• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tạ Ninh tỉnh lại trong lồng ngực của Trang Duyên.

Cơn say qua đi, đầu cậu vẫn còn ê ẩm, cậu ngẩn người hết một hồi, mờ mịt ngẩng đầu lên.

Cái trán đụng vào lồng ngực cứng rắn.

Lam Kình tiên sinh... Trang Duyên?

Tạ Ninh sững sờ, đến nửa ngày mới phục hồi tinh thần lại.

Cậu theo bản năng ngồi dậy, nhưng không ngờ lại bị một cái tay ôm lấy eo giữ cậu lại.

Trang Duyên nhắm hai mắt, dường như vẫn còn trong giấc mộng, cảm nhận được động tác của Tạ Ninh, cánh tay anh siếc chặt hơn, kéo Tạ Ninh vào lồng ngực của mình, ôm chặt hơn.

Tạ Ninh dán vào lồng ngực của anh, nhất thời có chút hoang mang.

Cậu đang ở đâu đây? Tại sao lại ngủ cùng với Trang Duyên trên một cái giường còn....bị anh ôm như vậy?

Tạ Ninh đỏ bừng mặt đẩy cái tay của Trang Duyên ra, ngồi dậy.

Phản ứng đầu tiên chính là cậu cúi đầu xem quần áo của chính mình.

Quần áo vẫn chỉnh tề, thân thể nhẹ nhàng khoan khoái, ngoại trừ sau khi tỉnh rượu vẫn còn hơi đau đầu ngoài ra không còn cảm giác khó chịu nào khác nữa.

Nhưng mà bộ quần áo cậu mặt hiện tại không hề giống với bộ âu phục hôm qua cậu mặc.

Vậy......ai thay cho cậu?

Cậu xoa xoa cái trán, tối hôm qua uống say quá bây giờ cậu chỉ mơ hồ nhớ được một chút chuyện mà thôi, hình như là Nghiêm Khê dẫn cậu đi.

Sau đó thì sao?

Nghiêm Khê đi đâu? Rồi tại sao cậu và Trang Duyên lại ở cùng một chỗ thế này?

Mấy nghi vấn lung ta lung tung nhảy nhót trong đầu, khiến cho đầu Tạ Ninh ngày càng đau hơn.

Cậu vén chăn lên nghiêng mình xuống giường, vừa mới mang dép vô, Trang Duyên liền mở mắt ra.

“Em tỉnh rồi?” Giọng nói của anh so với lúc bình thường càng trầm thấp hơn mấy phần, vì vừa mới tỉnh ngủ, nên mang theo chút gợi cảm và lười biến khiến cho người ta mặt đỏ tim đập nhanh.

Anh ngồi dựa ở đầu giường, mặc bộ đồ ngủ cùng kiểu dáng với bộ của Tạ Ninh, nhưng cổ áo có hơi xộc xệch, phỏng chừng là lúc ôm Tạ Ninh bị cậu cọ qua cọ lại mà thành.

Xương quai xanh lớn cùng lồng ngực rắn chắc để lộ ra, Tạ Ninh xấu hổ dời ánh mắt sang chổ khác.

“Tại sao tôi lại ở chổ này?” Tạ Ninh hỏi.

Trang Duyên ngáp một cái, nhướng mày nhìn cậu: “Em không nhớ rõ?”.

Tạ Ninh suy nghĩ hồi lâu, trong đầu vẫn trống rỗng.

Trang Duyên khẽ cười một tiếng, nói: “Tối hôm qua khi rồi gặp em, lúc đó em đã uống say”.

Tạ Ninh gật gật đầu, còn về phần tại sao cậu lại gặp Trang Duyên thì một chút ấn tượng cũng không có.

Trang Duyên nói tiếp: “Sau đó em thấy tôi liền lôi kéo tôi không buông, nhất định muốn đi theo tôi, tôi không mang em theo, em liền bày ra bộ dáng muốn khóc, còn gắt gao ôm lấy thắt lưng của tôi, tôi gỡ kiểu gì cũng không ra”.

Tạ Ninh mở to hai mắt.

“Em dính người như vậy, tôi cũng hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là mang em đến cái phòng này” Trang Duyên làm bộ thở dài.

“...” Tạ Ninh lúng ta lúng túng hỏi: “Thiệt luôn hả?”.

Trang Duyên nhàn nhạt nhìn cậu nói: “Đương nhiên là thật sự, tôi lừa gạt em làm gì?”

Tạ Ninh mím mím môi: “Tôi không tin”.

Trang Duyên: “Vậy em nhớ gì không?”.

Tạ Ninh không nhớ ra được, nhưng cậu không cảm thấy mình lại làm ra hành động quấn lấy Trang Duyên không buông.

Hơn nữa...

“Tôi nhớ rõ ràng là tôi đi cùng với Trang Duyên”.

“Đúng vậy” Trang Duyên thuận theo lời nói của cậu, nói tiếp: “Sau đó hai người liền gặp tôi, không tin thì em đi hỏi hắn đi, chắc chắn hắn sẽ không lừa gạt em”.

Anh nói có sách mách có chứng, Tạ Ninh nhất thời tin là thật luôn.

Cậu không nhịn được cắn môi, nghĩ, chẳng lẽ sau khi uống sau cậu lại dính người thiệt luôn hả?.

Còn......ôm eo Trang Duyên không chịu buông?

Tạ Ninh tưởng tượng ra mấy cảnh tượng đó, cảm thấy trên mặt mình sắp nóng đến bừng cháy.

Trang Duyên bật cười.

Tạ Ninh ngẩng đầu lên nhìn lại, thấy nụ cười quen thuộc trên mặt anh, mới phản ứng được chính mình lại bị anh đùa giỡn.

Cũng không phải là ngày đầu quen biết anh, tại sao vẫn cứ bị trêu chọc nhiều lần như vậy chứ?

Tạ Ninh cắn môi, không thèm nói chuyện với anh nữa, quay người đi vào phòng tắm.

Trang Duyên nhảy xuống giường, chậm rãi đi theo cậu vào phòng tắm: “Lúc nãy chọc em xíu thoi, đừng coi là thiệt”.

Lúc Tạ Ninh rửa mặt, anh dựa người vào cửa phòng tắm: “Nhưng mà em đúng là rất dễ lừa gạt, tôi chỉ hỏi em một câu, em muốn đi với hắn hay là đi với tôi, em liền ngoan ngoãn kéo kéo góc áo của tôi ngay”.

Tạ Ninh: “...”

Cậu quyết định giả điếc cái gì cũng không nghe.

Trang Duyên nhướng mày: “Lần này tôi thực sự không có lừa em đâu”.

Tạ Ninh đáp một tiếng.

Tuy rằng cậu không nhớ rõ ràng chuyện gì đã xảy ra, nhưng cậu biết, nếu không phải do cậu tự nguyện, chắc chắn Nghiêm Khê sẽ không để Trang Duyên dẫn cậu đi.

Tối hôm qua Trang Duyên bị Tạ Ninh hành hạ tới nửa đêm, chọc cho đầy một bụng lửa không có nơi để phát tiết, lúc Tạ Ninh ngủ rồi, anh còn ở trong phòng tắm giải quyết nhu cầu sinh lí của mình.

Sáng sớm hôm nay lại bị đánh thức, tâm trạng có chút không được vui vẻ lắm, lúc rời giường có hơi khó chịu.

Anh hỏi: “Em có còn nhớ tối hôm qua mình đã làm những gì không?”

Cái tay đang lau mặt của Tạ Ninh khựng lại: “Không nhớ rõ.”

Tuy rằng Trang Duyên đã sớm lường trước rồi, nhưng khi nhìn thấy dáng dáp mù tịt không biết gì của cậu, vẫn cứ giận mà không có chỗ phát tiết: “Vậy tôi và em ôn lại một chút đi”.

Tạ Ninh nhanh chóng nói: “Tôi, tôi tối qua uống say nhưng mà cũng rất yên tĩnh, sẽ không làm chuyện gì quá đáng”.

Trang Duyên nhướng mày cười lạnh: “Đúng, rất là ngoan, tôi đi đến đâu em cũng đi theo đến đó, vất vả lắm mới dỗ dành em lên sofa ngồi, em còn oan ức muốn khóc”.

Tạ Ninh bị anh nói đến mức vành tai đỏ bừng.

Tuy rằng có chút ngượng ngùng, nhưng mà....cũng không phải là không chấp nhận được.

Trang Duyên xoa xoa mi tâm, lượt bỏ một vài việc nhỏ, trực tiếp nói đến trọng điểm: “Dỗ em đi ngủ em cũng không chịu, nhất định đòi phải tắm rửa xong mới chịu ngủ”.

Tắm á?!

Tạ Ninh sợ hết hồn, không nhịn được hỏi: “Anh giúp tôi tắm rửa á?”

Trang Duyên cố ý không trả lời ngay, nhìn dáng dấp hoang mang của cậu một hồi, mới vân đạm phong khinh* nói: “Cái đó thì không có, em tự tắm”.

*Vân đạm phong khinh (云淡风轻): thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi.

Tạ Ninh lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ cũng còn may.

Trang Duyên còn nói: “Tuy nhiên quần của em là do tôi cởi ra giùm”.

Tạ Ninh: “......” Cậu lập tức đỏ mặt.

Cậu coi như là đã nhìn ra rồi, Trang Duyên hôm nay quyết tâm phải chọc ghẹo cậu.

Cậu không muốn nghe thêm câu nào nữa, nhưng Trang Duyên lại chặn ở cửa phòng tắm không cho cậu đi ra.

“Chớ vội đi, tôi còn chưa nói đến trọng điểm đâu” Trang Duyên giơ tay cản cậu lại: “Em tắm một hồi thì không có động tĩnh gi nữa, tôi vào xem thì thấy em ngồi trong bồn tắm em bảo em đau đầu”.

Tạ Ninh theo bản năng sờ sờ đầu: “Đau đầu?”

Trang Duyên hít sâu một cái: “Đúng. Tôi giúp em xoa xoa nhẹ thì em không hài lòng, một bên thì kêu đau, một bên thì hung hăng nhào vào lồng ngực của tôi, muốn tôi ôm em”.

Tạ Ninh không thể tin nổi.

Cậu kiên trì nói: “Tôi, tôi không tin đâu, lúc nãy anh còn lừa gạt tôi nữa”.

“Em không tin?” Trang Duyên cười lạnh một tiếng, tiến lên phía trước vài bước, đè Tạ Ninh lên bức tường lát gạch trong phòng tắm: “Được, nếu em không nhớ ra, vậy chúng ta nói tỉ mỉ một chút, lúc đó em cái gì cũng không mặc, cơ thể trần trụi, vòng tay ôm chặt cổ tôi không chịu buông”

Khí thế của Trang Duyên quá mạnh, Tạ Ninh bị anh nhìn chằm chằm ở khoảng cách gần như vậy, cảm giác ngột ngạt khiến tim cậu đập thình thịch, ngay cả nói chuyện cũng không trôi chảy.

“Vậy anh ôm, ôm tôi?”

Trang Duyên hừ lạnh: “Tôi bị em chọc đến mức cả người đều là lửa, làm sao dám ôm em, nhưng tôi không ôm em liền kêu đau, còn làm bộ dáng muốn khóc nữa chứ, tôi còn làm thế nào nữa, chẳng lẽ để mặc em quậy ở trong phòng tắm?”.

Tạ Ninh liều chết cải lại: “Tôi không có”.

Tạ Ninh nhỏ giọng biện minh: “Lúc uống say tôi chưa bao giờ quậy hết á”.

Trang Duyên nghiến răng nghiến lợi: “Em không có quậy, em chỉ liều mạng chọc ghẹo tôi, ngay cả ngủ cũng phải chui vào lồng ngực của tôi mới chịu!”.

Anh càng nói càng tức, nhớ tới mấy chuyện tối qua mà mình phải chịu đựng, chỉ hận không thể đè Tạ Ninh xuống tàn nhẫn dạy dỗ một trận.

Tạ Ninh run sợ trong lòng mà nhìn anh, giãy dụa muốn chết: “Mấy chuyện đó tôi đều không thể nhớ được, ai biết anh nói là thật hay là giả”.

Trang Duyên cúi đầu, kề sát bên tai Tạ Ninh, gằn từng chữ nói: “Em, không, nhớ, chứ, gì?”

Anh tức đến bật cười: “Đồ ngủ trên người em là do tôi giúp em mặc vào! Nếu không thì tôi đem em lột sạch, tái hiện lại cảnh tượng lúc đó một chút, để cho em từ từ mà nhớ lại em đã làm những gì, nói không chừng em sẽ nhanh chóng nhớ ra”.

Tạ Ninh cả kinh, theo bản năng chống cự: “Tôi không muốn!”.

Cậu bị Trang Duyên đè lên tường, chân của Trang Duyên chen giữa hai chân cậu, tai của anh siếc chặt lấy vai cậu, theo từng động tác cọ loạn xạ của cậu, nhiệt độ nơi bộ phận dán sát vào nhau của hai người đột nhiên tăng cao lên.

Sau đó cậu phát hiện ánh mắt Trang Duyên nhìn cậu ngày càng đen tối sâu thẳm hơn.

“Em chớ lộn xộn” Trang Duyên hít sâu một hơi, kéo cái tay đang cản trở của cậu, giọng nói ngày càng trở nên khàn khàn: “Còn lộn xộn nữa, tôi kiểu gì cũng bị em chọc ra lửa”.

Tạ Ninh: “...” Lẽ nào chuyện này anh cũng muốn trách cậu hay sao?

Nhưng cậu không dám cử động thật.

Trang Duyên khẽ cười một tiếng: “Tối hôm qua em cũng chọc ghẹo tôi như này” Rồi bổ sung một câu: “Còn không mặc quần áo”.

Tạ Ninh vẻ mặt cứng ngắt, cảm thấy kích thích này có chút lớn: “Anh đừng có nói nữa”.

Bây giờ cậu cũng tin lời Trang Duyên nói, trong lòng xấu hổ đến mức không chịu được.

Cậu rất ít khi uống say, mà cũng không phải là quá mức say.

Rõ ràng trước đây khi uống say cậu đều rất yên lặng chưa bao giờ làm bậy, nhưng tại sao ở trước mặt Trang Duyên, lại....

Lại làm ra những hành động khiến cho cậu muốn đội quần tới như vậy.

Trang Duyên còn cố tình nói thêm: “Tôi cũng không biết tại sao tối hôm qua tôi lại chịu đựng được, nếu như cuối cùng không nhịn được, làm ra chuyện gì đó với em thì.....” Đó cũng là do em tự tìm.

Anh còn chưa nói hết lời, Tạ Ninh lại có thể hiểu được những lời tiếp theo của anh, càng thêm ngượng ngùng.

Cậu chân thành nói: “Cảm ơn”.

Trang Duyên nhướng mày: “Cảm ơn cái gì?”.

Tạ Ninh nhỏ giọng nói: “Cám ơn anh tối hôm qua.....chăm sóc tôi”.

Trang Duyên thấy cậu bị chọc ghẹo đến mức mặt đỏ tim đập nhanh, liền thấp giọng cười: “Vậy sao này em có còn dám uống sau như vậy nữa hay không?”

Tạ Ninh trịnh trọng nói: “Không dám.”

Trang Duyên hài lòng, nhưng lại cảm thấy không đủ, muốn đòi thêm chút phúc lợi trên người Tạ Ninh: “Tối hôm qua tôi bị em hành thảm như vậy, một câu cảm ơn của em hình như chưa đủ thì phải?”.

Tạ Ninh mờ mịt: “Còn phải thêm nữa hả?”.

Trang Duyên nhìn bộ dáng ngoan ngoãn mềm mại của cậu, đáy lòng giống như là bị mèo cào một cái, ngứa ngáy vô cùng: “Dù sao cũng nên cho tôi chút bồi thường đi chứ?”.

“Bồi thường cái gì?” Tạ Ninh cẩn thận hỏi.

Trang Duyên nhìn cậu nữa ngày, nhướng mày nở nụ cười: “Em để cho tôi hôn một cái đi”.

Tạ Ninh: “...”

“Hôn một cái, chuyện tối hôm qua coi như cho qua” Trang Duyên thấp giọng, còn có chút dụ dỗ mê hoặc: “Thế nào?”

Tạ Ninh: “...” Không thế nào hết.

Thấy mặt cậu đỏ bừng còn lan đến vành tai cũng đỏ theo, Trang Duyên kề sát vào lỗ tai cậu, nhẹ nhàng phun ra hai chữ: “...Ninh Ninh?”.

Chân Tạ Ninh nhất thời mềm nhũn.

Xém chút nữa là cậu không đứng vững ngã vào lồng ngực của Trang Duyên.

Tựa lưng vào tường gạch lạnh lẽo, chật vật chống đỡ.

Tạ Ninh đỏ mặt hồi lâu, mới cắn răng nói: “... Được”

Ngay khi giọng nói nhỏ xíu như tiếng muỗi được thốt ra, Tạ Ninh liền cảm thấy trước mắt tối sầm lại.

Trang Duyên ôm cậu vào trong lòng, cúi đầu, gần đến mức hô hấp của hai người như là đang quấn quýt lấy nhau.

Tạ Ninh theo bản năng mà nhắm chặt mắt lại.

Cậu cho rằng nụ hôn của Trang Duyên sẽ giống như hôm qua khi ở trong căn phòng kia, điên cuồng, bừa bãi càn quét, còn có chút cảm giác xâm lược.

Nhưng đến khi cảm nhận được sự ấm áp trên môi, cậu mới nhận ra rằng Trang Duyên hôn cậu một cách rất dịu dàng.

Ôn nhu và lưu luyến. Môi răng quấn lấy lấy nhau, đó không phải là cướp đoạt, mà là sự trân trọng.

Anh hôn một hồi, đụng nhẹ trán của mình vào trán của Tạ Ninh, rồi cắn nhẹ lên đôi môi của Tạ Ninh, nói: “Mở mắt ra, nhìn tôi”.

Tạ Ninh nghe lời mở mắt ra.

Trang Duyên khẽ cười một tiếng, lại một lần nữa hôn xuống.

Vẫn cứ ôn nhu như vậy, nhưng lại ẩn chứ khí thế không cho phép từ chối.

Tạ Ninh có cảm giác chính mình bị hôn đến mức sắp hít thở không thông.....

Cuối cùng cũng được thả ra, Tạ Ninh mở miệng thở dốc, lại có một loại cảm giác vui mừng khi sống sót sau tai nạn.

Trang Duyên hôn xong liền gọi một tiếng: “Ninh Ninh.”

Lần này Tạ Ninh cũng thích ứng được: “...Vâng”

Trang Duyên cong khóe môi lên: “Tối hôm qua em còn nói với tôi, em rất thích được tôi ôm”.

Tạ Ninh: “...” Tôi hôm qua cậu đã làm bao nhiêu chuyện! Nói bao nhiêu lời vậy trời!

Cậu yếu ớt chống đối: “Đó là lời nói khi say, không thể tin tưởng được”.

“Thật vậy sao?” Trang Duyên rất hứng thú: “Nhưng tôi lại cảm thấy đó là lời nói thật”.

Tạ Ninh quay mặt đi, quyết định giữ im lặng.

Trang Duyên nói: “Hay là như vậy đi, sau này tôi sẽ ôm em như em mong muốn, nhưng đổi lại, tôi ôm em một cái, em phải cho tôi hôn một lần, thấy được không?”

Tạ Ninh chấn kinh rồi.

Cậu nhìn Trang Duyên, không thể tin nổi, nói: “Tôi.....anh ôm tôi? Còn phải cho anh hôn mới được?”.

Người này...... người này sao có thể mặt dày vô sỉ như vậy chứ!

Tạ Ninh mặt không chút cảm xúc, nói: “Anh hết hy vọng đi, tôi sẽ không đồng ý”.

...

Bởi vì tiện đường, trong ngày hôm đó Tạ Ninh liền quá dang xe của Trang Duyên về nhà.

Cậu gọi điện cho Nghiêm Khê báo bình an, trong giọng nói của Nghiêm Khê chất chứa đầy sự đau đớn vì củ cải trắng nhà mình đã bị heo ủi đi mất.

Cuối cùng Nghiêm Khê hỏi: “Cậu và Trang Duyên, rốt cuộc là cái tình huống quái quỷ gì vậy hả?”.

Tạ Ninh ấp úng nửa ngày, vẫn không biết nên trả lời thế nào cho phải.

Trên đường trở về, cậu nhìn phong cảnh hiện lên bên ngoài cửa xe, trong lòng cũng nghĩ đến vấn đề này.

Cậu và Trang Duyên, quan hệ hiện tại của hai người đó cuộc là gì đây?

Vấn đề này quá mức phức tạp, chờ đến lúc tới biệt thự Hồ Tân, cậu vẫn chưa suy nghĩ xong.

Thôi thì không nghĩ tới nữa.

Tính tình của cậu xưa nay đã vậy, thích ứng trong mọi hoàn cảnh, thuận theo tự nhiên.

Khi xuống xe, Trang Duyên đột nhiên nghiêng đầu qua, nắm chặt lấy tay Tạ Ninh, không cho cậu đi xuống.

Tạ Ninh: “?”

Trang Duyên nhìn cậu chằm chằm, do dự vài giây, cuối cùng vẫn mở miệng hỏi: “Nếu ngày hôm qua không phải là Nghiêm Khê, mà là Từ Thanh và tôi cùng đứng ở trước mặt em, vậy em sẽ lựa chọn đi theo ai?”.

Vấn đề trong câu hỏi này hơi bị đơn giản rồi á!


Tạ Ninh trả lời không chút do dự: “Đương nhiên là đi theo anh”.


Nghe được đáp án này, Trang Duyên nhếch khóe môi lên, tâm trạng cực kỳ tốt mới cho cậu xuống xe.


Tác giả có lời muốn nói:

Trang Trang: Hôn cũng hôn rồi, ngủ cũng ngủ rồi ( không đúng) tại sao chúng ta vẫn không xác định quan hệ vậy?

Ninh Ninh: Đừng hỏi nữa, cứ thuận theo tự nhiên đi.

___

Editor: edit tới mấy khúc hun hít của hai ẻm mà tui thấy ngượng sao á, tự nhiên tới khúc đó cái hông biết edit sao luôn, đứng hình ngang xương 🙄

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK