• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mạc Chấn Hào che ngực lại, liên tục thở dốc: “Tiêu gia thật sự là khinh người quá đáng!! Khinh người quá đáng!!”

Một mình thừa nhận lửa giận của Mạc Chấn Hào, bí thư run run rẩy rẩy khô khốc khuyên giải nói: “Chủ tịch, xin ngài bớt giận……”

Hít sâu một hơi, Mạc Chấn Hào mỏi mệt xua xua tay: “Đi tra cho ta, công ty khẳng định có nội ——”

“Cốc! Cốc! Cốc!” Tiếng đập cửa vang lên, đánh gãy lời nói của Mạc Chấn Hào.

Mạc Chấn Hào lạnh mặt: “Tiến vào.”

Ngoài cửa, Mạc Hằng đẩy cửa mà vào: “Ba!”

Thấy người tới, Mạc Chấn Hào xoa huyệt Thái Dương nói: “Sao con lại tới đây?”

“Hôm nay thứ sáu, buổi chiều không có tiết học, lại đây thăm ba ạ, thuận đường cùng ba cùng nhau về nhà!” Ngồi xuống sô pha, ngó mắt về phía bí thư đang đứng sừng sững trước bàn làm việc, Mạc Hằng nhàn nhạt nói: “Ngô bí thư tạm thời ra ngoài trước đi.”

Ngô bí thư khó xử nhìn về phía Mạc Chấn Hào.

Mạc Chấn Hào không kiên nhẫn xua xua tay: “Đi ra ngoài đi.”

Khẽ khom người, Ngô bí thư như được hoạch đại xá, vội xoay người rời đi, thời điểm trở về văn phòng của chính mình tốc độ còn nhanh hơn ngày thường gấp vài lần.

“Ba, con nghe Vương giám đốc nói……” Mạc Hằng không nghĩ lại kích thích Mạc Chấn Hào, cho nên chỉ nói đến nửa câu.

Mạc Chấn Hào xụ mặt: “Lại bị Tiêu gia đoạt, công ty khẳng định có nội gián.”

“Ba —— có chuyện con sợ sẽ làm ba tức giận cho nên vẫn luôn giấu diếm ba, chuyện là anh cả ——”

“Đừng nhắc tới tên nghịch tử kia trước mặt ba.” Mạc Chấn Hào nổi trận lôi đình đánh gãy Mạc Hằng.

Mạc Hằng trấn an nói: “Ba cứ nghe con nói cho hết lời đã!”

“Tên nghịch tử kia cũng không có gì đáng nói.”

Mạc Hằng giống như rối rắm nói: “Này khả năng quan hệ đến việc vì sao Mạc thị của chúng ta trong khoảng thời gian này liên tiếp bị Tiêu gia tiệt hồ.”

Chú thích: 截胡 [Jié hú ]: “Tiệt hồ” vốn là một thuật ngữ mạt chược, một phương thức hồ bài (thắng). Sau này, nó được mở rộng ra với nghĩa là bị người khác nhanh chân giành trước.

Mạc Chấn Hào nhíu mày: “Anh con thì có quan hệ gì đến việc này cơ chứ?” Đứa con trai cả kia liền một văn kiện của Mạc thị đều còn không có sờ qua, thì nói gì tới chuyện tiết lộ ra ngoài được cơ chứ.

Phảng phất nhớ tới sự tình gì đó khó có thể mở miệng, Mạc Hằng cũng nhíu mày, do dự luôn mãi sau đó giống như hạ quyết tâm nói: “Anh ấy đang ở Tiêu gia, anh cùng trưởng tử của Tiêu gia Tiêu Ảnh ở bên nhau, bọn họ tựa hồ đang yêu đương, lần trước trong lúc vô tình ở một góc yên tĩnh của trường học, con gặp được anh ấy cùng trưởng tử của Tiêu gia đang —— đang hôn nhau.”

“Cái gì?!!” trán của Mạc Chấn Hào nổi đầy gân xanh, lại vội xác nhận thêm lần nữa: “Con có chắc chắn rằng con đã thấy cái tên nghịch tử ấy hay không?!!”

Mạc Hằng gian nan gật đầu: “Con chắc chắn ạ.”

“Nghịch tử —— tên nghịch tử kia —— cũng dám hạ tiện cùng nam nhân khác ở bên nhau.”

“Ba, ba đừng nói anh ấy như vậy!”

“Mạc Chấn Hào ta không có đứa con như vậy, ba không chịu nổi việc mất mặt như vậy!!!”

Bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, Mạc Chấn Hào lạnh mặt hỏi: “Lần trước con ở trường học bị thương có phải bởi vì nguyên nhân này hay không? Nó uy hiếp con không được nói cho ba biết sao?”

Mạc Hằng lắc đầu “Không, vết thương ấy cũng là do chính con, con không nên khăng khăng khuyên anh ấy về nhà, vốn dĩ con không tính toán đem việc này nói ra, nhưng trong khoảng thời gian này Mạc gia vẫn luôn bị Tiêu gia tiệt hồ —— con liền suy nghĩ có phải anh ấy đã đi lầm đường lạc lối rồi hay không, tuy anh ấy cũng chưa tiếp xúc tới chuyện trong công ty, nhưng con luôn cảm thấy có chút kỳ quặc.” Nói xong này đó, Mạc Hằng cúi đầu làm như cảm thấy có lỗi với Mạc Cảnh Tuyên, vừa lúc giấu đi đáy mắt phiếm lãnh quang.

Chuyện này cùng Mạc Cảnh Tuyên có quan hệ hay không thì hắn không biết, hắn chỉ biết đây là một cơ hội tốt làm Mạc Chấn Hào hoàn toàn ghét bỏ đứa con trai cả đó, nếu thành công thì hắn ở Mạc gia liền không bao giờ tồn tại một tia uy hiếp nào nữa, mặc dù lực độ không đủ, không thể hoàn toàn đánh bại Mạc Cảnh Tuyên, nhưng cũng đã có thể hủy diệt tình yêu của hai người kia, lấy sĩ diện của Mạc Chấn Hào, ông ấy sẽ không cho phép con của chính mình cùng nam nhân khác ở bên nhau, huống chi vẫn là con của đối thủ một mất một còn……

Đến nỗi tình yêu mà chính hắn đã ngày tư đêm tưởng, Mạc Hằng gợi lên khóe miệng, chỉ cần tiếp nhận được Mạc thị, còn có ai có thể quản được hắn cơ chứ.

Editor: ghê tởm nhỉ ~

Mạc Chấn Hào cũng cảm thấy việc này khá kỳ quặc, nhắm mắt tựa lưng vào ghế ngồi suy nghĩ thật lâu sau, gã mới híp híp mắt đối Mạc Hằng nói: “Có lẽ đây là cái cơ hội cũng nói không chừng, nếu con trai cả của Tiêu gia muốn cùng con của Mạc Chấn Hào ta ở bên nhau, thì cũng phải cho lão ba này một cái cách nói chứ, không phải sao? tiểu Hằng à, ngày mai con cùng ba tới Tiêu gia một chuyến đi.”

Mạc Hằng ngẩn người sau gật đầu đáp “Vâng ạ.” Ý tưởng này của Mạc Chấn Hào lại có chút ngoài dự đoán của hắn, đây là tính toán lợi dụng con của chính mình hay sao?

Ngày hôm sau, Mạc Chấn Hào mang theo Mạc Hằng, sáng sớm tự mình lái xe tới Tiêu Trạch.

Mà Mạc Cảnh Tuyên cùng Tiêu Ảnh đã thừa dịp cuối tuần này, sáng sớm liền đã chạy tới làng du lịch suối nước nóng, bên kia đã tiến vào giai đoạn cuối, bọn họ cần thiết tới hiện trường để xem xét, bởi vì trong phần sự nghiệp này, hai người cũng không tính toán công khai ở giai đoạn khởi bước như này, cho nên thời điểm sắp ra cửa, Tiêu Ảnh chỉ nói cho Tiêu Diệu rằng bọn họ có việc muốn đi ra ngoài một chút.

Tần Dũng dẫn hai cha con Mạc gia tới một hoa viên nhỏ, cũng chưa nói sẽ pha chút trà tiếp đãi, liền đã ném hai người ở đó, sau đó nhanh chóng rời đi.

Trong vườn, Tiêu Diệu đang cầm căn cỏ đuôi chó ở đậu đậu chim, từ khi dỡ xuống gánh nặng trên vai mình, cả người Tiêu Diệu đều tươi sống hơn hẳn, không có được một loại danh hiệu "chủ tịch", cũng không cần phải băn khoăn quá nhiều, không cần thời khắc nào đều phải trong trạng thái bận bận rộn rộn, cả người đều trở nên khoan khoái, dẫn tới hiện tại Tiêu Diệu có xu thế càng già càng dẻo dai, chính như mọi người thường nói là lão hài đồng.

Mạc Chấn Hào thấy Tiêu Diệu chỉ lo chăm chim cảnh, dường như không phát hiện bọn họ đã tới, vì thế đành phải ho khan nhắc nhở “Khụ —— khụ ——”

“Khụ ——” đã khụ đến tiếng thứ ba, nhưng Tiêu Diệu vẫn không có phản ứng gì, rốt cuộc Mạc Chấn Hào cũng không nín được nói: “Hồi lâu không thấy, Tiêu tiên sinh càng ngày càng trẻ ra a.”

Tiêu Diệu thả cọng cỏ đuôi chó xuống, vỗ vỗ tay phủi bụi, rốt cuộc cũng chịu để ý đến hai người kia, vẻ mặt hắn tỏ ra đắc ý nói: “Cũng không phải sao, mọi người đều nói tôi càng ngày càng trẻ, không có biện pháp, tôi may mắn có được đứa con trai giỏi giang đến như vậy, con trai tôi còn đem về nhà một vị nam tế* tuyệt vời đến thế, bao nhiêu tài sản của cải tôi đều giao cho bọn nhỏ, hiện giờ cực kỳ nhàn rỗi, sao lại không phải càng ngày càng trẻ ra được, đúng không ~” vừa lòng khi thấy sắc mặt của cả hai đều không được tốt lắm, Tiêu Diệu lại nói tiếp: “Không biết Mạc tổng tự mình đến đây là vì chuyện gì nhỉ?”

*Nam tế: theo tui thì chắc ở đây là nói đến bạn đời của con trai cũng là nam á

Nam tế sao…… Trong lòng tràn đầy không cam lòng, Mạc Hằng khẽ nắm chặt nắm tay.

Mạc Chấn Hào áp xuống lửa giận: “Tôi tới đây vì muốn tìm con của tôi.”

Tiêu Diệu hướng Mạc Hằng nâng nâng cằm: “Con ông không phải ở bên cạnh ông đó sao?”

“Con trai cả.” ngữ khí của Mạc Chấn Hào có chút nghiến răng nghiến lợi.

“Hả? Mạc tiên sinh còn có đứa con trai cả nữa sao? Sao tôi lại không biết nhỉ? Như thế nào trước kia cũng chưa nghe ai đề cập tới nhỉ?”

“Ông đừng hùng hổ doạ người! Kêu Mạc Cảnh Tuyên ra đây, tôi biết hắn đang ở chỗ này!”

Tiêu Diệu lộ vẻ châm chọc đánh trả nói: “Ha —— nguyên lai Cảnh Tuyên là con ông a, ngài này cũng tàng quá kĩ đi, mấy năm nay cũng không để người ngoài biết đến a, sao nào, Nó tuấn tú quá cho nên sợ người khác thấy được sao?”

“Chuyện của Mạc gia không cần Tiêu gia tới quản!” Mạc Chấn Hào thẹn quá thành giận quát.

Mạc Hằng hòa nhã nói “Bác à, mong bác gọi anh trai con ra đây đi ạ, anh ấy vẫn chưa chịu về nhà, nhà con đều rất lo lắng cho anh ấy!”

Tiêu Diệu xua tay: “Các ngươi về đi, Cảnh Tuyên là nam tế của Mạc gia ta, hắn sẽ không về đồ bỏ Mạc gia gì đó đâu, hai ngươi cũng đừng làm bộ làm tịch trước mặt ta nữa, sự thật là cái dạng gì tâm ta đều đã rõ, cho nên đừng phí công nữa, về đi, Cảnh Tuyên cùng con ta đang sống với nhau rất tốt, hiện tại đứa nhỏ ấy là con nhà ta, các ngươi cũng đừng tới đây quấy rầy bọn họ làm gì, với lại, mấy người hỏi qua Cảnh Tuyên chưa? Biết hắn có muốn cùng các ngươi trở về hay không?.”

“Ta là ba của nó, nó muốn hay không cũng phải nghe lời ta.” Mạc Chấn Hào cường ngạnh nói.

“A ~” một tiếng cười lạnh đánh gãy đoạn đối thoại của ba người trong vườn.

Mạc Cảnh Tuyên nắm tay Tiêu Ảnh, biên hướng bọn họ đi biên nói: “Không nghĩ tới trở về lấy ít đồ vật còn có thể thấy được một hồi trò hay như vậy.”

“Anh —— anh bớt tranh cãi đi.” Mạc Hằng ba phải nói.

Mạc Chấn Hào nhìn hai người dắt tay nhau lại đây, chán ghét nói: “ Cái đồ không biết xấu hổ, cùng ta trở về!”

“Lăn.” vẻ mặt Tiêu Ảnh trở nên lãnh đạm quát: “Không đi đừng trách tôi không khách khí.”

“Ngươi là tiểu bối, sao dám nói chuyện như vậy hả, Tiêu gia các ngươi là loại gia giáo này sao? Bảo ta lăn? Được, ta dưỡng thằng đó nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không thể so với đám người mới dưỡng nó vài ba ngày như các ngươi sao, nói sao thì Tiêu gia các ngươi cũng phải cho ta một cái công đạo, không phải sao!!”

Mãn nhãn Tiêu Diệu tràn đầy khinh thường, Tiêu Ảnh tiến lên một bước liền muốn động thủ, Mạc Cảnh Tuyên chạy nhanh giữ chặt hắn lại.

Nguyên lai là chờ thời cơ để nói ra câu đó nhỉ, Mạc Cảnh Tuyên cười nhạo một tiếng: “Mạc tiên sinh muốn xem ta như đồ vật thuộc quyền sở hữu của chính mình để tiện mua bán sao?”

“Anh —— anh đừng kích thích ba.” Mạc Hằng giả tâm khuyên giải.

“Mày cũng đừng nói ra mấy câu ghê tởm như thế nữa, cái tốt không học lại học một bộ giả tâm giả nghĩa từ tiểu tam như mẹ mày, ngày đó ở trường học không phải mày đã nói mày sẽ nhớ kỹ sao? Hôm nay mày liền đã quên mất mấy lời tàn nhẫn mà ngày đó đã quát trước mặt tao rồi hay sao? Còn thân thiết kêu anh trai nữa cơ chứ, muốn diễn thì phải diễn cho trọn bộ, mày như này, là muốn chính mình phá đám chính mình sao, có thấy xấu hổ hay không?”

“Ngươi ——” Mạc Hằng bị hắn nói đến mặt lúc xanh lúc đỏ, ngươi ngươi nửa ngày cũng không biết nói tiếp cái gì.

Nắm chặt tay người nọ, Tiêu Ảnh nói: “Ngày mai tôi sẽ đăng báo tuyên bố Mạc Cảnh Tuyên hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ cha con với ông, đem hộ khẩu của Tuyên chuyển tới danh nghĩa của tôi, về sau em ấy cùng nhà các ngươi không còn quan hệ gì nữa.”

Mạc Chấn Hào cũng dùng bất cứ giá nào quát: “Các ngươi nghĩ đến rất đẹp nhỉ, ta là người nuôi nó lớn lên, các ngươi liền muốn vớt nó qua giúp các ngươi đối phó Mạc gia ta sao, không cho ta cái “Công đạo” ta sẽ không đồng ý đoạn tuyệt quan hệ cha con với nó.”

“Đừng cùng hắn vô nghĩa.” Mạc Cảnh Tuyên lôi kéo Tiêu Ảnh cùng Tiêu Diệu vào nhà, lớn tiếng nói: “Mạc tiên sinh, đừng nghĩ rằng thân phận của ông sẽ dọa được tôi, doạ được cái rắm, ông vẫn không biết sao? Đừng nói ông vẫn còn thiên chân cho rằng tôi vẫn là đứa nhóc ba tuổi đó nha? Ông đừng hòng trông cậy vào việc ông là ba tôi để khống chế được tôi, muốn lợi dụng tầng quan hệ ấy để vớt được thứ tốt từ Tiêu gia, nếu bọn họ muốn cho, tôi cũng không để bọn họ cho đâu, cho nên còn mong ngày mai ông tự đăng báo đoạn tuyệt quan hệ cha con với tôi, bằng không tôi còn muốn làm đại thiếu gia của Mạc gia, chịu khó tìm cá nhân tới kết hôn lại ly hôn, đem cổ phần của mẹ tôi để lại cho tôi lấy về tới đây đấy.” Dứt lời, Mạc Cảnh Tuyên lập tức nhón chân hôn hôn Tiêu Ảnh đang cực kỳ bạo nộ, nhỏ giọng nói: “Em uy hiếp ông ấy thôi, đừng tin là thật.”

Tiêu Diệu cười nói: “Tần quản gia, tiễn khách!”


Cha con Mạc gia, đầy bụng tính kế tới, lại lòng tràn đầy nghẹn khuất bị tiễn ra khỏi Tiêu Trạch.


Phòng khách ở Tiêu Trạch ——


Tiêu Diệu thật cẩn thận nhìn Mạc Cảnh Tuyên nói: “Cảnh Tuyên à, về sau bác chính là ba của con, cái loại cha như thế, con cũng đừng thương tâm làm gì.”


Mạc Cảnh Tuyên buồn cười: “Bác yên tâm đi, con không khổ sở.” Vỗ vỗ bả vai của Tiêu Ảnh, cậu nói tiếp: “Bác là ba của Tiêu Ảnh, đương nhiên cũng là ba của con rồi.”


Tiêu Ảnh kéo người vào trong lòng ngực mình: “Chờ hộ khẩu dời lại đây, chúng ta sẽ là người một nhà chân chính.”


Tiêu Diệu cười tủm tỉm gật gật đầu: “Con cũng nên sửa miệng là vừa.” Giờ phút này nội tâm của hắn lại là đang ở spam, mình lại có thêm một đứa con trai nữa rồi a, mình lại có thêm một đứa con vô cùng đẹp trai a……


Editor: nhiều lúc tác giả viết nhầm tên nhân vật cho nên tui phải xem kỹ lại để sửa, hèn gì lúc tui đọc convert lại thấy hơi cấn cấn QAQ...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK