• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Bảo bảo dậy đi nào! Bảo bảo đến giờ rời giường rồi! Bảo bảo ơi rời giường thôi nào!”

Tràn ngập tiếng chuông báo thức đem thần trí còn đang phiêu ở nơi xa của Mạc Cảnh Tuyên kéo về lại hiện thực, cậu nhịn không được giật giật khoé miệng cũng không tồn tại của chính mình, tiếng chuông này thật sự thực…… Không quá phù hợp với hình tượng của Tiêu Ảnh a!.

Rối rắm chuyện chuông báo thức hồi lâu, Mạc Cảnh Tuyên liền nhìn về phía cậu bé đang nằm ở trên giường, mặc dù bức rèm vẫn chưa được kéo ra, ánh mặt trời cũng không thể chiếu vào trong phòng, giờ phút này cái bóng cũng không thể hiện ra được, nhưng Mạc Cảnh Tuyên vẫn có thể xác định được vị trí của "bé con" Tiêu Ảnh, chỉ là mắt thường không thể thấy mà thôi.

"Ưm...” trên giường gỗ cũ kỹ ấy, bóng dáng nhỏ gầy của bé con vừa mới tỉnh dậy có chút mờ mịt, khẽ xoa xoa đôi mắt, mê mê hoặc hoặc ngồi dậy, phát ngốc một hồi rồi mới xuống giường, đôi chân nhỏ đạp loạn lung tung dưới sàn để tìm đôi dép lê nho nhỏ của mình, sau khi mang xong dép lê liền "lạch bạch" chạy vào trong phòng bếp, căn phòng bếp mặc dù đơn sơ nhưng lại vô cùng sạch sẽ, bắc xong nồi nước, mới vội chạy vào toilet, đi WC, sau đó rửa mặt, rửa tay cùng đánh răng, chờ làm xong hết thảy, nồi nước cũng đã bắt đầu sôi ùng ục lên, cậu bé thuần thục từ trong ngăn kéo lấy ra mì sợi bỏ vào nồi, sau khi chín, liền bỏ dưa muối vào trong nồi, thế là đã hoàn thành một bữa cơm sáng.

“Mời bà ngoại ăn cơm ạ!” Bé con nho nhỏ, một mình một người ngồi ở bàn gỗ có chút mục nát, hướng tới ảnh chụp trắng đen trên bàn, vừa ăn vừa lầm bầm lầu bầu kể về những chuyện phát sinh trong trường học vào ngày hôm qua, nhưng toàn bộ đều là chuyện tốt mà không có lấy một chuyện xấu nào.

Cảnh tượng này Mạc Cảnh Tuyên đã xem qua được vài lần lại vẫn như cũ làm trái tim cậu nắm đau, cậu vẫn nhớ rõ lần đầu tiên sau khi cậu nghiêm túc quan sát hoàn cảnh sinh hoạt của Tiêu Ảnh, phòng ở cũ xưa, gia cụ trong nhà cũng đều là đồ cũ kĩ, hết thảy đồ đạc trong ngôi nhà này đều để lộ rõ hai chữ "bần hàn", cậu cũng không rõ vì sao thân là người trong bốn đại gia tộc ở đế đô, là con trai cả của nhà họ Tiêu Tiêu Ảnh, lại phải trải qua sinh hoạt khốn khổ như hiện tại, cậu cũng đã từng nghe Tiêu Ảnh nói qua vào năm hắn tròn 5 tuổi có người tìm tới hắn sau đó tiếp hắn về Tiêu gia, lại chưa từng nghĩ tới sinh hoạt của hắn trước lúc lên năm tuổi sẽ là cái dạng gì....

Vài ngày trước có vài người trong xóm đến thăm Tiêu Ảnh, tin tức từ trong miệng của bọn họ đã giúp cậu hiểu rõ một số chuyện, đầu tiên là chuyện bà ngoại của Tiêu Ảnh đã qua đời vào nửa năm trước, nói cách khác, một đứa trẻ chỉ mới 4 tuổi đã phải sinh hoạt một mình trong nửa năm nay.

Một đứa trẻ còn chưa hiểu chuyện, hẳn là phải được ở gần cha mẹ, được cha mẹ thương yêu chiều chuộng, bé con ấy chỉ cần đi theo phía sau cha mẹ làm nũng cùng vui đùa với các bạn cùng trang lứa, mà Tiêu Ảnh khi chỉ là một cậu bé bốn tuổi đã phải tự mình gánh vác cuộc sống sinh hoạt.

Trừ bỏ Tiêu gia ở đế đô ra, kỳ thật bên này Tiêu Ảnh còn có một người thân thích, là em gái của mẹ Tiêu Ảnh, dì của Tiêu Ảnh, nữ nhân này chỉ đến đây vào lúc bà ngoại của Tiêu Ảnh vừa mới qua đời, bởi vì hiện tại chỉ có Tiêu Ảnh ở tại căn nhà cũ này nên dì của Tiêu Ảnh mới đến đây thử xem coi có được chút lợi lộc gì hay không, nhưng khi nhìn đến di chúc của bà viết rõ muốn đem căn nhà này cùng sổ tiết kiệm ba vạn nhân dân tệ, toàn bộ đều để lại cho Tiêu Ảnh, liền phủi mông mà đi, cũng không bao giờ quay lại nơi này lần nào nữa.

(Dành cho những ai thắc mắc như Py: 3 vạn tệ tương đương với 1.018.200.000 VND ạ)

Dì Lưu nhà hàng xóm thấy Tiêu Ảnh quá đáng thương cho nên từng thử khuyên bảo dì của Tiêu Ảnh đem đứa trẻ này về nuôi dưỡng, nhưng dì của Tiêu Ảnh lại đưa ra điều kiện muốn đem căn nhà chuyển nhượng sang danh nghĩa của ả, tiền cũng đưa cho ả bảo quản, nhà bọn họ sẽ dọn sang nhà của ngoại ở, mà Tiêu Ảnh thì dọn qua phòng trọ nhỏ của bọn họ tự mình sinh sống, ả sẽ phụ trách tiền học phí cho Tiêu Ảnh, cùng với ba bữa cơm hằng ngày, thẳng đến khi Tiêu Ảnh tròn 16 tuổi mới thôi.

Lúc ấy bởi vì Tiêu Ảnh vẫn còn quá nhỏ, không muốn rời đi căn nhà mà hắn cùng bà ngoại đã từng sinh sống cùng nhau cho nên liền cự tuyệt, dì của hắn cũng nhẫn tâm bỏ đi, từ đó về sau cũng không quay lại nơi này lần nào nữa, đến hiện giờ trừ bỏ hàng xóm thường thường đến thăm cậu ra, thì Tiêu Ảnh đều sống lẻ loi một mình.

Tin tức về dì của Tiêu Ảnh đều là do Mạc Cảnh Tuyên đem ý thức của chính mình kéo dài đến một số nhà hàng xóm quanh đây, từ trong chuyện trà dư tửu hậu của họ mới biết được chuyện này, đối với nữ nhân chưa từng gặp qua mà chỉ là nghe nói qua này, Mạc Cảnh Tuyên cảm thấy vô cùng chán ghét cùng bài xích, đặc biệt là khi nhìn thấy bé con phải ngồi ăn cơm một mình, nỗi chán ghét ấy càng tăng thêm vài phần.

Mạc Cảnh Tuyên biết, dì của Tiêu Ảnh vẫn còn đang chờ, chờ đứa trẻ quật cường này phải chịu thỏa hiệp với ả, Mạc Cảnh Tuyên cũng biết nàng là đợi không được, bởi vì phàm là việc mà Tiêu Ảnh đã nhận định, liền sẽ đi một đường cho tới cuối, khi còn nhỏ đã là như thế, lúc trưởng thành hắn đối đãi với người mà mình nhận định cũng là như thế, đến chết đều không hề quay đầu lại.

Nhớ tới phát súng cuối cùng ở kiếp trước, cảm xúc của Mạc Cảnh Tuyên có chút không xong, trạng thái cái bóng của thân thể cũng trở nên dao động lên, dần dần sinh ra một chút năng lực tự chủ, chỉ có điều chuyện này cũng không có khiến cho người đang hoàn toàn đắm chìm vào trong hồi ức như Mạc Cảnh Tuyên chú ý tới.

Mạc Cảnh Tuyên vẫn còn ở hồi ức lại chuyện cũ, mà bé Tiêu Ảnh đã nhanh chóng mang lên cặp sách cũ nát của mình đi đến nơi mà hắn ghét nhất, đó chính là trường học.

“Bé Ảnh ơi!”

Tiêu Ảnh dừng lại bước chân xoay người nhìn chằm chằm vào cô gái trẻ tuổi đang đẩy xe đạp chạy về phía chính mình, Mạc Cảnh Tuyên cũng bị kéo theo xoay hơn nửa cái vòng, bị bắt nhìn về phía người đang chạy vội tới.

Cô đem chống xe gác xuống để dựng xe đạp lên, sau khi làm xong liền ngồi xổm xuống trước mặt Tiêu Ảnh hỏi: “Bé Ảnh muốn tới trường học sao?”

Tiêu Ảnh nhìn cô trầm mặc trong chốc lát mới gật gật đầu.

Cô gái ấy đối với thái độ lạnh nhạt của đứa bé cũng không để ý chút nào, ôn nhu xoa nhẹ đầu tóc mềm mại của bé sau đó dắt tay bé đến yên sau của chiếc xe đạp, khẽ cười nói: “cô cũng tiện đường tới đó cho nên cô đưa con đi nha!”

Lại trầm mặc trong chốc lát, Tiêu Ảnh mới gật gật đầu, cũng thuận theo giơ ra cánh tay nhỏ, tùy ý cô bế mình lên yên sau của xe.

“Ngồi ổn nha, cô chuẩn bị xuất phát đây!”

“Dạ...”

Nhận được đáp lại của bé con, lúc này cô mới nhấc một chân đặt lên bánh xe lấy đà đạp đi, mang theo Tiêu Ảnh vững vàng xuất phát đến trường học.

Mạc Cảnh Tuyên nhìn thấy hốc mắt của Tiêu Ảnh dần đỏ lên, nhưng vẫn quật cường nhấp chặt lấy đôi môi không để cho nước mắt rơi xuống, cảm thấy đau lòng không thôi, quả nhiên vẫn là đứa trẻ, vô luận bề ngoài có kiên cường đến cỡ nào, nội tâm vẫn sẽ luôn khát vọng được yêu, được quan tâm, được đối đãi một cách ôn nhu...

Nhớ tới người mẹ mất sớm của Tiêu Ảnh cùng bà ngoại đã qua đời vào nửa năm trước, cậu nhìn nhìn bộ dạng của chính mình, Mạc Cảnh Tuyên vô lực thở dài, việc chỉ có thể trơ mắt nhìn như này thật sự khiến cậu cảm thấy bực bội vô cùng.

Thời khắc hạnh phúc cùng bình lặng như hiện giờ cũng nhanh chóng trôi đi, không qua bao lâu bọn họ đã đến trước cổng trường, đứng ở cổng trường nhìn theo bóng cô rời đi, thẳng đến khi nhìn không thấy bóng dáng ấy nữa, Tiêu Ảnh mới xoay người đi vào trong trường.

Đứng ở lầu ba của khu dạy học, bé con nhấp nhấp môi, ngập ngừng một lúc lâu sau đó mới bước chậm tới phòng học, Mạc Cảnh Tuyên biết, ngôi trường không quá to lớn thậm chí kiến trúc có chút cũ nát này đối với Tiêu Ảnh tới nói sẽ là dạng tồn tại như thế nào, nó tựa như một dãy núi lớn, đè nặng trên vai cậu, ở chỗ này Tiêu Ảnh không có được đến chút ít yêu thương nào, chỉ có bị xa lánh cùng cười nhạo, ở đây đều là mấy đứa trẻ hồn nhiên ngây thơ sạch sẽ như tờ giấy trắng, bọn chúng không hiểu che giấu là gì, chúng chỉ biết nói ra hết những lời mà mình muốn nói, chúng đem những lời nhục mạ cùng lấy chuyện thương tâm của người khác ra trêu chọc coi như trò chơi để vui đùa, chúng còn chưa đủ chủ kiến, không rõ thị phi, cho nên đem việc xa lánh một đứa trẻ cùng tuổi mình xem như chuyện đương nhiên, này hết thảy đơn giản là bắt chước hành động của những người khác, chúng cũng không biết làm như vậy sẽ mang đến thương tổn cho Tiêu Ảnh lớn đến cỡ nào, ở trong mắt bọn chúng chuyện này chỉ như một trò chơi khá thú vị mà thôi.

Đứng ở trước cửa phòng học, Tiêu Ảnh nắm thật chặt quyển sách trên tay, phảng phất cần cố lấy dũng khí rất lớn mới có thể giúp cậu có đủ dũng khí nhấc chân bước vào trong phòng học.

“Woa ha, tiểu ngôi sao chổi không cha không mẹ tới rồi!” một đứa trẻ đi đầu la lên.

“Ha ha ha, tiểu ngôi sao chổi” cả lớp cùng nhau hét lên sau đó cười to.

Xem đi, chính là vậy đó, thanh âm non nớt dễ nghe như thế lại có thể nói ra những câu tàn nhẫn đến như vậy.

Đối mặt với những lời cười nhạo đó, Tiêu Ảnh chỉ có thể dùng trầm mặc tới đánh trả, đơn giản là vì khi phản bác lại, chỉ có thể đổi lấy cười nhạo cùng khi dễ càng trầm trọng thêm mà thôi.

Tiêu Ảnh nắm chặt bàn tay lại thành quyền, đi tới chỗ ngồi của mình, bóng dáng ấy tràn đầy bất lực lại vô cùng cô tịch, Mạc Cảnh Tuyên lạnh lùng đảo qua từng trương gương mặt vẫn còn đang cười nói đến vô tâm không phổi kia, chỗ ngực trào lên cuồn cuộn phẫn nộ cùng chán ghét, trước đây cậu cũng chưa từng chán ghét mấy đứa trẻ nhỏ, thậm chí có chút yêu thích, mà hiện tại cậu cảm thấy cực kỳ đau lòng cho Tiêu Ảnh, đau đến nỗi khiến cậu muốn thân thủ xé xuống từng trương gương mặt ngây thơ lại đơn thuần kia, người quan trọng nhất đối với cậu lại bị khi dễ cười nhạo như vậy, tư vị chua xót này chỉ có những ai từng trải qua mới có thể hiểu được....

Vô luận Mạc Cảnh Tuyên có bao nhiêu phẫn nộ cùng chán ghét đều không thay đổi được gì cả, chỉ có thể vô lực để bé con một mình đối mặt.

Tiêu Ảnh đứng ở trước bàn học đôi, mặt vô biểu tình nhìn người đang ngồi phía bên trái bàn, khẽ nghiêng người chuẩn bị dỡ xuống cặp sách trên vai.

“A nha! Ngươi lấy cặp sách dơ bẩn của ngươi ra khỏi chỗ ta mau lên, nó đụng tới ta, đừng đem vận đen lây cho ta” bé gái ngồi cùng bàn thét lên chói tai sau đó đứng lên tránh thoát khỏi chỗ ngồi.

Tiêu Ảnh cứng đờ một lát, trầm mặc đem cặp sách bỏ vào trong ngăn kéo, nhấp môi ngồi ở vị trí của chính mình.

“Nha, nha, nha! Bạch Vi Vi bị lây dính vận đen rồi, phải gặp xui xẻo rồi nha” trong phòng học lại bắt đầu ồn ào lên lần nữa.

Bọn nhỏ ồn ào khiến cho bé gái ấy phẫn nộ lên, trừng mắt về phía Tiêu Ảnh, sau đó liền oà khóc, còn không ngừng kêu la “Oa oa... Tớ không cần xui xẻo, không cần biến thành tiểu tạp chủng không có ba ba” tiếng khóc càng lúc càng lớn, khuôn mặt xinh đẹp của cô bé nhăn thành một đoàn, bộ dáng lê hoa đái vũ*, phảng phất như thật sự biến thành đứa bé không có cha mẹ.

(* Lê hoa đái vũ [梨花带雨]: nghĩa là hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi, sau này được dùng để miêu tả sự diễm lệ của người con gái khi họ đang khóc.)

Còn cậu bé chân chính không có cha mẹ thì giờ phút này chỉ có thể cương cứng ngồi ở đó, vô thố nhìn cô bé còn đang khóc thút thít, sốt ruột muốn nói gì đó lại không biết nên nói ra như thế nào để có thể dỗ cô bé nín khóc, làm Mạc Cảnh Tuyên đau lòng đến nỗi hít thở đều trở hỗn loạn lên.

“Vi Vi đừng khóc, tớ sẽ báo thù cho cậu” một cậu bé cầm đầu trong lớp thấy cô bé đáng yêu khóc đến khàn cả giọng lập tức đứng dậy, đi nhanh về phía bục giảng, lấy vài viên phấn trên khay của bảng đen hướng tới Tiêu Ảnh đang ngồi tại chỗ bất động ném mạnh qua, một viên tiếp một viên, nện tới tóc Tiêu Ảnh, trên mặt cùng trên người của bé con cũng bị chọi trúng, lưu lại trên thân thể nhỏ gầy của Tiêu Ảnh những vệt hồng tím đan xen, trong lớp trở nên yên tĩnh lại, chưa bao giờ trải qua cảnh tượng bạo lực như vậy làm cho bọn nhỏ có chút sợ hãi.

Cô bé vừa mới khóc đến thở không ra hơi cũng đã đình chỉ gào khóc, sửng sốt nửa ngày, nhìn bộ dáng chật vật bất kham của Tiêu Ảnh, liền bị hoảng sợ nhanh chóng duỗi tay túm lấy vạt áo của cậu bé còn đang hăng say ném phấn vào đầu Tiêu Ảnh, khụt khịt nói “Vương Bân, dừng, dừng lại, đừng đánh nữa”

“Không được, hôm nay tớ nhất định sẽ báo thù cho cậu, xem hắn về sau còn dám không dám đụng đến cậu nữa hay không” mắt thấy phấn đã hết, Vương Bân cầm lấy đồ lau bảng cạnh bảng đen hướng bé con ném tới.


Cái đế của đồ lau bảng được làm bằng thiết, có một góc bị nhô lên khá sắc nhọn, góc nhọn đó nện mạnh vào trán Tiêu Ảnh.


“Tiêu Ảnh!!” Nhìn trán Tiêu Ảnh lập tức đỏ lên một mảnh, trong nháy mắt máu tươi ồ ạt trào ra, che đậy nửa khuôn mặt của bé con, Mạc Cảnh Tuyên phẫn nộ đến mất đi lý trí, ở trạng thái cái bóng trong suốt bắt đầu duỗi dài ra, hướng đến chỗ Vương Bân đánh qua đi.


Cùng lúc đó, Tiêu Ảnh cúi đầu nhìn nhìn máu tươi đang nhỏ giọt ra đầy áo sơ mi trắng của mình, bất giác nhấc tay lên trân trọng sờ sờ hình con mèo nhỏ được thêu ở trước ngực, đây là hình mà bà ngoại thêu cho cậu, cậu thích nhất đồ mà bà ngoại thêu cho……


Máu đỏ tươi đã nhiễm hồng toàn bộ hình con mèo được thêu bằng chỉ vàng trên áo, mà đáy mắt Tiêu Ảnh cũng dần dần trở nên lạnh băng, không tiếp tục nhìn xem hình thêu nữa, hắn cầm lấy hộp bút chì trên bàn, vọt tới trước người Vương Bân, giơ tay lên hung hăng đánh liên tiếp lên người Vương Bân đang bị máu tươi trên người Tiêu Ảnh doạ cho choáng váng.


Mà Mạc Cảnh Tuyên trong hình dạng cái bóng cũng mất khống chế mà bắt đầu thực thể hóa bóp lấy cổ Vương Bân, thẳng đến khi tiếng la hét cùng tiếng khóc to trong phòng học vang lên hết đợt này đến đợt khác có người còn thét chói tai lên: “Vương Bân ngất xỉu rồi, mau gọi cô giáo tới đây đi”, lúc này Mạc Cảnh Tuyên mới bình tĩnh lại, thần trí khôi phục thanh minh, nhìn thấy Vương Bân đã hôn mê bất tỉnh, còn Tiêu Ảnh thì vẫn đang dùng hết sức đánh người, thử vươn cánh tay trong suốt của chính mình, nắm lấy góc áo của bé con kéo ra một chút, nhìn Tiêu Ảnh bị động tác của chính mình mà bị lôi lùi lại vài bước, Mạc Cảnh Tuyên nhẹ nhàng thở ra.


Bọn nhóc trong lớp học nhìn Tiêu Ảnh đầy mặt là máu đột nhiên lảo đảo lui lại vài bước, sợ tới mức cũng làm theo lui về phía sau vài bước.


Quét mắt về phía Vương Bân đã ngã trên mặt đất, Tiêu Ảnh thì vẫn còn chưa kịp hoàn hồn, Mạc Cảnh Tuyên nhíu mày, ảo não vì sao chính mình lại mất đi lý trí, xuống tay có chút tàn nhẫn, hắn biết cậu bé tên Vương Bân này chỉ là có chút thiếu oxy cho nên té xỉu, cũng không có xảy ra vấn đề gì lớn cả, nhưng hiện tại một đứa mặt mũi bầm dập té xỉu ở chỗ đó, một đứa tuy rằng máu chảy đầy mặt nhưng vẫn còn đứng…… còn đứng a!…… cậu sợ Tiêu Ảnh bởi vì không có cha mẹ chống lưng cho nên khi bị bạn học xa lánh cùng khi dễ mà chọn cách đánh trả lại liền sẽ bị buộc tội mà không cần biết nguyên nhân là vì cái gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK