• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Tử Hàn dập tắt điếu thuốc trên tay, muốn giúp cô lau đi mái tóc ước nhưng cô lạnh lùng né tránh.

" Diệp Tử Hàn, tôi muốn ly hôn. "

Ban công im lặng lạ thường, chỉ còn tiếng hít thở nặng nề của anh:" Cho tôi lý do. "

Trương Tiểu Nặc né đi ánh mắt của anh, im lặng không nói một lời. Cổ tay bị anh nắm chặt, giọng nói lạnh lùng pha chút chua xót:" Cho tôi một lý do. "

" Hết yêu rồi! Bởi vì tôi không còn yêu anh cũng không còn muốn sống cùng anh, đáp án này, được chứ?"


Trương Tiểu Nặc mỉm cười nhìn thẳng vào đôi mắt bi thương ấy, tàn nhẫn nói từng lời, từng câu.

Cổ tay bị nắm chặt dần dần buông lỏng, Diệp Tử Hàn lùi về phía sau, không tin được nhìn cô.

" Hết yêu? Cô đã từng yêu ai bao giờ? Trương Tiểu Nặc, cô không xứng với từ Yêu! Vì thế... đừng sỉ nhục nó. "

Đôi mắt đỏ hoe, dường như chỉ cần nhắm mắt giọt lệ liền tuôn trào. Trương Tiểu Nặc mỉm cười ngọt ngào:'' Đúng, tôi chưa bao giờ yêu ai, kể cả anh. "

Bàn tay siết chặt thành quyền, Diệp Tử Hàn như mất hết lý trí, nhào tới vác cô lên lưng quăng lên giường.

Hai tay bị anh siết chặt, khống chế, Diệp Tử Hàn dùng chân kẹp chặt hai chân nhỏ đang phản kháng, hung bạo xé bộ nằm ngủ trên người cô.

" Đừng! "

Bỏ qua lời cầu xin của Trương Tiểu Nặc, anh cắn mút bộ ngực sữa đang nhô lên, bàn tay dời xuống cặp đùi trắng nõn.

" Diệp Tử Hàn, tôi không còn yêu anh rồi! Anh nghe thấy không...?"

Động tác anh dừng lại, ngẩn đầu lên nhìn gương mặt đầy giọt lệ của cô. Bất tri bất giác buông cô ra, ngồi dậy.

" Từ khi nào, tình yêu của tôi lại hèn như thế...? Tôi trao tình yêu cho cô, nhưng đổi lại là gì? Chính là những lời độc ác, một trái tim không dành cho tôi của cô. Trương Tiểu Nặc, cô coi tôi là gì, rút cuộc cô coi tôi là gì?! "

Căn phòng chỉ còn lại tiếng khóc nức nở của Trương Tiểu Nặc, cô nhìn chầm chầm chiếc nhẫn trên tay, trái tim dường như bị ai đó đâm một dát dao, rất đau, rất đau...

Diệp Tử Hàn, anh rất tốt nhưng cuối cùng, em vẫn không thể yêu anh.

Trong căn hộ nhỏ của Đường Noãn, Lăng Thiếu Phong tìm từng gốc nhỏ cuối cùng cũng tìm thấy một chùm chìa khóa trên ngăn tủ.

Anh thử từng cái từng cái, ngăn tủ bị khóa lại rút cuộc đã mở ra. Lăng Thiếu Phong lấy cuốn album trong tủ ra kèm theo những món vật nhỏ trong tủ.

Trong album ảnh là một trai hai gái, tất cả đều là hình ảnh của Đường Noãn, Trương Tiểu Nặc, Diệp Tử Hàn.

Trong tủ ngoài cuốn album và những đồ vật nhỏ thì không có gì cả. Tuy không tìm thấy được gì nhưng anh khẳng định, chắc chắn sẽ có một bí mật lớn ở đây.

Lăng Thiếu Phong mệt mỏi ngồi trên ghế, lật qua lật lại những tấm ảnh chụp, ánh mắt dừng lại ở phía dưới tấm ảnh không chớp mắt, hốt hoảng.

" Anh làm gì thế? "

Lúc này phía sau truyền đến giọng nói của Đường Noãn, cô bước đến bên cạnh anh, gương mặt đột nhiên trắng bệt.

" Trả lại đây! "

Đường Noãn giành lại cuốn album nhưng Lăng Thiếu Phong nhanh tay đẩy cô ra.

" Đường Noãn, cô giấu tôi chuyện gì?"

Đường Noãn hốt hoảng cố gắng giành lại cuốn album nhưng Lăng Thiếu Phong cuốn ảnh quăng nó ra xa, nắm chặt hai tay cô.

" Tất cả các ảnh trong đó đều chụp vào năm 2015 - 2016, nhưng chị dâu cùng Diệp Tử Hàn quen nhau vào năm 2017, tôi nhớ rất rõ, là tôi giúp Diệp Tử Hàn tra thông tin của chị dâu cho anh ấy. Nên... người trong hình, là ai?"

Gương măt trắng bệt không giọt máu, Đường Noãn á khẩu không biết làm sao trả lời, chỉ biết chọn cách im lặng.

" Không nói? Được, tôi sẽ đem cho Diệp Tử Hàn xem. "

Đi được vài bước, Đường Noãn như điên khùng chạy tới ngăn cản đường anh:" Đừng, tôi xin anh, xin anh. "


Lăng Thiếu Phong rút bàn tay cô đang cầm chặt, dứt khoát bỏ đi.


'' Người trong ảnh không phải Diệp Tử Hàn! "


Bước chân dừng lại, Lăng Thiếu Phong quay người nhìn cô gái đang quỳ xuống trên sàn.


" Xin anh... đừng nói Diệp Tử Hàn. Tôi xin anh... "

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK