“Cậu nói cái gì?”
Giọng nói bên đầu dây điện thoại bên kia bỗng dưng cất cao lên: “Sao cậu lại không đến? Lâu rồi cậu mới về nước, dù thế nào thì cũng phải tụ tập cùng bè bạn một chút chứ!”
Trang Duyên đưa điện thoại cách ra xa lỗ tay một chút.
Anh một mình đi trên con đường nhỏ bên hồ Thu Minh, bên bờ hồ Thu Minh có trồng những cây thường xanh, dù khí trời vào thu nhưng vẫn giữ một màu xanh tươi, cảnh sắc thập phần tươi sáng, có người nói cũng vì vậy mà hồ này gọi là Thu Minh.
Cũng có người nói, Thu Minh ý là mặt trăng vào mùa thu, bởi vì hồ nước có hình bán nguyệt, sau này người ta khai phá phần đầu bán nguyệt dẫn vào khu biệt thự Hồ Tân, hồ nhân tạo được dẫn vào trong gọi là Nội Hồ[1], hồ Thu Minh ban đầu gọi là Ngoại Hồ[2].
“Tối nay tôi không rãnh” Trang Duyên nói.
Tề Duệ à một tiếng: "Ngày hôm qua cậu cũng nói như vậy, ngày hôm kia cậu cũng nói như vậy, rồi ngày hôm kia kia cậu cũng như thế.......”
Trang Duyên ngắt lời y: “Đúng, mấy ngày tới đây tôi đều không rãnh”
Tề Duệ: “...”
“Vậy thì ngày nào cậu mới chịu rảnh, nói lời chắc chắn đi chứ"
Trang Duyên không kiên nhẫn nói: “Để tôi xem tâm trạng đã”
Mùa đông bên bờ hồ thường có cái lạnh không giống những nơi khác, gió thổi từ mặt hồ thổi qua, giống như là có thể chui vào trong cổ áo, lạnh đến cả người run lên.
Trang Duyên đút một tay vào túi áo khoác, tay cầm điện thoại đã sớm lạnh đến tê rần, lạnh thành màu đỏ tím.
Anh không muốn gọi điện thoại trong tình huống này chút nào.
Trang Duyên: “Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi cúp máy trước”
“Chờ chút!” Tề Duệ cũng không muốn cho anh toại nguyện: “Hai ngày nay tôi có nghe nói về một người có liên quan đến chuyện bát quái của cậu, có muốn nghe hông nè?”
Trang Duyên rất muốn nói không nghe.
Tề Duệ đại khái đoán được anh sẽ cự tuyệt, nói thẳng ra: “Cậu đã chia rẽ một đôi tình nhân ân ái, phá hủy một cuộc tình duyên tốt đẹp rồi có cậu có biết không hả?”
“???”
Trang Duyên: “Nói tiếng người.”
Tề Duệ hỏi: “Cậu quen biết Tạ Ninh không?”
Trang Duyên vừa đi vừa đáp: “Không quen biết. Cậu ta là ai vậy?”
“Bạn trai từ thời đại học của Từ Thanh”
Trang Duyên mặt không chút cảm xúc: "Từ Thanh là ai, tôi cũng không quen biết”
Tề Duệ: “Đừng nói là cậu không nhớ nha, chính là đàn em theo đuổi cậu trước khi cậu xuất ngoại ấy, lúc đó gã khóc lóc nhìn buồn nôn hề hề nói gì mà sẽ chờ đợi cậu về nước, ai mà ngờ vừa mới quay đầu liền coi trọng mục tiêu mới.
Trang Duyên: "Vậy thì tốt, đỡ mắc công làm phiền đến tôi”
Tề Duệ còn nói: “Nhưng mà cách đây không lâu bọn họ đã chia tay luôn rồi”
Trang Duyên cực kỳ muốn cúp điện thoại.
Tề Duệ nói tiếp: “Nghe nói lý do chia tay có liên quan tới cậu đó nha”
Trang Duyên nhếch khoé miệng: “Tôi chỉ vừa mới về nước không lâu, Từ Thanh với Tạ......”
“Tạ Ninh.” Tề Duệ nhắc nhở.
“Tôi với Từ Thanh chưa từng gặp mặt, cũng không quen biết Tạ Ninh, vậy thì có mắc mớ gì đến tôi đâu?”
Tề Duệ nói: “Nghe nói cũng bởi vì cậu về nước, Từ Thanh không buông bỏ được bạch nguyệt quang là cậu, cho nên mới nhẫn tâm chia tay bạn trai”
Trang Duyên cười lạnh: “Vậy thì cứ để gã cút!”
“Tôi còn nghe nói, Từ Thanh quen Tạ Ninh là vì cảm thấy cậu ta có điểm giống cậu, đem người ta làm thế thân”
Trang Duyên hơi nhíu lại mày, không lên tiếng.
Tề Duệ nói: “Nói thiệt luôn, Từ Thanh có làm ra cái chuyện thế thân ghê tởm như vậy, Tạ Ninh chia tay với gã cũng coi như là chuyện tốt. Bất quá tôi cảm thấy hơi bị tò mò không biết Tạ Ninh này rốt cuộc là giống cậu đến mức nào, giống ngoại hình hay là giống tính cách?”
Trang Duyên nói: “Tôi không cần biết Tạ Ninh đó giống tôi đến mức nào, nhưng tôi khẳng định có một chỗ cậu ta không giống”
Tề Duệ tò mò hỏi: “Là chỗ nào?”
“Ánh mắt” Trang Duyên phùn tào nói: “Ánh mắt của Tạ Ninh nhất định là rất tệ, nếu không sao lại đi coi trọng một thằng ngu như Từ Thanh”
Tay lạnh đến mức không chịu nổi, Trang Duyên không cho Tề Duệ cơ hội nói chuyện, nói xong liền cúp điện thoại, tiện tay nhét di động dô túi áo khoác.
Qua một lúc sau, tay mới lấy lại được chút cảm giác.
