Cô vừa dứt lời, chiếc xe màu đen đã phóng nhanh trên con đường phố.
Hừ!
Cô đi tới bên cạnh Lăng Thiếu Phong, phát tiết cơn giận lên người anh:" Đứng đó làm gì? Còn không đi?! "
Lăng Thiếu Phong bất lực lắc đầu nhìn cô gái đang bực bội đang mở cửa xe, vô thức mỉm cười.
Chiếc xe màu trắng dần chuyển động, gió lùa vào trong xe cũng không thể làm dịu cơn giận trong lòng.
Quán nhà hàng gần quán coffee, nên cũng rất gần nhà cô. Chỉ trong chốc lát chiếc xe đã dừng ở trước cửa tầng lầu, Đương Noãn liếc nhìn Lăng Thiếu Phong:" Cảm ơn. ''
Lăng Thiếu Phong mỉm cười lưu manh, cười giỡn:" Lần sau tôi chỉ nhận lời cảm ơn bằng hành động. "
Đường Noãn nhìn anh khinh bỉ, tháo dây an toàn mở cửa xe đi xuống:" Lái xe cẩn thận. ''
Hình bóng cô gái khuất dần, Lăng Thiếu Phong nhấn ga, chiếc xe màu trắng phóng nhanh trên con phố.
" Shit! Mày có biết chạy xe không hả?!
Tiếng chửi không ngừng vang từ người lái xe phía sau, Diệp Tử Hàn không ngừng tăng nhanh tốc độ. Khi chiếc xe phóng nhanh trên con cầu lớn cũng như đang đối đầu với tử thần, nhưng khi phanh xuống, chiếc xe hoàn toàn không giảm tốc độ mà còn tăng dần lên.
Chiếc xe màu đen dừng ở lan can bờ biển, chỉ mới khi nãy bầu trời có màu vàng nhạt nhưng bây giờ lại đen thẳm bởi màn đêm.
" Diệp Tử Hàn, tôi muốn ly hôn... "
" Diệp Tử Hàn, em ghen rồi. "
" Không phải là vật thay thế, không phải...! Em thật sự muốn ở bên cạnh anh, thật sự yêu anh... "
" Diệp Tử Hàn... "
Hình ảnh cô gái kiên cường nén nước mắt, cô gái dịu dàng đút từng muỗng cháo nóng cho anh, cô gái bỉu môi ghen tuông khi bên cạnh anh có rất nhiều con bướm...
Hồi ức như một con dao vô hình đâm thẳng vào trái tim anh.
Diệp Tử Hàn ngồi trên đầu xe, mái tóc ngắn không ngừng đung đưa theo gió. Anh nhìn lên bầu trời, đôi môi rõ ràng kéo ra một nụ cười nhạt nhưng sao ánh mắt ấy lại có phần cô đơn, có phần bi thương...
Không biết bao lâu, Diệp Tử Hàn đứng dậy trở vào trong xe, chiếc xe từ từ di chuyển không còn phóng nhanh quên cả sống chết như lúc nãy.
*Diệp gia.
Trương Tiểu Nặc ngồi dưới nền nhà, bên cạnh là một chiếc vali màu trắng. Đây là chiếc vali lúc cô đã dùng vừa mới chuyển tới, bây giờ cũng dùng nó, nhưng lần này là rời đi.
Chiếc vali rất nhanh đã đựng đầy các vật dụng, cô đứng dậy nhìn khắp căn phòng, căn phòng cô đã ở hơn nửa năm.
Ngọt ngào có, đau đớn có, vui có, buồn có...
Giọt lệ trên khóe mi rơi xuống gương mặt nhỏ, Trương Tiểu Nặc hít một hơi thật sâu, xách vali chậm chạp đi xuống lầu.
Lúc này, Diệp Tử Hàn cũng vừa mới về. Anh vừa bước vào nhà đã thấy cô gái trên tay cầm vali chuẩn bị rời đi.
Trương Tiểu Nặc thấy anh không nhúc nhích đứng yên như một khúc gỗ, cô đi tới đứng trước mặt anh.
" Tôi biết anh không muốn nhìn thấy tôi nên tôi... "
Diệp Tử Hàn không lên tiếng, nhìn gương mặt bình thản ấy, trái tim vô thức thắt lại.
" Nếu anh muốn ly hôn thì hãy làm đơn, tôi sẽ k... ''
" Không cần cô nói, tôi sẽ làm. ''
Cô chưa nói hết anh đã dành trước, giọng nói lạnh lùng ấy khiến nụ cười trên môi cô cũng trở nên miễn cưỡng.
Trương Tiểu Nặc gượng cười, gật đầu. Giọt lệ trên khóe mi dường như muốn tuôn trào, cô siết chặt bàn tay, nuốt ngược nó vào trong.
" Diệp Tử Hàn, xin anh... tha thứ cho tôi. "
Diệp Tử Hàn chợt phì cười, nụ cười ấy thật rạng rỡ, thật chói mắt:" Nhà sập rồi có thể xây lại, nhưng trái tim đã vỡ thì không thể chữa lành. Trái tim tôi đã chết rồi, chết rồi... Chính cô là người bóp nát nó đấy, Trương! Tiểu! Nặc! "
Anh gằn từng chữ một, giọng nói có phần chua chát lại có phần đau thương. Câu nói ấy, tổn thương trái tim cô nhưng lại giết chết trái tim anh...
Không khí trầm lặng đến đáng sợ, đến nỗi anh có thể nghe thấy tiếng thở nặng nề của cô, có thể nghe thấy trái tim đang vỡ thành từng mảnh của chính bản thân anh.
Diệp Tử Hàn mím chặt đôi môi, nhìn thẳng vào đôi mắt phiếm hồng ấy:" Tha thứ ư...?! "
Cô làm cái gì cũng được, phá tan cái công ty cũng được, anh cũng sẽ không oán trách một lời.
Nhưng cuối cùng, anh cũng chỉ là một vật thay thế không hơn không kém.
Trương Tiểu Nặc mỉm cười, cười đến đau lòng, dường như chỉ cần cô nhắm mắt, giọt lệ liền tức khắc tuôn trào.
" Một vật thay thế, một trò đùa của hôn nhân... Tôi biết rồi. "
Đến khi cô đi ngang qua người, Diệp Tử Hàn vẫn ngơ ngác đứng tại chỗ, bàn tay nắm chặt thành quyền từ từ buông lỏng, đáy mắt hiện lên tia đỏ ngầu.
Trái tim nhỏ như bị ai đó bóp chặt, bóp chặt đến vỡ vụn.
Trương Tiểu Nặc đi ngang qua anh, giọt lệ đã không kiềm được đua nhau rơi xuống. Cô đi thẳng ra ngoài, đến khi ra khỏi nhà đã không còn gượng được, chỉ biết dựa tường òa khóc lên.
Lúc này một cơn mưa nhỏ từ từ đổ xuống đất, Trương Tiểu Nặc hai tay ôm đầu, giọt lệ hòa với những dòng mưa lan tỏa sự bi thương, chan chứa sự tuyệt vọng.
Nước mưa làm cơ thể cô rum rẩy, làm lạnh cả trái tim của cô, lạnh đến nỗi đau nhói!
Tối hôm ấy, bầu trời rõ ràng rất đẹp nhưng lại đột ngột đổ cơn mưa.
Tối hôm ấy, một người đau đớn, một người sống không bằng chết.
Yêu quá nhiều hay yêu chưa đủ sâu...?