Minh trước.

– Tại sao?

– Nếu công tử được hoàng Anh Minh tán thành, Hoàng Anh Kiệt sẽ không phản đối.

– Hoàng Anh Kiệt sẽ phản đối ta ư?

– Tiểu thần không rõ, Hoàng Anh Kiệt là thương nhân, có lợi là làm, Hoàng Anh Minh chí ít đọc sách thánh hiền, giao thiệp với y xem chừng dễ hơn một chút. Chưa kể bố vợ của Hoàng Anh Minh là Vi Công Tín lại là người quân tử chân chính, là người có chí phản đối Đại Hoa cai trị Bách Việt, phản đối hành vi bóc lột của quan lại Đại Hoa,..

– Hiện tại tên Minh đang làm gì?

– Hắn đang bận công việc giáo hóa ở trên Nam Bàn, cả ngày chỉ gặp gỡ những tên người Thượng.

– Người Thượng?

– Đó là cách Minh gọi lũ man di trên ấy, bảo gọi thế tránh sự phân biệt và ngạo mạn gây ảnh hưởng hai bên. Vì dân Thượng chỉ có nghĩa là người ở vùng đất cao, không như man di có ý coi thường. Tiểu thần thấy tên Minh làm vậy là sáng suốt, người Thượng rất vui với tên mới, mà kẻ miền xuôi khi dùng từ ngữ thế này cũng không bị coi là khinh dân trên ấy.

– Tên Hoàng Anh Minh vậy có thu phục được nhiều dân Thượng không?

– Rất nhiều là đằng khác. Ngoài một lượng lớn tá điền người Thượng thu được trong cuộc chiến diệt phản loạn ở Nam Bàn năm nào, Hoàng Anh Minh còn có vô số đồng minh người Thượng khác. Thậm chí kể cả tên Đan Quốc Hùng tuy là người đứng đầu liên minh trên Nam Bàn, cũng không bằng một góc Hoàng Anh Minh.

– Liên minh gì chứ?

Nguyễn Văn Đồ thuật lại những thông tin bản thân nắm được. Như đã nói, Đồ không hề được phép liên lạc qua lại với trụ sở chính, nên nhiều thông tin từ chỗ này, Đại Triều Hội chưa nắm được. Còn lý do việc liên minh trên Nam Bàn, Đại Triều Hội cũng chưa rõ bởi liên minh này nói đúng ra vẫn còn bề bộn, chưa phát triển tới mức quan lại các khu vực xung quanh phải để ý.

– Xem ra vùng đất này loạn hơn ta nghĩ. Càng hay, có loạn thì ta mới có thể làm ăn được. Nguyễn Văn Đồ, chuẩn bị đưa ta lên gặp Hoàng Anh Minh đi.

– Công tử, tiểu thần cho rằng việc này không vội. Trước hết, thân phận công tử cần giữ bí mật, nếu lên gặp Hoàng Ah Minh e không tiện. Tên Đan Quốc Hùng là tai mắt của quan lại Đại Hoa, lại căm Hoàng Anh Minh nổi trội, nết rất chú ý tới biến động quanh Hoàng Anh Minh. Công tử gặp Hoàng Anh Minh thì có nguy cơ bị chú ý tới, tệ nhất thì có thể sẽ lộ tẩy.

– Vậy ý mi là sao?

– Sắp tới họ Hoàng ở làng Hồng Bàng có giỗ tổ, Hoàng Anh Minh khả năng sẽ về, công tử có thể nhân cơ hội này mà tiếp xúc. Còn như Hoàng Anh Minh không về, lúc đó tiểu thần sẽ tìm cơ hội sắp xếp sau.

Triệu Duy Đức cảm thấy Nguyễn Văn Đồ thu xếp không tồi, nghe theo, ở lại thành An Lạc và cũng tiện thể đi thăm thú một phen. Đức bảo Nguyễn Văn Đồ cứ mặc mình, không phải chăm sóc, thành An Lạc là nơi an toàn, chưa kể bản thân hắn võ nghệ cao cường, có đám lính bảo hộ, không việc gì. Nếu Nguyễn Văn Đồ đi theo, chẳng may gặp kẻ có lòng theo dõi ra được thì toi. Đi thăm thú một phen, Triệu Duy Đức cảm thấy khá nhàm chán. Đúng là iện tại thành An Lạc đã phát triển hơn xưa rất nhiều, nhờ vào họ Hoàng và các đồng minh làm ăn ngày một phát đạt, người dân có tiền rủng rỉnh tiêu pha, mua sắm, thương nhân đổ về cũng nhiều, mang theo các loại hàng hóa bày bán, trông thật náo nhiệt, song cũng chỉ một khu phố nhỏ nơi thành Hồng Giang. Tất nhiên rồi, thành Hồng Giang vốn là kinh đô Bách Việt cũ, giờ là đại bản doanh quân Đại Hoa, làm sao có thể thiếu dân chúng và các gia đình giàu có được.

Đức đi dạo cũng mệt, liền muốn kiếm nơi nghỉ chân, thậm chí thuê trọ để tiện. Đi một vòng quanh những nơi sầm uất nhất trong thành, Triệu Duy Đức vô tình thấy một dãy phố có nhiều ngôi nhà khang trang đẹp đẽ, đặc biệt nhất là nơi này không giống như những khu vực khác trong thành, tuy cũng có người qua lại đông đúc nhưng tuyệt không có rác rưởi gì hết. Triệu Duy Đức tự nhủ không biết là nơi ở của viên quan lớn nào hay vị đức cao vọng trọng nào mà dân không dám phạm tới. Hắn chẳng định gặp mặt người đó làm gì, chỉ hỏi thăm cho thỏa tính tò mò. Nhưng hỏi ra thì Đức vô cùng kinh ngạc, bởi đây chỉ là do có tòa nhà mà Hoàng Anh Minh thuê ở.

Đúng vậy, ngôi nhà đó là nhà của lão Viên Đỉnh Lập năm nào, Minh thuê nó, về sau thì cậu ta lên Nam Bàn, nhà trả cho Viên Đỉnh Lập xong lão không cho ai thuê, mà một mặt đi tuyên truyền cho sự tích của Minh: chống cường quyền, đánh giặc, giáo hóa dân man di,… mặt khác lại biến nhà của mình thành nơi gõ đầu trẻ, cũng thu khoản tiền nhỏ cốt yếu là giáo dục trẻ con các gia đình lao động xung quanh, cũng vì bố mẹ chúng đi làm cho xưởng, nhiều tiền hơn, cho con đi học được. Bản thân Viên Đỉnh Lập cũng muốn thông qua Minh để tạo tấm gương dạy dỗ một phen cho mấy đứa trẻ con để uốn nắn chúng theo chính đạo, không ngờ lại tạo thành một màn marketing hiệu quả, học trò lũ lượt kéo tới để lão dạy dỗ. Không chỉ dạy cái chữ, Viên Đỉnh Lập còn nhớ câu chuyện Minh kể, dạy lũ trẻ giữ gìn vệ sinh, cho nên hàng ngày cùng chúng nó đi khắp cả ngõ dọn dẹp vệ sinh. Thấy những đứa con đứa cháu đi dọn rác, người lớn cũng xấu hổ, về sau học được thói quen giữ vệ sinh, nên khu phố càng ngày càng sạch.

– Không ngờ tên Hoàng Anh Minh đó lại có sức ảnh hưởng lớn tới như vậy!- Trong bữa cơm tới với Nguyễn Văn Đồ, Triệu Duy Đức cảm khái không thôi.

– Công tử, làm chén rượu!- Nguyễn Văn Đồ được Triệu Duy Đức đặc cách cho ngồi cùng, để tránh người ngoài tò mò vì sao Đồ phải hầu rượu. Tất nhiên, Đồ ăn thì vẫn ăn cùng bàn, nhưng tâm thế thấp hơn ngày thường nhiều. Rót xong chén rượu cho Triệu Duy Đức, Nguyễn Văn Đồ mới hỏi vị công tử là hôm nay còn đi những đâu nữa.

– Ta đi qua một số nơi quan trọng như phủ nhà, nhìn qua vài trại lính, cũng tới xem qua khu cảng….- Triệu Duy Đức kể lại những nơi hôm nay và hôm qua đã đi xem

– Có Lầu Phong Nhã chứ!- Nguyễn Văn Đồ chợt hỏi, khiến Triệu Duy Đức phải gãi đầu gãi tai, Nguyễn Văn Đồ cũng chỉ cười và nói rằng:- Khổng Tử nói rồi: “Thực sắc tính dã”, công tử không cần phải e ngại. Chỉ là tôi muốn nhắc công tử một chút, những nơi công tử vừa kể có thể tới xem thì tới xem, để hiểu thêm về chốn Tân Bình này cũng là rát tốt. Nhưng trọng điểm, công tử nên tới mấy nơi như sau: công xưởng dệt, khu bốc vác ở bến cảng, nơi đào tạo công nhân,…

– Những chỗ ấy có gì cần xem xét vậy

– Công tử muốn nói phục được Hoàng Anh Minh, thì cần phải tới đó xem xét. Chỉ có từ nơi ấy nhìn ra được điều gì đó, thì công tử mới có cơ hội để thu phục được Hoàng Anh Minh. Đó là kinh nghiệm khi tôi thất bại trong việc tiếp cận sâu thêm với Hoàng Anh Minh.

– Ồ.

– Có điều, tốt nhất công tử nên tự đúc rút một thời gian, còn tâm hơn tháng nữa mới tới ngày tế tổ của họ Hoàng, cũng không vội. Công tử lại người đại trí đại dũng, nhất định sẽ ngộ được. Còn có điều gì công tử cần, tôi sẵn sàng hỗ trợ.

– Cảm ơn người đã chỉ điểm.

– Là chức trách của tiểu thần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK