• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

[Truyện được edit bởi wattpad: anhnguyet1007]

"Mẹ nó, câm miệng hết cho ông?! Ông đây sẽ hẹn hò với một con nhóc sao?!"

Sắc mặt Nhậm Tử Sâm trầm xuống, mấy người anh em của cậu đều hiểu rõ tính tình của cậu.

Mặc dù họ thật sự rất tò mò quan hệ giữa Nhậm Tử Sâm và Thẩm Niệm, nhưng cũng không dám tiếp tục làm loạn nữa.

Lòng Nhậm Tử Sâm như thiêu như đốt.

Trong đầu toàn là cái thìa ăn bánh ngọt kia, còn có... cái miệng phồng lên của cô nhóc ấy, với cả cánh môi màu hồng dính bánh ngọt...

Đ.m!

Cậu trúng tà rồi hả?

Chắc chắn là do hoocmon tuổi dậy thì đang quấy phá!

Nhậm Tử Sâm ngồi một mình ở một góc, cậu lấy cái laptop mỏng 12 inches từ trong balô ra.

Ngón tay thon dài trắng nõn nhanh nhẹn gõ lên bàn phím, chỉ chốc lát sau, mấy người Dương Tử Hàng và Lưu Vũ liền phát hiện tạm thời không vào được diễn đàn Nhất Trung.

Tất cả bọn họ đều không lấy làm lạ.

Nhậm Bá Vương tuy rằng điểm thi không cao, nhưng kỹ năng ở các phương diện đều rất xuất chúng.

Nhậm Tử Sâm hack diễn đàn Nhất Trung, xóa bài viết hot kia, sau khi làm xong, cậu nhìn thấy tấm ảnh được lưu trên màn hình, tay run lên.

Không phải...

Tại sao cậu giữ lại bức ảnh chụp chung với cô nhóc thối kia?

Nhậm Tử Sâm bị hành vi của mình làm cho khiếp sợ.

Cậu lập tức gập laptop lại, tốc độ nhanh như chớp, tấm ảnh trên màn hình cũng chưa kịp xóa.

"Anh Sâm, đánh một ván đi." Dương Tử Hàng gọi.

Nhậm Tử Sâm đi tới, một góc chiếc áo sơ mi đồng phục màu trắng nhét vào trong cạp quần, thân hình gầy gò cao lớn, tư thái lười biếng, cậu nhận lấy cây gậy bi-a, solo với Dương Tử Hàng.

Mười lăm phút sau, Dương Tử Hàng sắp bị ngược đãi đến khóc: "Không phải... Anh Sâm, anh hạ thủ lưu tình đi mà, hôm nay rốt cuộc là ai đắc tội với anh vậy?"

Nhậm Tử Sâm: "..."

Phải, ai đã đắc tội với cậu?!

Mẹ nó, trong đầu cứ mãi hiện lên cái má phồng phồng của cô nhóc kia là sao?!

***

Buổi chiều Thẩm Niệm không trực tiếp trở về biệt thự mà đi dạo vài vòng ở phố đi bộ, dạo qua rất nhiều cửa hàng.

Đến khi cô bắt taxi trở về thì đã là hơn năm giờ chiều.

Hôm nay là thứ bảy, Thẩm Văn Phong không tăng ca, trên người ông ta mặc đồ thể thao, vừa đi chơi golf với bạn bè trong giới kinh doanh về.

Trong phòng khách, Thẩm Văn Phong, Đỗ Quyên và Thẩm Đường Tinh đều có mặt.

Ba người này ngồi cùng một chỗ, hoàn toàn giống như một nhà ba người, vô cùng hài hòa.

Thẩm Niệm siết chặt túi xách trong tay, khuôn mặt hồng hào không lộ ra bất kỳ một biểu cảm lạ nào, ngọt ngào gọi: "Bố, dì Đỗ, chị, con về rồi."

Sắc mặt Thẩm Văn Phong không dễ nhìn lắm, nhưng mặt mày Thẩm Niệm tươi rói, giọng nói lại ngọt ngào, ông ta muốn tức giận nhưng đột nhiên lại không thể lớn tiếng: "Chiều nay không có lớp, con đi đâu vậy? Con không thể học tập chị con một chút à? Chị gái của con là trưởng câu lạc bộ múa ba-lê của trường, sẽ sớm đại diện cho toàn bộ trường học đi thi đấu! Con nhìn lại con đi, trông có ra gì không!"

Đỗ Quyên phát hiện hôm nay Thẩm Niệm mua không ít đồ, túi xách cái lớn cái nhỏ, chắc là tốn không ít tiền, cũng thêm mắm dặm muối: "Niệm Niệm à, tuy rằng nhà họ Thẩm chúng ta có tiền, nhưng cũng đều do bố con vất vả kiếm được, con không thể tiêu xài hoang phí được."

Nội tâm Thẩm Niệm cảm thấy buồn cười.

Những thứ xa xỉ của Thẩm Đường Tinh và khoản tiền học thêm kếch xù kia, chẳng lẽ không phải là tiêu xài hoang phí sao?

Thẩm Niệm tỏ ra ngơ ngác, sau đó lại tối sầm mặt, ở trước mặt ba người Thẩm Văn Phong, nội tâm Thẩm Niệm nghĩ đến bà ngoại và mẹ mình, cô ngay lập tức đỏ mắt, theo đó lông mi cũng cụp xuống, hai giọt nước mắt trong suốt lăn dài.

Cô vốn dĩ đã trông mềm mại, sắc mặt đỏ bừng, cô khóc, hơn nữa còn khóc không ra tiếng, lập tức có vẻ điềm đạm đáng thương.

Thẩm Văn Phong: "..."

Mẹ nó, vậy mà trong lòng thật chua xót.

Đỗ Quyên không ngờ con nhỏ Thẩm Niệm còn có chiêu này, thấy tình thế như vậy thì lập tức chuyển đề tài: "Đứa nhỏ này con khóc cái gì? Dì và bố con đều thương con, nếu không cũng sẽ không đưa con vào thành phố, cô gái nhỏ muốn những thứ hoa hoè hoa sói cũng rất bình thường, lần này bỏ qua đi, lần sau dì Đỗ đi dạo phố với con."

Thẩm Niệm cảm thấy thời cơ đã đến.

Cách tốt nhất để phản công là sau khi người khác hoàn toàn bôi nhọ bạn...

Cô ngước mắt lên, hai mắt ngập nước, đặt túi xách lên bàn trà: "Con xin lỗi bố, con làm bố thất vọng rồi. Con... con nhớ sinh nhật của bố sắp tới, con đã mười năm không gặp bố rồi, cũng không biết bố thích cái gì, nên mới đi dạo trên phố đi bộ, tìm thêm mấy cửa hàng, đồ dùng của nam đều mua một món, không biết bố có thích hay không..."

"Con, con thực sự không tiêu tiền bừa bãi. Không tin thì, bố, bố nhìn những hoá đơn này đi."

Thẩm Niệm vô cùng dè dặt, vội vàng đưa hoá đơn cho Thẩm Văn Phong.

Số tiền trên đó, vừa đúng bằng số tiền Thẩm Văn Phong chuyển cho Thẩm Niệm qua Alipay.

Tất cả tiền tiêu vặt mà ông ta đưa cho cô đều đã được dùng cho ông ta.

Thẩm Văn Phong há miệng, tay cầm hoá đơn run lên. Ông ta lại nhìn Thẩm Niệm, toàn thân không có nổi một bộ quần áo đàng hoàng, ngay cả cặp sách cũng bị giặt đến trắng bệch.

Hổ dữ không ăn thịt con.

Mười năm nay ông ta mãi nghe Đỗ Quyên thổi gió bên tai, lơ là đứa con gái này.

Lòng Thẩm Văn Phong thấy là lạ, không thể nói được là cảm giác gì, giọng nói trở nên dịu dàng: "Niệm Niệm... Bố trách nhầm con rồi. Bố cho con tiền tiêu vặt, con cứ giữ nó cho mình. Bố chuyển thêm 30.000 cho con, không đủ thì nói với bố."

Thẩm Niệm nín khóc, cười: "Cảm ơn bố, đứa trẻ có cha thật hạnh phúc!"

Đột nhiên Thẩm Văn Phong huyết áp cuồn cuộn, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt trong treo của Thẩm Niệm.

Mà thứ Thẩm Niệm muốn nhìn thấy chính là cảnh này.

Kinh nghiệm kiếp trước nói cho cô biết, chiến tranh lạnh là vô dụng, gào khóc nói lý lẽ càng vô dụng hơn... Chỉ có đánh vào trái tim mới là cách hữu dụng nhất.

Trái tim con người là khó đoán nhất, cứng ngắc vô tình nhất, nhưng đồng thời cũng là thứ mềm mại yếu ớt nhất.

Đỗ Quyên: "..."

Làm mẹ kế, bà ta là kẻ đầu sỏ cướp đi tình yêu của cha của Thẩm Niệm, lúc này, bà ta chỉ cảm thấy mặt nóng bỏng đau đớn, cứ như như bị người ta tát một cái.

Thẩm Đường Tinh tức không chịu nổi.

Cô ta vốn muốn dày vò Thẩm Niệm một trận, để cho cô tự về nhà một mình.

Không ngờ cô lại ăn cơm với Nhậm Tử Sâm!

"Nó nói dối đấy! Hôm nay nó không chỉ đi mua sắm mà còn đi gặp Nhậm Tử Sâm, hơn nữa còn ăn cơm trưa với Nhậm Tử Sâm! Tất cả mọi người trong trường đều biết chuyện này!"

Thẩm Đường Tinh đã lưu lại ảnh, lấy ra cho Thẩm Văn Phong xem ngay tại chỗ.

Sắc mặt Đỗ Quyên càng thêm u ám, là một kẻ thứ ba, bản năng của bà ta là phòng bị những "kẻ thứ ba" khác.

Bà ta cướp chồng của mẹ Thẩm Niệm, tất nhiên sợ rằng Thẩm Niệm sẽ cướp mất chàng trai mà con gái bà ta thích.

Hơn nữa Nhậm Tử Sâm cũng không phải là chàng trai bình thường!

Thẩm Văn Phong nhíu mày, nhìn thoáng qua ảnh chụp, lại nhìn về phía Thẩm Niệm: "Niệm Niệm, đây là chuyện gì?"

Vẻ mặt Thẩm Niệm mơ màng, một năm một mười giải thích: "Con trả tiền xe cho cậu ấy, cậu ấy nhất quyết muốn mời con ăn cơm, con đành phải đồng ý. Sao vậy? Chị? Em không thể ăn cơm với các bạn cùng lớp sao? Hèn gì chị chưa bao giờ ăn cơm với bạn học Nhậm?"

Thẩm Đường Tinh hoàn toàn nghẹn họng.

Ngực giống như bị người ta đấm một cái.

Làm sao cô ta có thể ăn cơm với Nhậm Tử Sâm?!

Chưa từng có nữ sinh nào có thể tiếp cận Nhậm Tử Sâm!

Đỗ Quyên nhìn con gái một cái thật sâu, ám chỉ cô ta không nên kích động.

Thẩm Văn Phong lại hỏi: "Thật sự chỉ là ăn cơm sao?"

Thẩm Niệm gật đầu như giã tỏi, vừa thuần khiết vừa đáng yêu, đôi mắt vừa mới khóc kia phủ đầy sương mù, hoàn toàn không có mưu mô: "Dạ! Bố, bạn ngồi cùng bàn với con tốt lắm, cậu ấy rất thân thiện với con. Không chỉ mời con ăn cơm mà còn ăn bánh với con nữa, là bánh dâu tây, ngon lắm luôn ạ, con chưa được nếm thử bao giờ."

Lòng Thẩm Văn Phong lại chua xót.

Đột nhiên cảm thấy, danh xưng người cha này của mình có hơi... không biết xấu hổ!

Con gái ruột của Thẩm Văn Phong, lớn đến 16 tuổi mới được nếm thử bánh dâu tây...

Nhưng mà, dù sao Thẩm Văn Phong vẫn là một thương nhân, mọi chuyện đều lấy lợi ích làm đầu.

Giống như lúc đầu, mẹ của Thẩm Niệm chỉ là một người ra khỏi vùng nông thôn, không có văn hóa, không có bất kỳ giá trị nào với ông ta.

Ông ta liền cưới Đỗ Quyên, lợi dụng danh tiếng của bà ta để xây dựng vương quốc thương nghiệp của mình.

Trong mắt Thẩm Văn Phong loé lên ánh sáng, mấy năm nay vốn quay vòng của công ty không được thuận lợi lắm, ông ta vẫn luôn muốn liên hôn thương mại với nhà họ Nhậm, nhưng Nhậm Tử Sâm căn bản không tới gần đứa con gái lớn.

Thậm chí, còn rất có ác cảm.

Chuyện định ước từ nhỏ cũng là tin tức mà Thẩm Văn Phong tìm người truyền ra.

Bên phía nhà họ Nhậm, chưa từng thừa nhận Thẩm Đường Tinh.

Nhưng nếu là Thẩm Niệm...

Vậy thì sẽ khác.

Dù sao, Thẩm Niệm và Nhậm Tử Sâm...

Trong đầu Thẩm Văn Phong lóe lên vầng sáng, thái độ đối với Thẩm Niệm càng tốt hơn: "Niệm Niệm, bố cũng vì quan tâm con cho nên mới hỏi thêm vài câu, bây giờ con là học sinh lớp 11, phải lấy học tập làm trọng, nhưng quả thật cũng nên có mối quan hệ tốt với bạn học, qua vài ngày nữa, con mời bạn cùng bàn đến nhà ăn một bữa cơm đi."

Thẩm Niệm chẳng lẽ lại không biết tâm tư của ông bố "nuôi con tu hú" này.

Chính vì trong lòng cô biết rõ tất cả, mới có một màn khôi hài hôm nay.

"Được ạ, con nghe lời bố. Vậy thứ hai con đi hỏi bạn cùng bàn thử, mặc dù cậu ấy rất tốt bụng, nhưng cũng rất lười biếng." Thẩm Niệm khách quan mà đánh giá Nhậm Tử Sâm một chút.

Khóe môi Thẩm Văn Phong co giật.

Nhậm Tử Sâm chính là Thái tử gia của nhà họ Nhậm!

Cậu có lười biếng đến đâu, đó cũng là ưu điểm!

Giờ phút này, Thẩm Văn Phong chỉ cảm thấy đứa con gái nhỏ đã ở nông thôn quá lâu, quá đơn thuần, không có một chút mưu mô nào.

Lúc Thẩm Niệm lên lầu, thấy Thẩm Đường Tinh hung hăng trừng cô, cô cười cười, thầm nghĩ: Bây giờ đã không chịu nổi nữa? Còn sớm mà!

Thầm Đường Tinh sửng sốt: "Thẩm Niệm! Mày, mày cười cái gì?"

Thẩm Niệm đã đứng trên cầu thang lầu hai, ngơ ngác quay đầu lại, nở nụ cười ngọt ngào, lúm đồng tiền bên khóe môi lúc ẩn lúc hiện: "Chị, chị sao vậy? Em... em không thể cười sao?"

Giọng nói của cô ấm áp mềm mại, cộng thêm đôi mắt trong veo, muốn có bao nhiêu vô tội thì có bấy nhiêu vô tội.

Đỗ Quyên thầm nghĩ không ổn, lập tức kéo Thẩm Đường Tinh lại: "Tinh Tinh à, nếu con tò mò chuyện của em, vậy sau này từ từ tìm hiểu, cũng không cần phải gấp gáp trong hôm nay."

Thẩm Văn Phong nhíu mày, cảm thấy tối nay tâm trạng của con gái lớn không tốt lắm, không còn ngoan ngoãn nghe lời như trước.

Nhưng hiện tại trong đầu ông ta toàn là chuyện tài chính, cũng không để sự lạ thường của Thầm Đường Tinh vào trong lòng: "Đúng vậy, em gái con vừa mới về nhà không lâu, về sau hai chị em các con phải chung sống thật tốt. Nếu Niệm Niệm có thể đến gần Nhậm Tử Sâm, vậy cũng là một chuyện tốt."

Tim Đỗ Quyên trầm xuống, đợi một lát rồi lôi Thẩm Đường Tinh lên lầu.

Đóng cửa lại, trong phòng chỉ có hai mẹ con, Đỗ Quyên hận rèn sắt không thành thép. Đời tư của bà ta mấy năm trước rất hỗn loạn, cho nên sau khi gả cho Thẩm Văn Phong mãi vẫn không sinh con được.

Thẩm Đường Tinh dù sao cũng chỉ là con gái riêng của nhà họ Thẩm.

Tuy rằng Thẩm Văn Phong cũng yêu thương cô ta, nhưng chung quy cũng không phải là con ruột.

Thẩm Niệm xuất hiện, hẳn sẽ làm cho Đỗ Quyên có cảm giác nguy cơ!

Bà ta ở nhà họ Thẩm mười năm, cũng không thể như dùng giỏ trúc múc nước, đến cuối cùng chẳng được gì!

Tất cả mọi thứ của nhà họ Thẩm, chắc chắn phải là của bà ta!

"Tinh Tinh! Sao con lại thiếu kiên nhẫn như vậy?! Con không phát hiện Thẩm Niệm thận trọng hơn con nhiều sao? Còn nữa, con và Nhậm Tử Sâm ngày nào cũng gặp mặt, tại sao mối quan hệ mãi vẫn không có tiến triển mà Thẩm Niệm mới tới thành phố Nam chưa được mấy ngày đã ăn cơm với Nhậm Tử Sâm?! Tinh Tinh, mấy năm nay mẹ toàn lực bồi dưỡng con, phẩm hạnh hay học lực đều ưu tú, sao lại không mạnh hơn con nhỏ tới từ nông thôn kia được, đừng để mẹ thất vọng được không? Nhất định phải kiềm cơn giận lại!"

Dù sao Đỗ Quyên cũng từng ở trong giới giải trí.

EQ rất cao, cũng vô cùng mưu mô xảo quyệt.

Thẩm Đường Tinh nắm chặt nắm tay, tức giận đến mức biểu cảm trở nên dữ tợn.

Cô ta không rõ cha ruột là ai, Đỗ Quyên chưa lập gia đình đã sinh con, cho nên, cô ta coi Thẩm Văn Phong là bố của mình.

Cô ta ghét Thẩm Niệm.

Thẩm Niệm vừa xuất hiện, bố của cô ta phải chia đi mất một nửa, Thẩm Niệm còn muốn cướp đi chàng trai cô ta thích!

"Mẹ, con, con... thật sự rất ghét Thẩm Niệm!"

Đỗ Quyên hiểu được sự ghen tị này: "Tinh Tinh, con rất ưu tú, nhớ kỹ điều này. Con yên tâm, hiện tại vẫn còn cơ hội, trước hết phải đính hôn với Nhậm Tử Sâm, chỉ cần con trở thành con dâu tương lai của nhà họ Nhậm, trong mắt bố con sẽ chỉ có một đứa con gái là con."

"Không phải sắp đến kì thi tháng sao? Còn có các trận thi đấu lớn nữa, con phải giành về cho mẹ chút thể diện, cũng áp chế nhuệ khí của Thẩm Niệm, để cho bố con biết, ai mới là con gái tốt của ông ấy."

Đỗ Quyên tẩy não một hồi, cuối cùng Thẩm Đường Tinh cũng bình tĩnh lại: "Mẹ, con biết nên làm như thế nào rồi!"

Một con nhỏ quê mùa đến từ nông thôn cũng xứng cướp đồ với cô ta ư?

***

Rèm cửa sổ sát đất nhẹ nhàng lay động theo gió đêm.

Đèn áp tường trong phòng lờ mờ, chiếu ra ánh sáng pha lê nhàn nhạt khắp gian phòng.

Một tay Nhậm Tử Sâm chống lên cái giường lớn Kingsize, một tay chìm đắm trên "đỉnh núi tuyết" tuyệt đẹp, cậu nhìn người dưới thân, cô sớm đã như quân lính tan rã, sắc mặt ửng đỏ, trong đôi mắt kia chứa đầy ánh nước, hết sức đáng thương, nhưng lại trong trẻo mê hoặc.

Cả thể xác lẫn tinh thần của Nhậm Tử Sâm đều được thỏa mãn cực điểm, một tay véo cằm mỹ nhân: "Chạy đi! Em chạy đi xem nào! Em vốn phải là của tôi!"

Trong mắt mỹ nhân đầy sự thù hận, giọng nói khàn khàn mang theo tiếng nức nở: "Nhậm Tử Sâm! Anh là một thằng khốn!"

Người đàn ông không giận mà lại cười: "Niệm Niệm ngoan, tôi chỉ khốn nạn với một mình em thôi, chỉ cần em không rời đi, cái gì tôi cũng cho em. Bây giờ tôi sẽ cho em một đứa con, không phải lúc nào em cũng muốn có một mái nhà sao? Tôi sẽ cho em ngay bây giờ."

Đầu óc lập tức trống rỗng.

"Đỉnh núi" quen thuộc lại xa lạ kia, khiến Nhậm Tử Sâm đột nhiên kinh hãi ngồi dậy...

Vẫn là phòng ngủ này, rèm cửa sát đất cùng màu, và cả đèn tường tản ra ánh sáng pha lê.

Chỉ là bên cạnh không có cô nhóc kia...

Không đúng!

Chính xác mà nói, người trong giấc mơ vừa rồi của cậu là cô nhóc của vài năm sau.

Nhậm Tử Sâm xốc chăn lên, nhìn xuống quần của mình, cả người đều rơi vào sự trầm tư vô cùng sâu sắc.

Chuyện gì đã xảy ra với cậu vậy?

Trong mơ lại nhịn không được mà làm chuyện bậy bạ với cô nhóc sau khi lớn lên?

Cậu mới quen biết cô hai ngày, trong mộng đã gấp gáp không chờ nổi bảo cô sinh con?!

Nhậm Bá Vương bị sự vô sỉ của mình làm cho chấn động, một tay đấm vào giường, lẩm bẩm: "Mẹ nó! Nhậm Tử Sâm, mày làm người đi được không! Người ta chỉ là một đứa trẻ!"

***

Ngày hôm sau, lúc 7 giờ sáng.

Thẩm Niệm bị tiếng gõ cửa đánh thức.

Người tới là dì Trương: "Cô hai, đây là quần áo tiên sinh chuẩn bị cho cô, hôm nay là chủ nhật, tiên sinh và phu nhân muốn dẫn hai tiểu thư đi cưỡi ngựa."

Thẩm Niệm mở mắt ra, đầu óc tỉnh táo.

Cưỡi ngựa à...

Cô suýt quên ngày hôm đó.

Mặt Thẩm Niệm vùi trong đệm chăn mềm mại, khóe môi hơi nhếch lên, lần này, dù thế nào cũng không tới lượt mẹ con Đỗ Quyên làm ra chuyện kia.

"Cảm ơn dì Trương, con biết rồi."

Thẩm Niệm bò dậy, dáng vẻ mười sáu tuổi ngây thơ hồn nhiên, mềm mại đến mức có thể bóp ra nước.

Dì Trương chỉ thoáng nhìn một cái, trong lòng lại tựa như có lông vũ cọ qua, không biết có phải ảo giác hay không, theo bà thấy, cô hai đẹp hơn cô cả nhiều.

Thẩm Niệm thay đồ, rửa mặt xuống lầu.

Thức ăn của cô khi ở nông thôn đương nhiên không thể so sánh với nhà họ Thẩm.

Bây giờ cô còn chưa phát triển hoàn toàn, thân thể rất mảnh khảnh, nhưng đã có đường nét lung linh của thiếu nữ.

Cả nhà ngồi ở phòng ăn, Đỗ Quyên phát hiện Thẩm Niệm không mặc đồng phục học sinh, thật sự giống như thay đổi thành một dáng vẻ khác, quả là người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân!

Bà ta vốn chọn cho Thẩm Niệm một bộ váy thể thao bảo thủ quê mùa, nhưng tuyệt đối không ngờ rằng Thẩm Niệm mặc vào lại đẹp ngoài sức tưởng tượng.

Đỗ Quyên chỉ đành nghiến răng nhịn trong lòng.

Thẩm Văn Phong nhìn đứa con gái nhỏ xinh đẹp, tâm trạng rất tốt: "Niệm Niệm à, quần áo con mặc là do dì Đỗ tự mình lựa chọn đấy, con thích không?"

Thẩm Niệm ngọt ngào cười: "Ba, con rất thích, dì Đỗ thật có mắt nhìn, khó trách sẽ chọn ba." Mèo mả gà đồng, quá hợp!

Thẩm Văn Phong hôm nay chẳng qua là muốn lợi dụng đứa con gái 16 tuổi của mình, tiếp cận Thái tử gia nhà họ Nhậm!

Bản thân Thẩm Niệm cũng cảm thấy rất đáng xấu hổ!

Cũng may, cô căn bản không phải là một cô bé 16 tuổi chân chính.

Sắc mặt Đỗ Quyên tái lại. Bà ta cứ cảm thấy kỳ quái chỗ nào đó, nhưng lại không biết lạ ở đâu.

Hôm nay Thẩm Đường Tinh ăn mặc rất đẹp đẽ, cô ta lớn hơn Thẩm Niệm một tuổi, còn trang điểm nhẹ.

Ăn sáng xong, Thẩm Văn Phong đưa hai con gái ra ngoài.

Nhậm Tử Sâm có thói quen cưỡi ngựa vào sáng chủ nhật, khu biệt thự này là tiểu khu cao cấp nhất thành phố Nam, người có thể vào ở, không phú thì quý, xung quanh có một trường đua ngựa cỡ lớn.

Đêm qua, sau khi Nhậm Tử Sâm tỉnh lại khỏi giấc mộng đáng sợ kia thì không ngủ nữa, liên tục đi vào phòng vệ sinh hai lần.

Hôm nay mới sáng sớm đã đến trường đua ngựa.

Khi ba cha con nhà họ Thẩm tới đây, cậu đã phi như điên được mấy chục vòng.

Trong khoảnh khắc nhìn thấy Thẩm Niệm, Nhậm Tử Sâm thiếu chút nữa ngã từ trên lưng ngựa xuống.


Chỉ thấy cô nhóc kia mặc một bộ váy thể thao màu hồng vừa vặn, tóc buộc đuôi ngựa cao cao, tràn đầy vẻ thanh xuân. Vóc dáng trông lùn, nhưng dưới váy ngắn là đôi chân mảnh khảnh thẳng tắp... Tại sao lại có ảo giác nó dài hai mét nhỉ?!


Cậu thậm chí vẫn còn nhớ cảm giác đôi chân kia quấn lên thắt lưng của cậu.


Giấc mơ thời bây giờ đều chân thật như vậy sao?!


Nhậm Tử Sâm: "..." Nội tâm gào thét, dường như có hàng ngàn con "thảo nê mã"* điên cuồng chạy qua.


*thảo nê mã: nói lái từ "đ.m.m".

Cô đến rồi!


Cô đang đi về phía này!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK