• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời điểm Hạ Thừa Vũ đến trường học, Mạc Cảnh Tuyên đã ngủ rồi, bởi vì có quy định người ngoài không được phép vào trường học, cho nên Tiêu Ảnh chỉ phải đi xuống xoát mặt tiếp người.

“Tình huống như thế nào?” Hạ Thừa Vũ nhìn người đang ngủ say trên giường nhíu mày hỏi Tiêu Ảnh, hắn đã từng gặp qua người này, là người yêu của Tiêu Ảnh.

“Hạ thể có vết rách nhỏ, hẳn nên xử lý như thế nào? Sau khi làm chuyện ấy thì nên bảo dưỡng như thế nào?” Tiêu Ảnh nghiêm túc hỏi.

“Khụ khụ!” Sờ sờ mũi, Hạ Thừa Vũ ho khan một tiếng nói: “Chơi quá trớn sao?”

Tiêu Ảnh xụ mặt gật đầu “Trực tiếp đi vào, cho nên có chút xé rách, ra chút ít máu, hiện tại lại bị sưng đỏ rất lợi hại.”

“Sao có thể trực tiếp cho vào được!” Hạ Thừa Vũ nhíu mày: “Nếu là người ở mặt trên, thì trước khi cho vào, cần cẩn thận khuyếch trương vùng ấy cho đối phương, đây đều là chuyện thường tình mà, nếu hiện tại không chú trọng này đó, về sau có hậu quả gì xảy ra thì cũng đến chịu, giờ để tôi xem thử tình huống của cậu ấy như thế nào đã.” Nói xong Hạ Thừa Vũ liền muốn xốc chăn lên xem xét thử.

Tiêu Ảnh lạnh lùng không nói một lời liền đã bắt lấy tay của hắn.

Hạ Thừa Vũ thở dài: “Cậu không cho tôi xem, sao tôi có thể phán đoán ra mức độ nghiêm trọng của cậu ấy được cơ chứ?”

Tiêu Ảnh giãy giụa một lát, chung quy cũng chịu buông tay Hạ Thừa Vũ ra, vô luận như thế nào đi chăng nữa, thân thể của Tuyên vẫn là quan trọng nhất.

Hạ Thừa Vũ lại duỗi tay ra tính toán xốc chăn lên lần nữa.

“Không nghiêm trọng.” không biết từ khi nào Mạc Cảnh Tuyên đã tỉnh, giữ chặt chăn lại, cậu thấy hai người đang giằng co với nhau, liền đã hướng Hạ Thừa Vũ nói: “Vết rách rất nhỏ, bác sĩ kê cho tôi chút thuốc giảm nhiệt tiêu sưng là được.”

Khom lưng hôn lên trán Mạc Cảnh Tuyên, lấy cái tay đang nắm chặt chăn của cậu ra, Tiêu Ảnh nói: “Thân thể của em mới là quan trọng nhất.”

Mạc Cảnh Tuyên lắc đầu, cậu biết người nam nhân này đối cậu có tính chiếm hữu dục mãnh liệt đến cực điểm, hắn tuyệt đối không muốn để những người khác đụng chạm hoặc là nhìn đến chính mình trần truồng, huống chi chính cậu cũng không thích để cho những người khác nhìn thấy thân thể trần trụi của chính mình, hơn nữa thương thế như thế nào cậu đại khái có thể phán đoán ra được, nhìn dọa người vậy thôi, kỳ thật cũng không nghiêm trọng mấy: “Thân thể của em chính em biết, không cần quá lo lắng!” Lại quay đầu nhìn về phía Hạ Thừa Vũ: “Liền kê thuốc như lời tôi vừa mới nói là được.”

Vô pháp, Hạ Thừa Vũ chỉ phải căn cứ vào tình huống mà Tiêu Ảnh đã miêu tả để kê đơn thuốc, lúc gần đi cũng đã dặn dò Tiêu Ảnh: “Trong khoảng thời gian này phải tránh chuyện phòng the, chỉ có thể ăn thức ăn dạng lỏng, kỵ cay mặn, đừng làm vận động kịch liệt, chịu khó ở trên giường nghỉ ngơi, có tình huống gì thì cứ tùy thời gọi điện thoại cho tôi!”

Tiêu Ảnh gật đầu, ra ngoài tiễn đi Hạ Thừa Vũ, đồng thời nghiêm túc thỉnh giáo hắn về cách bảo dưỡng thân thể đúng cách cũng như cần chuẩn bị những gì khi làm chuyện ấy.

Sau khi trở về liền cẩn thận tỉ mỉ bôi thuốc cho Mạc Cảnh Tuyên, Tiêu Ảnh ngồi ở mép giường, nhẹ nhàng vuốt ve mặt của Mạc Cảnh Tuyên “Bảo bối à, anh đi mua chút nguyên liệu về nấu cháo cho em ăn nhé!”

Mạc Cảnh Tuyên đầy mặt không tán đồng, phản bác nói: “Không cần phiền toái như vậy, trực tiếp đi mua chút cháo về là được rồi.” từ khi Tiêu Ảnh được năm tuổi liền chưa từng vào lại phòng bếp bao giờ, Mạc Cảnh Tuyên sợ hắn sẽ làm cho chính mình bị thương.

Tiêu Ảnh cười hôn hôn cậu: “Không cần lo lắng, em đã quên từ khi anh còn rất nhỏ liền đã có thể tự mình nấu cơm rồi hay sao, tuy rằng mấy năm nay không cần xuống bếp nấu cơm nữa, nhưng còn chưa đến mức hoàn toàn quên hết mọi thứ, hơn nữa ở thời điểm em vẫn còn là cái bóng của anh, anh liền đã hy vọng có một ngày được tự tay nấu cơm cho em ăn.”

Xem đáy mắt hắn tràn đầy kiên trì, Mạc Cảnh Tuyên không ngăn cản nữa, cười gật gật đầu: “Đi nhanh về nhanh!”

“Chờ anh!” Tiêu Ảnh tăng nhiệt độ của điều hòa lên một tí, dịch dịch chăn mỏng đắp ở trên người Mạc Cảnh Tuyên, đứng dậy ra cửa, sau khi đóng lại cửa phòng hắn đã ở ngoài cửa đứng thật lâu, cuối cùng đem chìa khóa bỏ vào trong túi, xoay người đi siêu thị.

Không nghe thấy tiếng khóa cửa, Mạc Cảnh Tuyên thở dài, bởi vì làm cậu bị thương, nam nhân đã tận lực áp xuống tính chiếm hữu dục điên cuồng của chính mình……

Trong lúc chờ đợi, Mạc Cảnh Tuyên lại lần nữa rơi vào giấc ngủ say.

Tiêu Ảnh vội vàng đi siêu thị, táo bạo bất an mua xong mọi thứ, lại vội vã chạy trở về, vào nhà thấy cậu vẫn an tĩnh nằm ở trên giường ngủ, phảng phất chỉ trong nháy mắt sở hữu táo bạo cùng bất an đều bị vuốt phẳng, bình tĩnh đứng ở mép giường nhìn chăm chú vào người nọ, thật lâu sau, khẽ nở nụ cười khom lưng ở trên trán cậu in lại một nụ hôn, mang theo một trái tim kiên định, bước vào phòng bếp vì người yêu nấu cơm.

“Bảo bối, dậy ăn chút cháo rồi ngủ tiếp nào!” Tiêu Ảnh bưng cháo vào, ôn nhu đánh thức người còn đang ngủ say sưa dậy, tuy không đành lòng, nhưng từ ngày hôm qua đến giờ người này vẫn chưa ăn uống gì cả, trên người còn có thương tích, hơn nữa thể lực tiêu hao quá mức, cần thiết bổ sung một ít dinh dưỡng.

“Hửm... Mấy giờ rồi?” Mơ mơ màng màng tỉnh dậy, giọng nói còn có chút khàn khàn, thanh âm nghe tới dị thường gợi cảm.

Tiêu Ảnh nổi lên một trận khô nóng, thở ra một hơi, đem người ôm vào trong ngực, để cậu dựa lưng vào chính mình: “Đã đến giữa trưa rồi!”

Mạc Cảnh Tuyên quay đầu nhìn Tiêu Ảnh hỏi: “Anh ăn chưa?”

Cúi đầu hôn lên môi còn khá sưng đỏ của Mạc Cảnh Tuyên: “anh đút em ăn trước đã.”

Mạc Cảnh Tuyên lắc đầu: “Để em tự ăn, anh cũng ăn đi!” Nói xong liền duỗi tay muốn lấy cái chén trong tay của Tiêu Ảnh lại đây.

Giữ chặt lấy chén, Tiêu Ảnh không dung cự tuyệt nói “Chén rất nóng, để anh đút em ăn!”.

Mạc Cảnh Tuyên bất đắc dĩ chịu thỏa hiệp, nhìn Tiêu Ảnh cẩn thận thổi thổi, sau đó dùng môi của chính mình chạm vào mép muỗng, xác định đã nguội mới dám đưa đến bên miệng cậu, đột nhiên Mạc Cảnh Tuyên cảm thấy chính mình ở kiếp trước thật sự rất khờ, tại sao mình lại bỏ lỡ người này lâu như vậy……

Tiêu Ảnh bắt Mạc Cảnh Tuyên phải ở ký túc xá ngoan ngoãn nằm trên giường hết cả một tuần, thẳng đến khi Mạc Cảnh Tuyên thật sự nằm không được nữa mới cho phép cậu dậy hoạt động, nhưng vẫn như cũ không cho cậu hoạt động quá lâu.

Kỳ thật vết thương ở chỗ ấy đã sớm lành lại, nhưng sợ nam nhân lo lắng, Mạc Cảnh Tuyên cũng liền nghe theo hắn.

Trong khoảng thời gian này Tiêu Ảnh đều không có tới công ty, đều là để đám người Tư Mỏng đem công tác quan trọng đưa đến ký túc xá cho hắn xử lý, Mạc Cảnh Tuyên cũng mượn cơ hội này, cuối cùng cũng đã có thể đem chính mình dung nhập vào trong vòng nhỏ hẹp của bọn họ.

Hôm nay, Tư Mỏng mang theo văn kiện đến gõ cửa phòng của Tiêu Ảnh, sắc mặt của Tư Mỏng có chút không tốt.

“Lại bị đoạt sao?” Tiêu Ảnh hỏi.

“Đúng vậy.” Tư Mỏng ngồi xuống, có chút không cam lòng gật gật đầu.

Mạc Cảnh Tuyên đem ly nước đưa cho Tư Mỏng sau đó ngồi trở lại trong lòng ngực Tiêu Ảnh, lại đem máy tính ôm vào trong lòng ngực nói: “Vẫn là do Mạc gia làm sao?”

Tư Mỏng gật đầu “Đúng vậy, cậu thấy như thế nào?” Nhậm Duyệt đã sớm đã điều tra xong thân phận của Mạc Cảnh Tuyên, biết hắn là đại thiếu gia của Mạc gia hơn nữa đã ngủ say nhiều năm, khi biết được chuyện này, mọi người đều lắp bắp kinh hãi, kết hợp với bộ dáng lúc trước của BOSS, Tư Mỏng mơ hồ cảm thấy chuyện này khẳng định có điểm kỳ quặc nào đó.

Sợ Mạc Cảnh Tuyên hiểu lầm, Tư Mỏng giải thích: “Cũng không phải hoài nghi Mạc thiếu.” Hắn chỉ thực khách quan hỏi ra cái nhìn của Mạc Cảnh Tuyên mà thôi, cùng cậu ở chung mấy ngày này, Tư Mỏng đối cách làm người của Mạc Cảnh Tuyên vẫn thực yên tâm, lấy trình độ để ý của người này đối với BOSS, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện gì hãm hại đến BOSS, huống chi mười mấy năm nay Mạc gia vẫn chưa hề đối ngoại đề cập qua vị đại thiếu gia này bao giờ, Mạc thiếu cùng Mạc gia sợ là sớm có ngăn cách.

Mạc Cảnh Tuyên cười: “Tớ cũng không có xuyên tạc ý tứ của cậu.” Ngó mắt về phía máy tính, nhìn cổ phiếu đang không ngừng bạo hồng, Mạc Cảnh Tuyên nói tiếp: “Mạc gia không có khả năng biết được toàn bộ động tác gần nhất của chúng ta, trong công ty khẳng định có nội gián.”

“Tiêu Nghi Tu.” Tiêu Ảnh nhàn nhạt nói.

“Tớ cũng nghĩ như vậy.” Tư Mỏng tán đồng: “Mấy cái hợp đồng gần đây mà chúng ta muốn bắt lấy đều không lớn, cũng chỉ là vì muốn cấp cho công ty con một cái cơ hội để kéo điểm target lên mà thôi, cho nên khi nhận thầu mấy cái công trình xây dựng viện dưỡng lão của chính phủ vốn dĩ không tính toán nhận lại lợi nhuận gì, cho nên tổng giá trị của miếng đất kia hơn nữa thiết kế cùng với kiến trúc sư cùng tài liệu, chúng ta đã báo cho chính phủ với giá rất thấp, không ngờ mấy cái công trình này đều nhiều lần bị Mạc gia sờ soạng đến, mỗi lần đưa lên báo cáo, Mạc gia đều sẽ yết giá thấp hơn giá của chúng ta một chút, tuy rằng không có tổn thất gì lớn cả, nhưng nhiều lần đều bị như vậy cũng khá là phiền!”

Tiêu Ảnh gật đầu “Như vậy cũng không sao, xem như chúng ta cố ý chế tạo cái đuôi cho hắn đi.” Dừng một chút lại nói tiếp: "Hai ngày sau tớ sẽ về tổng bộ, sẽ từ tổng bộ điều người tới nhìn chằm chằm vào Tiêu Nghi Tu. Đến nỗi cậu, hắn đã quá quen thuộc, cho nên đừng hành động gì cả, cứ theo lẽ thường cần làm gì thì làm đó, à, không phải lúc trước hắn muốn thay thế tớ đi nói chuyện hợp tác với Mạnh thị hay sao? Nếu hắn lại yêu cầu lần nữa, cậu liền cho hắn đi đi, để hắn đi nói, nếu bị hắn nói tới trên tay Mạc thị, thì cũng đúng ý của tớ, chỉ cần tổn thất một chút công trạng là đã có thể nhéo lấy đuôi của hắn, cọc sinh ý này không lỗ.”

Tư Mỏng cong cong khóe miệng: “Đám lão nhân thuộc hội đồng quản trị kia ghét nhất là loại người ăn cây táo rào cây sung, đến nỗi những đồng nghiệp trẻ tuổi kia, liền càng dễ xử lý, ai dám động vào đồ ăn trong chén của bọn họ, người đó chính là địch nhân của bọn họ.”

Thưởng thức tay của Mạc Cảnh Tuyên, Tiêu Ảnh tiếp lời: “Nhậm Duyệt cùng khải Phàm sẽ theo tớ về tổng bộ, cậu đi thông báo cho bọn họ một tiếng, chạy nhanh đem quyền khống chế mấy công ty con ấy đều thả ra đi, để cho mấy người mà Tiêu Nghi Tu xếp vào kia lên tiếp quản, như vậy mới có thể làm hắn càng thêm yên tâm hơn, lúc đó hắn mới dám lớn mật làm ra mấy chuyện xấu đó được.” Giúp Mạc Cảnh Tuyên vuốt mấy cọng tóc ở trán ra sau đầu, Tiêu Ảnh tiếp tục nói: “Cậu đem cơ hội nói chuyện hợp tác cùng Mạnh thị cấp cho Tiêu Nghi Tu xong, liền mau chóng xử lý xong mấy cái văn kiện trọng yếu đi, tổng bộ bên này cũng cần cậu mau chút trở về, đến nỗi về chuyện sau đó của Tiêu Nghi Tu cậu cũng không cần phải xen vào, tớ sẽ phái người đi thu thập đủ tư liệu giao cho hội đồng quản trị, chúng ta không cần nhúng tay vào.”

“Người ở Tổng bộ có thể tin được sao?” Tư mỏng lo lắng nói.

Cong cong khóe miệng, Tiêu Ảnh nhướng mày nói: “Lúc mới vừa tiến vào công ty tớ liền đã an bài người vào làm.”

Tư Mỏng bội phục nhìn Tiêu Ảnh, không nghĩ tới người này ở dưới tình huống bọn họ không biết gì cả, liền đã sớm bắt đầu bố trí.

Thấy bọn họ nói đến không sai biệt lắm, Mạc Cảnh Tuyên vỗ vỗ cánh tay Tiêu Ảnh, ở lúc hắn hơi buông ra liền đã đứng dậy đi vào phòng ngủ lấy ra một túi văn kiện, đưa cho Tiêu Ảnh nói: “Anh nhìn xem, nếu cảm thấy không thành vấn đề, liền đưa nó cho Tư Mỏng đi.”


Tiêu Ảnh tiếp nhận folder, đem người kéo vào trong lòng ngực mình hỏi: “Đây là cái gì?”


Giúp hắn đem folder mở ra, Mạc Cảnh Tuyên nói: “Về Mạc thị, còn có một ít tiên đoán về hướng phát triển sau này.”


Tiêu Ảnh cười mở văn kiện ra, cầm tư liệu lên một tờ một tờ lật xem, sắc mặt từ ban đầu đạm nhiên, đến cuối cùng cau mày nghiêm túc.


Khép văn kiện lại, ánh mắt của Tiêu Ảnh trở nên đen tối không rõ, nhìn chằm chằm vào người trong lòng ngực mình: “Làm sao em biết được mấy chuyện này?” Này đâu chỉ là tiên đoán…… Nội dung ở mặt trên đều được miêu tả tinh tế rõ ràng, cho người ta một loại cảm giác chính là khi Mạc Cảnh Tuyên viết ra mấy thứ này cậu đã chắc chắn được ngày sau sẽ diễn ra như vậy, văn kiện được viết kỹ càng tỉ mỉ về mấy khối đất mà trong năm nay Mạc gia sẽ trọng điểm chú ý tới, cùng với mấy cái xí nghiệp sẽ hợp tác cùng Mạc gia, còn có sản nghiệp được đầu tư kia, cậu cũng kỹ càng tỉ mỉ phân tích những đoạn đường đáng giá chú ý trong tương lai sắp tới, những đoạn đường nào sắp bị phá bỏ di dời, những ngành sản xuất nào trong tương lai sẽ quật khởi, thậm chí cả vùng đất nào ở phía bắc nơi có dân cư thưa thớt có được suối nước nóng thiên nhiên đều được cậu kỹ càng tỉ mỉ viết ra tới.


Mạc Cảnh Tuyên xoa bóp hai má đang căng chặt của Tiêu Ảnh, “Về sau sẽ chậm rãi nói cho anh biết, em đem nó giao cho anh, liền đã không tính toán tiếp tục giấu giếm đi xuống.” Cũng may kiếp trước ở thời điểm cậu tròn hai mươi tuổi hắn mới cột cậu vào bên người, cho nên đối với sự tình mấy năm nay ở Mạc gia, cậu vẫn biết được một chút, cũng may mắn chính mình ở kiếp trước đều luôn chú ý tới các loại tin tức ở đế đô, cho nên mới có phần tài liệu này được.


Nắm chặt lấy cánh tay đang hoàn ở bên hông Mạc Cảnh Tuyên, Tiêu Ảnh nhìn người trong lòng ngực mình nói: “Anh chờ ngày em chịu giải thích cho anh biết.” Đến nỗi về chuyện mức độ tin cậy của mấy tệp tư liệu này, Tiêu Ảnh trước nay đều chưa từng hoài nghi quá, hắn hiểu biết Mạc Cảnh Tuyên, liền giống như cách mà Mạc Cảnh Tuyên hiểu biết hắn.


Đem folder ném cho Tư Mỏng, Tiêu Ảnh nói: “Sửa lại kế hoạch, đem toàn bộ thứ đã bị Mạc thị cướp đi, cướp về lại đây trước đã.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK