Đối với cái tên này Trang Duyên cũng chẳng thấy xa lạ gì.
Anh vừa mới về nước, liền bị đám bạn kia phổ cập kiến thức về mấy chuyện bát quái của Tạ Ninh và Từ Thanh.
Cái gì mà bạch nguyệt quang rồi thế thân với tra nam các thứ, anh nghe mà bực hết cả mình.
Xém chút nữa là Trang Duyên đã tiễn cả đám vô danh sách đen.
Trang Duyên không quá hiểu biết về Tạ Ninh, chủ yếu là thấy tên Từ Thanh kia phiền phức, liền giận chó đánh mèo lên người Tạ Ninh.
Lúc học đại học Trang Duyên bị Từ Thanh đeo bám hai năm, gặp mặt gã là chửi, cũng tìm người đập cho gã một trận, nhưng không có chút tác dụng nào, Từ Thanh vẫn cứ như là cao da chó bám chặt lấy anh không chịu buông.
Trang Duyên cảm thấy cái tên này trừ có một bộ da coi được ra còn lại chả được tích sự gì.
Nhưng bộ da kia lại không phải loại hình mà Trang Duyên yêu thích.
Tạ Ninh có thể kết giao với loại người như Từ Thanh suốt bốn năm........Ấn tượng của Trang Duyên đối với cậu cũng không được khá lắm.
Ở bên nhau bốn năm trời mà không nhìn sự ngu ngốc của tên Từ Thanh kia, đôi mắt của Tạ Ninh rốt cuộc là bị cái quái gì vậy?.
Nhưng đây là người mà Dương Duệ đề cử, chưa tiếp xúc với người ta mà đưa ra kết luận thì có hơi không tốt.
Trang Duyên suy nghĩ một hồi, quyết định đi tìm Tề Duệ hỏi một chút.
Tề Duệ khá bất ngờ trước sự thay đổi của Trang Duyên, trước đây thái độ của anh vẫn luôn né tránh.
Tề Duệ: “Tôi nhớ lúc trước cậu nói là cậu không có hứng thú với Tạ Ninh mà nhỉ?”.
Trang Duyên liếc mắt nhìn y một cái: “Đột nhiên lại có hứng thú rồi.”
Tề Duệ: “Được thôi, cậu muốn hỏi cái gì, chuyện yêu hận tình thù của cậu ta và Từ Thanh à? Tôi cam đoan biết cái gì là nói hết không sót một chữ”.
Trang Duyên hỏi: “Cậu biết Tạ Ninh làm công việc gì không?”.
“???”
Tề Duệ đầu óc hoang mang: “Ế không đúng, cậu hỏi cái này làm gì, chẳng lẽ còn muốn giới thiệu công việc cho cậu ta hả?”.
Trang Duyên: “Cậu quản tôi làm gì, biết thì nói đi”.
Tề Duệ sờ sờ cằm: “Chuyện này tôi không biết thật, thực ra tôi cũng không hiểu biết nhiều về Tạ Ninh cho lắm, cậu ta giống như là không thích giao tiếp với người khác, cũng không thường xuyên giao lưu với kiểu người như chúng ta”.
Trang Duyên nhíu mày, hỏi: “Vậy cậu ta học đại nào, cái này cậu biết không?”.
“Này thì tôi biết” Tề Duệ nói: “Cậu ta học ngành mỹ thuật, cũng là một người có tiếng trong khối mỹ thuật trường, à đúng rồi, cậu và cậu ta còn có Từ Thanh đều học chung một trường đại học luôn đó, đại học X”.
Ngành mỹ thuật, vậy thì không phải cùng tên, có thể cậu ta đúng thật là người mà Dương Duệ đề cử.
Hình như thỏ tiên sinh cũng học chuyên ngành mỹ thuật của đại học X.
Không biết trình độ của Tạ Ninh nếu đem so với thỏ tiên sinh thì sẽ như thế nào.
“Cậu thấy cậu ta vẽ chưa? Trình độ thế nào?”.
Tề Duệ chả hiểu kiểu gì: “Bọn tôi cũng có quen biết nhau đâu, thế thì tôi xem cậu ta vẽ kiểu gì, ê mà nghe nói cậu ta thường đoạt giải cao trong các cuộc thi hội hoạ, chắc hẳn là trình độ không cần phải bàn cải đâu”.
Trang Duyên đáp một tiếng, rơi vào trầm tư.
Tề Duệ tò mò: “Sao đấy? Cậu muốn cậu ta vẽ à?”
Trang Duyên cũng không che dấu Tề Duệ làm gì, đem chuyện này nói thẳng ra.
“Cậu nói, Dương Duệ đề cử Tạ Ninh làm chủ mỹ cho phim điện ảnh mới của cậu á?” Tề Duệ nghe thông tin này xong, trong lòng còn lo lắng hơn.
Trang Duyên gật đầu: “Đúng, cho nên tôi nghĩ trước tiên tìm cậu hỏi một chút”.
Tề Duệ nghiêm túc nhìn anh: “Đối với chuyện này mà nói, tôi nghĩ cậu đừng chỉ nhìn vào trình độ hội hoạ của cậu ta thôi, đó chỉ là bề ngoài, cậu cần phải nhìn sâu hơn chút nữa”.
Trang Duyên không hiểu y muốn nói cái gì: “Hiểu sâu hơn là sao?”.
Tề Duệ tràn đầy phấn khởi mà lôi kéo anh ngồi xuống: “Gần đây Từ Thanh luôn tìm người hỏi thăm tin tức của Tạ Ninh, cậu biết không?”.
Trang Duyên lắc đầu: “Không biết.”
Tề Duệ tiếp tục nói nhảm: “Nghe nói gã ta muốn quay lại với Tạ Ninh, nhưng mà hình như Tạ Ninh vẫn luôn trốn tránh gã, xem ra là cậu ta không có ý nghĩ muốn quay lại”.
Trang Duyên nhướng mày: “Rốt cuộc thì cậu ta cũng nhận ra bộ mặt thật của Từ Thanh rồi à?”.
“Ai biết được?” Tề Duệ khoát tay: “À đúng rồi, tôi nhớ hình như Từ Thanh cũng có đến tìm cậu hả?”.
Trang Duyên gật đầu: "Tôi không gặp gã”.
Từ Thanh gióng trống khua chiêng lấy danh nghĩa hớp tác với Trang Duyên, thực chất là muốn dựa vào phim điện ảnh mới lần này chia một chén canh.
Mà Trang Duyên thì chưa bao giờ có suy nghĩ muốn hợp tác với gã.
Cái tên Từ Thanh này học thức, tài năng thì chả được bao nhiêu, đánh giá của Trang Duyên dành cho Từ Thanh cùng với giải trí Thanh Phong cùng bị hạ thấp xuống tận đáy xã hội.
So với Văn Tân một công ty giải trí đã lăn lộn nhiều năm trong giới mà nói, thì tài nguyên cùng với mối quan hệ mà giải trí Thanh Phong mang lại còn kém xa tít tắp.
Nghệ sĩ dưới trướng của giải trí Thanh Phong phần lớn đều xuất thân từ các show tuyển tú, mánh lới các thứ thì không thể thiếu, có không ít các diễn viên lưu lượng, diễn viên phái thực lực lại chẳng được mấy người, so với phong cách điện ảnh của Trang Duyên quả thật là khác xa.
Tề Duệ thở dài một tiếng: “Cậu nói Từ Thanh rốt cuộc là suy cái quỷ gì vậy, vừa muốn quay lại với Tạ Ninh, bên này thì cắn chặt cậu không chịu buông, chẳng lẽ gã cảm thấy bản thân có thể vẹn toàn đôi bên hay sao?”.
Trang Duyên cười lạnh: “Quan tâm suy nghĩ của gã làm gì, muốn nghĩ gì thì kệ mẹ gã”.
Tề Duệ chống cằm: “Lúc trước tôi nói với cậu, quan hệ của Từ Thanh và Tạ Ninh, hiện tại bọn họ đã chia tay đúng không”.
Trang Duyên: “Đây là cậu nói với tôi”.
Tề Duệ còn nói: “Gã và Tạ Ninh quen nhau bốn năm trời, cũng ngủ với không ít diễn viên, trên giường mỗi ngày đều thay một người, không ai trùng ai, hơn nữa chưa bao giờ che giấu, mọi người trong giới đều biết hết”.
Trang Duyên nhíu mày, tuy nói trong giới giải trí này rất loạn, nhưng anh không thể nào nhìn vừa mắt cái tác phong làm việc hỗn tạp của Từ Thanh.
“Lúc trước bọn tôi đều âm thầm nói với nhau, sợ là Tạ Ninh yêu Từ Thanh đến chết đi sống lại, dù bị đội mũ xanh cũng có thể nhịn được” Tề Duệ cảm khái.
Cái này sao mà gọi là đội mũ xanh được, phải gọi là đội nguyên cái thảo nguyên xanh mướt lên trên đầu luôn mới đúng, chăn ngựa trên đó luôn còn được.
Trang Duyên không có rằng Từ Thanh là con ngựa kia, bởi vì như vậy có hơi đề cao gã quá.
Nghe Tề Duệ nói cũng có đạo lý, nhưng Trang Duyên lại cảm thấy có gì đó không đúng lắm: “Lúc nảy không phải cậu nói Tạ Ninh không có ý định quay lại với Từ Thanh sao? Chẳng lẽ cậu ta không còn yêu gã nữa à?”
Tề Duệ thần bí lắc đầu: “Cậu đúng là chả hiểu biết gì hết, cậu thử suy nghĩ kỹ lại đi tại sao bọn họ lại chia tay, tại vì cậu đó-----bạch nguyệt quang của Từ Thanh đã về nước, hơn nữa gã còn xem Tạ Ninh là thế thân của cậu, gặp phải cái trường hợp này ai mà chịu đựng cho nổi! Tạ Ninh có thể chấp nhận sự hiện diện của Trang Duyên, nhưng chắc chắn cậu ta không muốn mình trở thành thế thân của kẻ khác, cho nên mới không muốn quay lại”.
Trang Duyên cười nhạo một tiếng.
“Bây giờ cậu chính là cái gai trong lòng Tạ Ninh, suy nghĩ thử đi nếu cậu ta thực sự trở thành chủ mỹ trong phim điện ảnh mới của cậu, hai cậu mỗi ngày đều ngẩng đầu thấy nhau mà cúi đầu cũng thấy nhau, xấu hổ chỉ là chuyện nhỏ, mà cậu ta chắc chắn sẽ không vui vẻ gì đâu”.
Trang Duyên: “Sao tôi có thể là cái gai đó được, ngay cả mặt của cậu ta tôi còn chưa thấy”.
“Trong chuyện tình cảm, cần gì phải thấy mặt mới được? Nếu trong lòng của người mà cậu thích có một bạch nguyệt quang nhớ mãi không quên, thì cậu có chấp nhận được không?”.
Trang Duyên bắt đầu trầm tư suy nghĩ.
Nếu như trong lòng của Thỏ tiên sinh có một người khiến cậu ấy nhớ mãi không quên thì.......
Mặt Trang Duyên không chút cảm xúc, thầm nghiến răng nghiến lợi.
Không được, đây chỉ là ví dụ thôi, Trang Duyên có chút kích động muốn đánh người.
Nhưng anh nghĩ lại, không phải chỉ là một bạch nguyệt quang thôi sao, anh tin tưởng bản thân mị lực vô cùng, nhất định có thể đem bạch nguyệt quang trong lòng của thỏ tiên sinh từng chút từng chút xoá sổ.
Tề Duệ tiếp tục phân tích: “Coi như cậu ta không ngại, nhưng cậu cũng đừng quên Từ Thanh. Lúc trước gã một bên thì tìm Tạ Ninh, còn một bên thì quấn lấy cậu không buông, chờ cậu cùng Tạ Ninh ở chung một đoàn phim, gã có thể yên tâm rồi, trực tiếp tìm tới cửa một lưới bắt hết”.
Trang Duyên nói: “Ở đoàn phim tôi không có phép những kẻ không phận sự bước vào, gã không vào được”.
Tề Duệ bình chân như vại*: “Cái đó thì nhằm nhò gì, nếu hắn lợi dụng danh nghĩa của Tạ Ninh thì sao? Cậu có dám cam đoan Tạ Ninh sẽ tuyệt tình không gặp mặt gã không?”
*vững lòng, yên trí, không lo gì thiệt hại đến mình trong lúc người khác phải lo lắng, hoảng sợ.
Cái này Trang Duyên quả thật không dám chắc.
“Bây giờ ví dụ một trường hợp xấu nhất đi, nếu Từ Thanh chạy tới đoàn phim làm ầm ĩ......”
Trang Duyên vừa nghe liền mặt mũi đen thui: “Gã dám!”.
Tề Duệ nhún vai: “Tôi chỉ ví dụ thôi”.
Nhưng mà nhớ lại lúc còn học đại học Từ Thanh cứ quấn lấy anh không buông, với cái sức lực trâu bò kia, thì cái ví dụ này khả năng thành sự thật là rất cao.
Tề Duệ bình tĩnh nói: “Thật ra tôi rất là mong chờ được nhìn thấy cảnh ba người gặp nhau”.
Trang Duyên mặt không đổi sắc đạp y một cái: “Nói nhảm ít thôi, thực ra cậu chỉ muốn lảm nhảm với tôi về chuyện yêu hận tình thù của Tạ Ninh cùng với Từ Thanh thôi đúng không”.
Tề Duệ lúng ta lúng túng nở nụ cười: “Ai bảo cậu đó giờ không chịu nghe tôi nói làm chi”.
“Nhưng mà cậu nói cũng có mấy phần có lý” Trang Duyên xoa xoa cái trán: “Tôi cực kì không muốn dính dáng vào mấy chuyện nhảm nhí của bọn họ, một chút cũng không”.
Thực ra Trang Duyên không quá coi trọng Tạ Ninh, chủ yếu là do cách chọn bạn trai của cậu khiến cho Trang Duyên hoài nghi con mắt thẩm mỹ của cậu luôn.
Trang Duyên cảm thấy mình với cậu ta chắc cũng không thể tạo ra được thứ gì hay ho độc đáo đâu.
Huống chi còn có thỏ tiên sinh của anh, người khiến anh phải kinh ngạc và vui vẻ.
Chỉ là Tạ Ninh dù sao cũng là người mà Dương Duệ lão tiên sinh đề cử, nếu trực tiếp từ chối thì có hơi không nễ mặt mũi.
Tề Duệ bị chuyện này làm cho kinh ngạc: “Cậu mà cũng có ngày cho người ta mặt mũi á?”.
Trang Duyên tiếp tục mặt không đổi sắc liếc nhìn y một cái: “Đương nhiên là phải cho, còn như cậu thì không cần nể mặt mũi làm gì”.
Tề Duệ: “.......Cậu đúng là phân biệt đối xử mà”.
Trang Duyên lạnh lùng ‘ờ’ một tiếng, coi như là đáp lại.
Nếu như không thể từ chối trực tiếp, vậy thì từ chối một cách uyển chuyển là được.
Trang Duyên gọi điện thoại cho Dương Duệ, hỏi lại tình hình của Tạ Ninh.
Dương Duệ khen ngợi không chút do dự: “Thiên phú của cậu ấy rất cao, kiến thức cơ bản đều vững chắc, mọi loại phong cách đều xử lý tốt, tôi có nhiều học sinh như vậy, cậu ấy là người đầu tiên khiến tôi cảm thấy hài lòng”.
Lời này nói ra từ miệng của Dương Duệ, có thể xem là đánh giá cao.
Trang Duyên lần nữa đánh giá năng lực của Tạ Ninh: “Vậy trước đây cậu ta đã nhận dự án nào chưa?” Tốt nhất là cậu ta có tham khảo trước.
Dương Duệ lắc đầu: “Cậu ấy chính là thiếu chút kinh nghiệm, chưa từng gia nhập đoàn nào”.
Trang Duyên sửng sốt một chút: “Cậu ta là người mới à?”
Lý do từ chối cuối cùng cũng có rồi này.
“Vừa mới vào nghề” Dương Duệ nói: “Bất quá cái này cũng không phải vấn đề lớn lao gì, trước đây cậu có nói là chọn người mới cũng được, chỉ cần nghe cậu day dỗ, chỉ bảo. Tôi đây mới dám mang người tới đề cử cho cậu”.
Lời này đúng là do Trang Duyên nói, anh cũng không thể nuốt trở về.
Nhưng nếu nói dạy dỗ người mới, Trang Duyên vẫn nghiêng về phía thỏ tiên sinh hơn, dù sao thì cũng là người tâm ý tương thông với mình, cùng nhau hợp tác sẽ vui vẻ hơn nhiều.
Anh hỏi lại: “Vậy ngài đã nói với cậu ta chuyện này chưa?”.
Dương Duệ: “Chưa có nói, vẫn còn đang chờ quyết định của cậu đây, nếu như cậu đồng ý, tôi liền dẫn người đến giới thiệu cho cậu”.
Trang Duyên cười cười: “Hay là ngài cứ hỏi trước cậu ta một tiếng đi”.
Dương Duệ là người từng trải, vừa nghe giọng điệu này liền biết là anh không hài lòng.
Chuyện này cũng không ngoài ý muốn.
Trang Duyên nổi danh là kén chọn, Dương Duệ cũng từng nghe học sinh phàn nàn, động một chút là thay đổi toàn bộ kế hoạch, một lời không hợp liền trực tiếp vẽ lại từ đầu, nói là không đáp ứng được các yêu cầu mà anh đưa ra.
Cái này thuộc loại có thể bị bên A khiếu nại, học sinh của ông thậm chí còn cần nhắc đến việc gửi ẩn danh.
Dương Duệ không biết chuyện giữa Trang Duyên và Tạ Ninh, chỉ nghĩ Trang Duyên không vừa mắt người mới Tạ Ninh này.
Trang Duyên còn nói: “Cậu ta chưa từng theo đoàn phim, chắc cũng không biết trong đó có bao nhiêu khổ cực, tính tình của tôi chắc ngài cũng biết rõ, mọi thứ đều phải hoàn hảo, nếu kịch bản yêu cầu, chuyện lên núi xuống thôn là chuyện bình thường. Ngài cứ nói thẳng với cậu ta một tiếng, nói rõ ràng mấy chuyện trong đoàn phim, rồi xem ý tứ cậu ta thế nào”.
Dương Duệ không ngờ là cậu sẽ giải thích, tâm lý cũng bình tĩnh hơn chút: “Được, tôi sẽ nói rõ ràng với cậu ấy”.
Trang Duyên nói nhiều như vậy, chủ yếu là để nói một câu, hạng mục lần này là phim điện ảnh của Trang Duyên anh.
Như vậy Tạ Ninh chắc chắn sẽ từ chối, đỡ cho anh phải khó xử không biết nên từ chối Dương Duệ như thế nào.
Cúp điện thoại, Tề Duệ liền bật ngón cái với anh: “Được đó nha, càng ngày càng biết nói chuyện”.
Trang Duyên nhướng mày: “Đương nhiên, tôi ở nước ngoài lâu như vậy, loại người nào mà chưa từng gặp qua, cũng biết cái gì nên nên nói hay không nên nói”.
Tề Duệ hỏi: “Vậy nếu Tạ Ninh chấp nhận, cậu phải làm sao bây giờ?”.
“Vậy cứ gặp mặt cái đã” Trang Duyên không chút để ý: “Đến lúc đó lý do từ chối có rất nhiều, phong cách có chút không phù hợp, trình độ không đáp ứng được yêu cầu của tôi......Dương lão tiên sinh cho chút mặt mũi là được, cũng không nhất thiết phải chọn Tạ Ninh”.
Tề Duệ: “Cao tay, cậu đúng là rất cao tay”.
Trang Duyên cười khẽ một tiếng: “Bớt mồm mép lại đi, nghe nói mấy năm trước Ngụy Lãng có tổ chức tiệc, lần này tôi phải đi à?”.
Tề Duệ vừa nghe lời này, liền lên tinh thần: “Năm trước tụ tập đã mà truyền thống rồi, Ngụy Lãng dĩ nhiên là không thể không đến, cậu làm gì làm cũng phải lộ mặt, cùng lắm thì uống hai ly rượu rồi đi cũng được”.
“Được” Trang Duyên đáp ứng rất sảng khoái: “Nhưng mà cậu phải nói rõ ràng với cậu ta, tôi không đến mấy chỗ lộn xộn đâu, ít nhất cũng phải có đẳng cấp như Lan Trai”.
Tề Duệ bất đắc dĩ: “Biết cậu hay kén chọn, lần này cậu ta nhất định chọn chỗ Lan Trai, chỉ mong ngài đây nể mặt mũi mà tới”.
Lúc này Trang đại đạo diễn mới đưa tay lên, oke.
Cũng trong lúc đó, Nghiêm Khê hiếm lắm mới có thời gian rảnh, liền gọi Tạ Ninh ra ngoài ăn cơm, vừa ăn vừa trò chuyện, rồi nói tới chuyện của Ngụy Lãng.
Tạ Ninh nghe Nghiêm Khê nói xong, bất ngờ nói: “Ý cậu là, Ngụy Lãng tổ chức tiệc, mời tôi đi á?”
Editor: nhớ hồi lúc đọc được bộ kia hay lắm, hì hục edit được 3 chương xong cái lên gg kím thử ai dè có người edit tới chương 9 chương 10 luôn rồi, từ lần đó tởn luôn =))