Trang Duyên nghĩ, nếu Tề Duệ không phải là bạn thân chơi từ nhỏ đến lớn, thì anh đã sớm cúp điện thoại, mắc gì nói nhiều chuyện nhảm nhí quá vậy.
Hồ Thu Minh vào mùa đông có dáng dấp khác hẳn Hồ Thu Minh vào mùa hè, đêm qua vừa mới đón một trận tuyết rơi lớn, cây Thường Xanh hai bên cạnh cũng từ màu xanh tươi chuyển sang trắng tuyết, nhìn xa xa toàn bộ khung cảnh đều bị bao phủ bơi màu tuyết trắng, ngược lại đúng là một cảnh tượng tuyệt đẹp.
Mà cảnh đẹp này lại không có ai thưởng thức.
Trên đường nhỏ trừ anh ra cũng không còn người nào khác, mùa đông lạnh giá, chỉ có kẻ ngốc mới không chịu ở trong chăn ấm nệm êm, chạy ra bên bờ hồ chịu lạnh.
Phía cuối con đường bỗng nhiên có một khoảng rộng lớn, là một bãi đất trống, bãi đất trống này có vị trí rất tốt, tầm mắt có thể quan sát phần lớn phong cảch của hồ Thu Minh, là nơi được rất nhiều người yêu thích lui tới.
Đương nhiên, bây giờ thì không có ai hết.
Từ từ.
Trang Duyên nhướng mày, nhìn về phía giá đỡ tranh vẽ ở bãi đất trống.
Bất ngờ ghê thật sự có một tên ngốc vào mùa đông mà lại chạy tới đây vẽ.
-----
“Cậu đang vẽ cảnh kết thúc của [ độc thoại ] hả?”
Vẽ xong nét bút cuối cùng, Tạ Ninh bị giọng nói đột ngột vang lên từ phía sau doạ cho hết hồn, quay đầu lại.
Thứ đầu tiên đập vào mắt cậu là một thân áo khoác màu đen.
Nghiêm Khê từng nói với cậu, áo khoác là vũ lợi hại của đàn ông, cho dù stylist đường phố xấu đau xấu đớn đi nữa cũng khiến cho người ta cảm thấy sắc bén.
Nhưng người mặc áo khoác có thể tạo ra khí thế bức người thì cũng chỉ có số ít, mà đa số mọi người đều sử dụng trang phục để ngụy trang khí thế của mình.
Tạ Ninh ngẩng đầu nhìn lên, lúc nhìn thấy gương mặt của người đàn ông, từ tận sâu trong đáy lòng thốt lên một tiếng ‘Vãi loz[3]'.
Đây chính là người đàn ông có mị lực nhất mà cậu từng gặp.
Người đàn ông đầu tóc gọn gàng sạch sẽ, đường nét trên khuôn mặt rõ ràng, giống như được phủ lên tầng ánh sáng, đôi lông mày sắc bén hơi nhướng lên, đôi mắt nóng rực đầu tinh thần, nhìn chăm chú vào cậu.....bức tranh phía sau cậu.
Vẻ ngoài này của anh không thể dùng một từ “Soái” để hình dung, loại mị lực kia có cảm giác rất đặc biệt, cũng không đơn giản là vì anh lớn lên đẹp trai.
Đó chính là loại khí chất vô tình để lộ ra trong từng cái giơ tay nhấc chân, mỗi một cái thay đổi biểu cảm, tựa như mang theo một loại phong tình.
Nhìn thấy hơi quen quen, nhưng lại không nhớ ra đã gặp ở đâu.
Mà thân áo khoác này mặc trên người anh cực kì hợp, chỉ liếc mắt nhìn, lại tựa như có lưỡi dao sắc bén hướng về phía cậu.
Quan trọng hơn là, vừa nhìn trang phục này liền biết giá cả không hề rẽ.
Đó không phải là số tiền mà người bình thường không thể gánh vác nổi.
Người đàn ông nhìn thấy cậu, ánh mắt sáng lên, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: “Hoá ra là cậu”
Tạ Ninh càng thêm khó hiểu, có quen biết nhau hả?
“Không ngờ lại gặp được cậu” Người đàn ông nhếch môi, cười đầy ẩn ý: “Thỏ tiên sinh”
Tạ Ninh: “...”
Hoá ra là anh ta.
Lần trước gặp được người đàn ông với khăn quàng cổ che mặt đứng ở chỗ máy gắp thú, Tạ Ninh không nhìn rõ diện mạo của anh, lần này mới nhìn thấy được rõ ràng.
“Trùng hợp ghê” Tạ Ninh trầm mặc vài giây, đứng lên, vô cùng có lễ phép nói: “Không ngờ lại gặp được anh, Lam kình[4] tiên sinh”
“...”
Lần này đến lượt Trang Duyên trầm mặc.
Trang Duyên chỉ là tiện đường đi tới xem rốt cuộc là tên ngốc nào giữa trời đông giá rét mà lại chạy ra đây vẽ tranh, nhưng không ngờ lại được chứng kiến một bức hoạ cực kì thú vị.
Càng không ngờ tới là đã từng gặp cái tên ngốc vẽ tranh này một lần, càng khiến cho anh cảm thấy giữa mình và người kia cực kì có duyên phận.
Cậu đã mặc quần áo nhiều hơn lần trước, đầu đội một chiếc mũ len đáng yêu, hai vành tai cũng được chiếc mũ bao bọc, khiến cho Trang Duyên cảm thấy có hơi đáng tiếc.
Không được nhìn thấy bộ dạng vành tai đỏ bừng của cậu.
Cái cổ trắng nõn được bao quanh bởi một chiếc khăn len, lộ ra gương mặt mềm mại, mang theo chút ửng đỏ vì lạnh, khiến người ta chỉ muốn thò tay ra xoa nắn.
Bộ dạng này nhìn qua trông ngoan ngoãn quá chừng, Trang Duyên không nhìn được liền muốn trêu chọc một chút.
Hai người đối diện vài giây, Trang Duyên đột nhiên nhìn cậu nở nụ cười, lại hỏi câu hỏi lúc nảy: “Cảnh mà cậu đang vẽ là của [ độc thoại]?”
Tạ Ninh phục hồi tinh thần lại, kinh ngạc: “Anh cũng có xem [độc thoại] nữa hả?”
Bởi vì ở trong nước không có chiếu phim, nên [ độc thoại] có thể xem là vô cùng nhỏ bé trong vô số phim điện ảnh.
Không ngờ vị Lam kình tiên sinh này cũng có xem, còn có thể nhận ra tranh cậu vẽ.
Cảnh cuối cùng trong [ đọc thoại ], nam chính với mái tóc bạc phơ cũng đứng trên con đường ven hồ, sau khi hồi tưởng lại của cuộc đời mình, chống gậy tập tễnh rời đi.
Nhưng ống kính vẫn cứ một mực quay ở trên mặt hồ, không cho ông lão một chút lưu luyến hay ôn nhu.
Cho đến khi kết thúc.
Ban đầu Tạ Ninh chỉ là muốn vẽ hồ Thu Minh vào mùa đông, nhưng không biết từ lúc nào suy nghĩ của cậu đã rơi trên nội dung [ độc thoại].
Ở trong cảnh phim, cái hồ này từng xuất hiện rất nhiều lần.
Chờ tới lúc hồi phục tinh thần, một ông lão chống gậy đã xuất hiện trên mặt giấy.
Là vai chính của [ độc thoại ]
Tạ Ninh dứt khoát bắt đầu dùng phong cảnh hồ Thu Minh trong cảnh phim để vẽ.
Mà ở trong mắt người thường, cảnh mà cậu vẽ chỉ là một ông lão bên bờ hồ, chỉ có những ai đã xem qua [ độc thoại], và chỉ có những ai nghiên cứu [ độc thoại] mới có thể hiểu được.
Bố cục, góc nhìn của bức tranh cậu vẽ giống y như đúc với cảnh kết của [ độc thoại].
Trang Duyên nhướng mày, nói: “Xem rồi, một bộ phim điện ảnh khá thú vị”
Tạ Ninh nói: “Nhưng nó lại không được khán giả đánh giá cao”
Trang Duyên gật đầu: “Cũng không có quá nhiều người xem có thể thực sự hiểu bộ phim này, đa số mọi người đều cảm thấy nó khô khan tẻ nhạt”
Tạ Ninh dời ánh mắt nhìn lên trên giá vẽ: “Muốn xem hiểu được nó rất mệt, cho dù là thời thẩm định có trình độ cao đi nữa, cũng sẽ cảm thấy nó tối nghĩa khó hiểu, cho nên anh ta có thể lọt vào đề cử phim Cannes, nhưng cuối cùng lại không thể đoạt giải”
Trang Duyên đối với lời này không tỏ rõ ý kiến, hỏi: “Vậy cậu xem có hiểu không?”
Tạ Ninh suy tư chốc lát, lắc đầu: “Tôi không biết. Tôi nghĩ mình có thể cảm nhận được, nhưng tôi lại không thể xác định được ý đạo diễn muốn biểu đạt là cái gì”
Ánh mắt đầy ẩn ý của Trang Duyên rơi xuống người cậu: “Đạo diễn đặt ra tiêu chuẩn xem phim quá cao, cho nên đại đa số người đều bị ngăn lại bên ngoài ngưỡng cửa đó, nếu như anh ta có thể học cách hạ thấp ngưỡng cửa này xuống, nói không chừng có thể thành công hơn”
“Nhưng tôi lại cảm thấy” Tạ Ninh nói:
“Anh ta chính là cố tình đặt ra tiêu chuẩn cao như vậy”
“Ồ?” Ánh mắt Trang Duyên sáng lên, bày ra dáng vẽ mong muốn được nghe tận tường: “Sao lại nói vậy?”
Tạ Ninh nói: “Tôi đã xem qua các tác phẩm khác của anh ta, anh ta là một đạo diễn chuyên nghiệp”
Trang Duyên chăm chú nhìn cậu, với ánh mắt thăm dò: “Chuyên nghiệp, cũng không có nghĩa là anh ta có thể hiểu được thị hiếu của người xem”
“Anh ta hiểu!” Tạ Ninh như chém đinh chặt sắt nói: “ Nhưng anh ta lại không nhìn lọt mắt thị hiếu của công chúng, cho nên mới không chịu cúi đầu”
Trang Duyên nhướng mày: “Chỉ cần là đạo diễn, đến cuối cùng vẫn phải cúi đầu trước công chúng"
“Đạo diễn điện ảnh đều giống nhau luôn có loại thanh cao, cảm thấy tác phẩm của mình là cao siêu ít người có thể hiểu hết những ẩn ý trong đó”
Trang Duyên đang muốn trào phúng, lại nghe Tạ Ninh nói: “Nhưng đạo diễn này lại mang đến cho tôi cảm giác không giống”
“Không giống chỗ nào?”
Tạ Ninh: “Anh ta dường như là đem tác phẩm của mình ra trưng bày, còn mấy người có thích hay không kệ mấy người”
Trang Duyên: “Nghe qua thật sự giống kiểu muốn ăn đòn”
Tạ Ninh gật đầu: “Đúng là rất muốn ăn đòn. Anh ta cảm thấy việc mấy người xem không hiểu là vấn đề của mấy người, anh ta không hề có chút vấn đề nào”
Nếu như Tề Duệ nghe được lời này, nhất định sẽ kinh ngạc thốt lên một tiếng: Vãi chưởng! Đây chính là tri âm của cậu!
Bản thân Trang Duyên nghe được cũng không biết trong lòng mình là tư vị gì.
Giáo viên của anh đã từng nhận xét về anh, chỉ có tám chữ: “Cao siêu ít người hiểu, tự cho là thanh cao”
Anh quả thật là không muốn phải cúi đầu trước công chúng.
Dựa vào cái gì.
Sau đó anh lại suy nghĩ, đa số đạo diễn không phải cúi đầu trước công chúng, mà là cúi đầu trước tiền tài.
Trang Duyên càng khinh thường hơn.
Anh lại không thiếu tiền.
Trang Duyên nhìn Tạ Ninh một hồi: “Không nghĩ tới cậu sẽ nói như vậy”
“Kỳ thực anh ta có thể đem câu chuyện diễn tả một cách quanh co sinh động thêm chút, tạo cảm giác xung đột cùng kịch tính, anh ta có năng lực này, nhưng anh ta lại không muốn làm vậy”
Trang Duyên hỏi: “Tại sao không muốn?”
Tạ Ninh gãi gãi mặt: “Thật ra đây là chỉ suy đoán của tôi thôi”
“Không sao đâu, cậu cứ nói những gì mình nghĩ là được”
Tạ Ninh nhìn biểu cảm của anh, luôn cảm thấy cái kiểu nhướng mày này có ý tứ sâu xa.
“Anh ta cố ý diễn tả câu chuyện tối nghĩa khó hiểu, cố ý đặt ra ngưỡng cửa cao. Anh ta không muốn phần lớn người bước qua được ngưỡng cửa ấy, anh ta chỉ chấp nhận những người có thể hiểu
được.......anh ta rất tự phụ”
Nói xong lời này, Tạ Ninh ngẩn đầu lên, phát hiện người đàn ông đối diện nhìn cậu bằng ánh mắt thâm trầm đến sởn tóc gáy.
Cậu lui một bước nhỏ ổn định thân thể, lông tơ sau lưng dựng đứng cả lên.
“Anh, anh nhìn chằm chằm tôi làm gì?”
Lẽ nào lời nói vừa rồi có gì đó không đúng, chọc giận anh?
Cũng đúng, có lẽ anh là fan của Trang Duyên, cho nên vừa rồi chưa chắc đã tiếp thu được lời đánh giá của cậu.
Nhưng cậu cũng chỉ là tùy tiện nói thôi!
“Ờm......” Tạ Ninh nhanh chóng nhỏ giọng nói: “Đây chỉ là cái nhìn phiến diện của tôi thôi, không chính xác đâu”
Trang Duyên lại nói: “Tôi cảm thấy lời cậu nói rất có lý”
Tạ Ninh không biết lời anh nói là thật hay là mỉa mai, quyết định giữ yên lặng.
Trang Duyên đầy thâm ý nhìn cậu vài giây, lúc cả người Tạ Ninh đều thấy không ổn liền thu hồi ánh mắt, hỏi: “Cậu rất thích tên đạo diễn này?”
Tạ Ninh nói lắp một chút: “Cũng, cũng tàm tạm”
Trang Duyên lại hỏi: “Vậy cậu rất thích [ độc thoại ]?”
Tạ Ninh suy nghĩ một chút: “Tôi rất thích hình ảnh của nó”
Ngón tay Trang Duyên chỉ vào bức tranh: “Cậu vẽ thêm một bức nữa đi, vẽ cảnh nhân vật chính bị đuổi ra khỏi nhà hát, lê cái chân què khập khiễng đi ngang qua hồ này”
Tạ Ninh sửng sốt.
Đối diện với bộ dáng đây là chuyện đương nhiên của anh, cậu cảm thấy giống như là mình vốn phải vẽ cho anh vậy, nhất thời Tạ Ninh không kịp phản ứng.
Dừng một chút, Tạ Ninh nhỏ giọng nói: “Tôi không vẽ đâu”
Trang Duyên nhướng mày lên: “Tại sao?”
Tạ Ninh nói: “Trời lạnh như vầy, vẽ có một bức mà lạnh muốn chết tôi luôn rồi, vẽ thêm một bức nữa chắc tôi chết cóng ở đây luôn quá”
Lúc này Trang Duyên mới nhớ ra bây giờ hai người họ giống như là hai đứa ngu đứng bên bờ hồ hứng gió lạnh.
Cùng thỏ tiên sinh tán ngẫu vui vẻ quá chừng, làm cho anh không nhịn được quên mất mình đang lạnh cỡ nào.
Trang Duyên liếc nhìn hai tay đang cuộn lại trong ngực Tạ Ninh, khuôn mặt của cậu vì lạnh nên đỏ hơn cả lúc nảy, lúc nói chuyện trong miệng còn bay ra hơi lạnh.
Cuối cùng có hơi tiếc nuối liếc nhìn đôi tai bị mũ len che khuất, Trang Duyên nói: “Vậy sau khi trở về rồi vẽ tiếp”
Tạ Ninh chấn kinh rồi: “Tại,.....tại sao tôi phải vẽ cho anh?”
Trang Duyên giống như là chưa nghĩ tới vấn đề này, lông mày sắc bén nhíu lại, giống như là đang suy tư.
Sau đó anh khoát tay ôm lấy bả vai Tạ Ninh, cúi đầu, áp sát bên tai Tạ Ninh, thấp giọng nói: “Tôi có tất cả các phim điện ảnh của Trang Duyên, nếu cậu đồng ý vẽ cho tôi một bức, tôi liền dẫn cậu về nhà tôi xem phim có chịu không?”
Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai.
Cũng không biết có phải là do hai người đứng sát nhau nên ngại, hay lúc người đàn ông áp sát nói chuyện vô tình phả hơi nóng, bên tai Tạ Ninh đỏ một mảng.
Người đàn ông lúc nói chuyện khí thế sắc bén áp người.
Cậu, cậu hình như là có chút run chân.
[4] là cá voi xanh nha mọi người.
Giọng nói bên đầu dây điện thoại bên kia bỗng dưng cất cao lên: “Sao cậu lại không đến? Lâu rồi cậu mới về nước, dù thế nào thì cũng phải tụ tập cùng bè bạn một chút chứ!”
Trang Duyên đưa điện thoại cách ra xa lỗ tay một chút.
Anh một mình đi trên con đường nhỏ bên hồ Thu Minh, bên bờ hồ Thu Minh có trồng những cây thường xanh, dù khí trời vào thu nhưng vẫn giữ một màu xanh tươi, cảnh sắc thập phần tươi sáng, có người nói cũng vì vậy mà hồ này gọi là Thu Minh.
Cũng có người nói, Thu Minh ý là mặt trăng vào mùa thu, bởi vì hồ nước có hình bán nguyệt, sau này người ta khai phá phần đầu bán nguyệt dẫn vào khu biệt thự Hồ Tân, hồ nhân tạo được dẫn vào trong gọi là Nội Hồ[1], hồ Thu Minh ban đầu gọi là Ngoại Hồ[2].
“Tối nay tôi không rãnh” Trang Duyên nói.
Tề Duệ à một tiếng: "Ngày hôm qua cậu cũng nói như vậy, ngày hôm kia cậu cũng nói như vậy, rồi ngày hôm kia kia cậu cũng như thế.......”
Trang Duyên ngắt lời y: “Đúng, mấy ngày tới đây tôi đều không rãnh”
Tề Duệ: “...”
“Vậy thì ngày nào cậu mới chịu rảnh, nói lời chắc chắn đi chứ"
Trang Duyên không kiên nhẫn nói: “Để tôi xem tâm trạng đã”
Mùa đông bên bờ hồ thường có cái lạnh không giống những nơi khác, gió thổi từ mặt hồ thổi qua, giống như là có thể chui vào trong cổ áo, lạnh đến cả người run lên.
Trang Duyên đút một tay vào túi áo khoác, tay cầm điện thoại đã sớm lạnh đến tê rần, lạnh thành màu đỏ tím.
Anh không muốn gọi điện thoại trong tình huống này chút nào.
Trang Duyên: “Nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi cúp máy trước”
“Chờ chút!” Tề Duệ cũng không muốn cho anh toại nguyện: “Hai ngày nay tôi có nghe nói về một người có liên quan đến chuyện bát quái của cậu, có muốn nghe hông nè?”
Trang Duyên rất muốn nói không nghe.
Tề Duệ đại khái đoán được anh sẽ cự tuyệt, nói thẳng ra: “Cậu đã chia rẽ một đôi tình nhân ân ái, phá hủy một cuộc tình duyên tốt đẹp rồi có cậu có biết không hả?”
“???”
Trang Duyên: “Nói tiếng người.”
Tề Duệ hỏi: “Cậu quen biết Tạ Ninh không?”
Trang Duyên vừa đi vừa đáp: “Không quen biết. Cậu ta là ai vậy?”
“Bạn trai từ thời đại học của Từ Thanh”
Trang Duyên mặt không chút cảm xúc: "Từ Thanh là ai, tôi cũng không quen biết”
Tề Duệ: “Đừng nói là cậu không nhớ nha, chính là đàn em theo đuổi cậu trước khi cậu xuất ngoại ấy, lúc đó gã khóc lóc nhìn buồn nôn hề hề nói gì mà sẽ chờ đợi cậu về nước, ai mà ngờ vừa mới quay đầu liền coi trọng mục tiêu mới.
Trang Duyên: "Vậy thì tốt, đỡ mắc công làm phiền đến tôi”
Tề Duệ còn nói: “Nhưng mà cách đây không lâu bọn họ đã chia tay luôn rồi”
Trang Duyên cực kỳ muốn cúp điện thoại.
Tề Duệ nói tiếp: “Nghe nói lý do chia tay có liên quan tới cậu đó nha”
Trang Duyên nhếch khoé miệng: “Tôi chỉ vừa mới về nước không lâu, Từ Thanh với Tạ......”
“Tạ Ninh.” Tề Duệ nhắc nhở.
“Tôi với Từ Thanh chưa từng gặp mặt, cũng không quen biết Tạ Ninh, vậy thì có mắc mớ gì đến tôi đâu?”
Tề Duệ nói: “Nghe nói cũng bởi vì cậu về nước, Từ Thanh không buông bỏ được bạch nguyệt quang là cậu, cho nên mới nhẫn tâm chia tay bạn trai”
Trang Duyên cười lạnh: “Vậy thì cứ để gã cút!”
“Tôi còn nghe nói, Từ Thanh quen Tạ Ninh là vì cảm thấy cậu ta có điểm giống cậu, đem người ta làm thế thân”
Trang Duyên hơi nhíu lại mày, không lên tiếng.
Tề Duệ nói: “Nói thiệt luôn, Từ Thanh có làm ra cái chuyện thế thân ghê tởm như vậy, Tạ Ninh chia tay với gã cũng coi như là chuyện tốt. Bất quá tôi cảm thấy hơi bị tò mò không biết Tạ Ninh này rốt cuộc là giống cậu đến mức nào, giống ngoại hình hay là giống tính cách?”
Trang Duyên nói: “Tôi không cần biết Tạ Ninh đó giống tôi đến mức nào, nhưng tôi khẳng định có một chỗ cậu ta không giống”
Tề Duệ tò mò hỏi: “Là chỗ nào?”
“Ánh mắt” Trang Duyên phùn tào nói: “Ánh mắt của Tạ Ninh nhất định là rất tệ, nếu không sao lại đi coi trọng một thằng ngu như Từ Thanh”
Tay lạnh đến mức không chịu nổi, Trang Duyên không cho Tề Duệ cơ hội nói chuyện, nói xong liền cúp điện thoại, tiện tay nhét di động dô túi áo khoác.
Qua một lúc sau, tay mới lấy lại được chút cảm giác.
Trang Duyên nghĩ, nếu Tề Duệ không phải là bạn thân chơi từ nhỏ đến lớn, thì anh đã sớm cúp điện thoại, mắc gì nói nhiều chuyện nhảm nhí quá vậy.
Hồ Thu Minh vào mùa đông có dáng dấp khác hẳn Hồ Thu Minh vào mùa hè, đêm qua vừa mới đón một trận tuyết rơi lớn, cây Thường Xanh hai bên cạnh cũng từ màu xanh tươi chuyển sang trắng tuyết, nhìn xa xa toàn bộ khung cảnh đều bị bao phủ bơi màu tuyết trắng, ngược lại đúng là một cảnh tượng tuyệt đẹp.
Mà cảnh đẹp này lại không có ai thưởng thức.
Trên đường nhỏ trừ anh ra cũng không còn người nào khác, mùa đông lạnh giá, chỉ có kẻ ngốc mới không chịu ở trong chăn ấm nệm êm, chạy ra bên bờ hồ chịu lạnh.
Phía cuối con đường bỗng nhiên có một khoảng rộng lớn, là một bãi đất trống, bãi đất trống này có vị trí rất tốt, tầm mắt có thể quan sát phần lớn phong cảch của hồ Thu Minh, là nơi được rất nhiều người yêu thích lui tới.
Đương nhiên, bây giờ thì không có ai hết.
Từ từ.
Trang Duyên nhướng mày, nhìn về phía giá đỡ tranh vẽ ở bãi đất trống.
Bất ngờ ghê thật sự có một tên ngốc vào mùa đông mà lại chạy tới đây vẽ.
-----
“Cậu đang vẽ cảnh kết thúc của [ độc thoại ] hả?”
Vẽ xong nét bút cuối cùng, Tạ Ninh bị giọng nói đột ngột vang lên từ phía sau doạ cho hết hồn, quay đầu lại.
Thứ đầu tiên đập vào mắt cậu là một thân áo khoác màu đen.
Nghiêm Khê từng nói với cậu, áo khoác là vũ lợi hại của đàn ông, cho dù stylist đường phố xấu đau xấu đớn đi nữa cũng khiến cho người ta cảm thấy sắc bén.
Nhưng người mặc áo khoác có thể tạo ra khí thế bức người thì cũng chỉ có số ít, mà đa số mọi người đều sử dụng trang phục để ngụy trang khí thế của mình.
Tạ Ninh ngẩng đầu nhìn lên, lúc nhìn thấy gương mặt của người đàn ông, từ tận sâu trong đáy lòng thốt lên một tiếng ‘Vãi loz[3]'.
Đây chính là người đàn ông có mị lực nhất mà cậu từng gặp.
Người đàn ông đầu tóc gọn gàng sạch sẽ, đường nét trên khuôn mặt rõ ràng, giống như được phủ lên tầng ánh sáng, đôi lông mày sắc bén hơi nhướng lên, đôi mắt nóng rực đầu tinh thần, nhìn chăm chú vào cậu.....bức tranh phía sau cậu.
Vẻ ngoài này của anh không thể dùng một từ “Soái” để hình dung, loại mị lực kia có cảm giác rất đặc biệt, cũng không đơn giản là vì anh lớn lên đẹp trai.
Đó chính là loại khí chất vô tình để lộ ra trong từng cái giơ tay nhấc chân, mỗi một cái thay đổi biểu cảm, tựa như mang theo một loại phong tình.
Nhìn thấy hơi quen quen, nhưng lại không nhớ ra đã gặp ở đâu.
Mà thân áo khoác này mặc trên người anh cực kì hợp, chỉ liếc mắt nhìn, lại tựa như có lưỡi dao sắc bén hướng về phía cậu.
Quan trọng hơn là, vừa nhìn trang phục này liền biết giá cả không hề rẽ.
Đó không phải là số tiền mà người bình thường không thể gánh vác nổi.
Người đàn ông nhìn thấy cậu, ánh mắt sáng lên, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: “Hoá ra là cậu”
Tạ Ninh càng thêm khó hiểu, có quen biết nhau hả?
“Không ngờ lại gặp được cậu” Người đàn ông nhếch môi, cười đầy ẩn ý: “Thỏ tiên sinh”
Tạ Ninh: “...”
Hoá ra là anh ta.
Lần trước gặp được người đàn ông với khăn quàng cổ che mặt đứng ở chỗ máy gắp thú, Tạ Ninh không nhìn rõ diện mạo của anh, lần này mới nhìn thấy được rõ ràng.
“Trùng hợp ghê” Tạ Ninh trầm mặc vài giây, đứng lên, vô cùng có lễ phép nói: “Không ngờ lại gặp được anh, Lam kình[4] tiên sinh”
“...”
Lần này đến lượt Trang Duyên trầm mặc.
Trang Duyên chỉ là tiện đường đi tới xem rốt cuộc là tên ngốc nào giữa trời đông giá rét mà lại chạy ra đây vẽ tranh, nhưng không ngờ lại được chứng kiến một bức hoạ cực kì thú vị.
Càng không ngờ tới là đã từng gặp cái tên ngốc vẽ tranh này một lần, càng khiến cho anh cảm thấy giữa mình và người kia cực kì có duyên phận.
Cậu đã mặc quần áo nhiều hơn lần trước, đầu đội một chiếc mũ len đáng yêu, hai vành tai cũng được chiếc mũ bao bọc, khiến cho Trang Duyên cảm thấy có hơi đáng tiếc.
Không được nhìn thấy bộ dạng vành tai đỏ bừng của cậu.
Cái cổ trắng nõn được bao quanh bởi một chiếc khăn len, lộ ra gương mặt mềm mại, mang theo chút ửng đỏ vì lạnh, khiến người ta chỉ muốn thò tay ra xoa nắn.
Bộ dạng này nhìn qua trông ngoan ngoãn quá chừng, Trang Duyên không nhìn được liền muốn trêu chọc một chút.
Hai người đối diện vài giây, Trang Duyên đột nhiên nhìn cậu nở nụ cười, lại hỏi câu hỏi lúc nảy: “Cảnh mà cậu đang vẽ là của [ độc thoại]?”
Tạ Ninh phục hồi tinh thần lại, kinh ngạc: “Anh cũng có xem [độc thoại] nữa hả?”
Bởi vì ở trong nước không có chiếu phim, nên [ độc thoại] có thể xem là vô cùng nhỏ bé trong vô số phim điện ảnh.
Không ngờ vị Lam kình tiên sinh này cũng có xem, còn có thể nhận ra tranh cậu vẽ.
Cảnh cuối cùng trong [ đọc thoại ], nam chính với mái tóc bạc phơ cũng đứng trên con đường ven hồ, sau khi hồi tưởng lại của cuộc đời mình, chống gậy tập tễnh rời đi.
Nhưng ống kính vẫn cứ một mực quay ở trên mặt hồ, không cho ông lão một chút lưu luyến hay ôn nhu.
Cho đến khi kết thúc.
Ban đầu Tạ Ninh chỉ là muốn vẽ hồ Thu Minh vào mùa đông, nhưng không biết từ lúc nào suy nghĩ của cậu đã rơi trên nội dung [ độc thoại].
Ở trong cảnh phim, cái hồ này từng xuất hiện rất nhiều lần.
Chờ tới lúc hồi phục tinh thần, một ông lão chống gậy đã xuất hiện trên mặt giấy.
Là vai chính của [ độc thoại ]
Tạ Ninh dứt khoát bắt đầu dùng phong cảnh hồ Thu Minh trong cảnh phim để vẽ.
Mà ở trong mắt người thường, cảnh mà cậu vẽ chỉ là một ông lão bên bờ hồ, chỉ có những ai đã xem qua [ độc thoại], và chỉ có những ai nghiên cứu [ độc thoại] mới có thể hiểu được.
Bố cục, góc nhìn của bức tranh cậu vẽ giống y như đúc với cảnh kết của [ độc thoại].
Trang Duyên nhướng mày, nói: “Xem rồi, một bộ phim điện ảnh khá thú vị”
Tạ Ninh nói: “Nhưng nó lại không được khán giả đánh giá cao”
Trang Duyên gật đầu: “Cũng không có quá nhiều người xem có thể thực sự hiểu bộ phim này, đa số mọi người đều cảm thấy nó khô khan tẻ nhạt”
Tạ Ninh dời ánh mắt nhìn lên trên giá vẽ: “Muốn xem hiểu được nó rất mệt, cho dù là thời thẩm định có trình độ cao đi nữa, cũng sẽ cảm thấy nó tối nghĩa khó hiểu, cho nên anh ta có thể lọt vào đề cử phim Cannes, nhưng cuối cùng lại không thể đoạt giải”
Trang Duyên đối với lời này không tỏ rõ ý kiến, hỏi: “Vậy cậu xem có hiểu không?”
Tạ Ninh suy tư chốc lát, lắc đầu: “Tôi không biết. Tôi nghĩ mình có thể cảm nhận được, nhưng tôi lại không thể xác định được ý đạo diễn muốn biểu đạt là cái gì”
Ánh mắt đầy ẩn ý của Trang Duyên rơi xuống người cậu: “Đạo diễn đặt ra tiêu chuẩn xem phim quá cao, cho nên đại đa số người đều bị ngăn lại bên ngoài ngưỡng cửa đó, nếu như anh ta có thể học cách hạ thấp ngưỡng cửa này xuống, nói không chừng có thể thành công hơn”
“Nhưng tôi lại cảm thấy” Tạ Ninh nói:
“Anh ta chính là cố tình đặt ra tiêu chuẩn cao như vậy”
“Ồ?” Ánh mắt Trang Duyên sáng lên, bày ra dáng vẽ mong muốn được nghe tận tường: “Sao lại nói vậy?”
Tạ Ninh nói: “Tôi đã xem qua các tác phẩm khác của anh ta, anh ta là một đạo diễn chuyên nghiệp”
Trang Duyên chăm chú nhìn cậu, với ánh mắt thăm dò: “Chuyên nghiệp, cũng không có nghĩa là anh ta có thể hiểu được thị hiếu của người xem”
“Anh ta hiểu!” Tạ Ninh như chém đinh chặt sắt nói: “ Nhưng anh ta lại không nhìn lọt mắt thị hiếu của công chúng, cho nên mới không chịu cúi đầu”
Trang Duyên nhướng mày: “Chỉ cần là đạo diễn, đến cuối cùng vẫn phải cúi đầu trước công chúng"
“Đạo diễn điện ảnh đều giống nhau luôn có loại thanh cao, cảm thấy tác phẩm của mình là cao siêu ít người có thể hiểu hết những ẩn ý trong đó”
Trang Duyên đang muốn trào phúng, lại nghe Tạ Ninh nói: “Nhưng đạo diễn này lại mang đến cho tôi cảm giác không giống”
“Không giống chỗ nào?”
Tạ Ninh: “Anh ta dường như là đem tác phẩm của mình ra trưng bày, còn mấy người có thích hay không kệ mấy người”
Trang Duyên: “Nghe qua thật sự giống kiểu muốn ăn đòn”
Tạ Ninh gật đầu: “Đúng là rất muốn ăn đòn. Anh ta cảm thấy việc mấy người xem không hiểu là vấn đề của mấy người, anh ta không hề có chút vấn đề nào”
Nếu như Tề Duệ nghe được lời này, nhất định sẽ kinh ngạc thốt lên một tiếng: Vãi chưởng! Đây chính là tri âm của cậu!
Bản thân Trang Duyên nghe được cũng không biết trong lòng mình là tư vị gì.
Giáo viên của anh đã từng nhận xét về anh, chỉ có tám chữ: “Cao siêu ít người hiểu, tự cho là thanh cao”
Anh quả thật là không muốn phải cúi đầu trước công chúng.
Dựa vào cái gì.
Sau đó anh lại suy nghĩ, đa số đạo diễn không phải cúi đầu trước công chúng, mà là cúi đầu trước tiền tài.
Trang Duyên càng khinh thường hơn.
Anh lại không thiếu tiền.
Trang Duyên nhìn Tạ Ninh một hồi: “Không nghĩ tới cậu sẽ nói như vậy”
“Kỳ thực anh ta có thể đem câu chuyện diễn tả một cách quanh co sinh động thêm chút, tạo cảm giác xung đột cùng kịch tính, anh ta có năng lực này, nhưng anh ta lại không muốn làm vậy”
Trang Duyên hỏi: “Tại sao không muốn?”
Tạ Ninh gãi gãi mặt: “Thật ra đây là chỉ suy đoán của tôi thôi”
“Không sao đâu, cậu cứ nói những gì mình nghĩ là được”
Tạ Ninh nhìn biểu cảm của anh, luôn cảm thấy cái kiểu nhướng mày này có ý tứ sâu xa.
“Anh ta cố ý diễn tả câu chuyện tối nghĩa khó hiểu, cố ý đặt ra ngưỡng cửa cao. Anh ta không muốn phần lớn người bước qua được ngưỡng cửa ấy, anh ta chỉ chấp nhận những người có thể hiểu
được.......anh ta rất tự phụ”
Nói xong lời này, Tạ Ninh ngẩn đầu lên, phát hiện người đàn ông đối diện nhìn cậu bằng ánh mắt thâm trầm đến sởn tóc gáy.
Cậu lui một bước nhỏ ổn định thân thể, lông tơ sau lưng dựng đứng cả lên.
“Anh, anh nhìn chằm chằm tôi làm gì?”
Lẽ nào lời nói vừa rồi có gì đó không đúng, chọc giận anh?
Cũng đúng, có lẽ anh là fan của Trang Duyên, cho nên vừa rồi chưa chắc đã tiếp thu được lời đánh giá của cậu.
Nhưng cậu cũng chỉ là tùy tiện nói thôi!
“Ờm......” Tạ Ninh nhanh chóng nhỏ giọng nói: “Đây chỉ là cái nhìn phiến diện của tôi thôi, không chính xác đâu”
Trang Duyên lại nói: “Tôi cảm thấy lời cậu nói rất có lý”
Tạ Ninh không biết lời anh nói là thật hay là mỉa mai, quyết định giữ yên lặng.
Trang Duyên đầy thâm ý nhìn cậu vài giây, lúc cả người Tạ Ninh đều thấy không ổn liền thu hồi ánh mắt, hỏi: “Cậu rất thích tên đạo diễn này?”
Tạ Ninh nói lắp một chút: “Cũng, cũng tàm tạm”
Trang Duyên lại hỏi: “Vậy cậu rất thích [ độc thoại ]?”
Tạ Ninh suy nghĩ một chút: “Tôi rất thích hình ảnh của nó”
Ngón tay Trang Duyên chỉ vào bức tranh: “Cậu vẽ thêm một bức nữa đi, vẽ cảnh nhân vật chính bị đuổi ra khỏi nhà hát, lê cái chân què khập khiễng đi ngang qua hồ này”
Tạ Ninh sửng sốt.
Đối diện với bộ dáng đây là chuyện đương nhiên của anh, cậu cảm thấy giống như là mình vốn phải vẽ cho anh vậy, nhất thời Tạ Ninh không kịp phản ứng.
Dừng một chút, Tạ Ninh nhỏ giọng nói: “Tôi không vẽ đâu”
Trang Duyên nhướng mày lên: “Tại sao?”
Tạ Ninh nói: “Trời lạnh như vầy, vẽ có một bức mà lạnh muốn chết tôi luôn rồi, vẽ thêm một bức nữa chắc tôi chết cóng ở đây luôn quá”
Lúc này Trang Duyên mới nhớ ra bây giờ hai người họ giống như là hai đứa ngu đứng bên bờ hồ hứng gió lạnh.
Cùng thỏ tiên sinh tán ngẫu vui vẻ quá chừng, làm cho anh không nhịn được quên mất mình đang lạnh cỡ nào.
Trang Duyên liếc nhìn hai tay đang cuộn lại trong ngực Tạ Ninh, khuôn mặt của cậu vì lạnh nên đỏ hơn cả lúc nảy, lúc nói chuyện trong miệng còn bay ra hơi lạnh.
Cuối cùng có hơi tiếc nuối liếc nhìn đôi tai bị mũ len che khuất, Trang Duyên nói: “Vậy sau khi trở về rồi vẽ tiếp”
Tạ Ninh chấn kinh rồi: “Tại,.....tại sao tôi phải vẽ cho anh?”
Trang Duyên giống như là chưa nghĩ tới vấn đề này, lông mày sắc bén nhíu lại, giống như là đang suy tư.
Sau đó anh khoát tay ôm lấy bả vai Tạ Ninh, cúi đầu, áp sát bên tai Tạ Ninh, thấp giọng nói: “Tôi có tất cả các phim điện ảnh của Trang Duyên, nếu cậu đồng ý vẽ cho tôi một bức, tôi liền dẫn cậu về nhà tôi xem phim có chịu không?”
Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai.
Cũng không biết có phải là do hai người đứng sát nhau nên ngại, hay lúc người đàn ông áp sát nói chuyện vô tình phả hơi nóng, bên tai Tạ Ninh đỏ một mảng.
Người đàn ông lúc nói chuyện khí thế sắc bén áp người.
Cậu, cậu hình như là có chút run chân.
_____________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Trang Duyên: Lừa gạt người về nhà!
_____________________________________
[1] cái này tui cũng hông biết edit làm sao luôn nên tui để dị, tui lên sợt gu gồ thì nó ra cái này Nội Hồ (tiếng Trung: 內湖區; bính âm Hán ngữ: Nèihú Qū; bính âm thông dụng: Nèihú Cyu; Wade–Giles: Nei-hu Ch'u; Bạch thoại tự: Lāi-ô͘-khu) là một quận (khu) ở phía đông của Đài Bắc, Đài Loan
[2] còn cái này trên gu gồ cũng có mà nó không để đầy đủ thông tin. Sorry mọi người 🥺
[3] nguyên văn 臥槽 ( ngoạ tào): này chắc ai cũng biết ròi =)). Tui định edit là ‘fuck’ nhưng kiểu ngạc nhiên nên tui đổi thành như trên kia.
[4] là cá voi xanh nha mọi người.