• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dưới hành lang công bố thành tích, Thẩm Đường Tinh nhìn đi nhìn lại bảng xếp hạng.

Thậm chí trong phút chốc, trước mắt cô ta xuất hiện ảo giác.

Thẩm Niệm... đứng đầu?!

Con nhỏ quê mùa đến từ nông thôn kia, sao có thể đứng đầu chứ!

Thẩm Đường Tinh theo danh sách nhìn xuống, đếm đến người thứ chín, mới nhìn thấy bản thân cô ta.

Kỳ thi tháng lần này cô ta đứng thứ chín, từ vị trí thứ ba ban đầu rớt xuống sáu bậc.

Mà tổng điểm của Thẩm Niệm bỏ xa cô ta hơn năm mươi điểm!

Bên tai là tiếng học sinh thảo luận sôi nổi, nhưng đầu óc Thẩm Đường Tinh lại hỗn loạn, ong ong từng hồi.

"Tinh Tinh, em gái cậu giỏi thật, thế mà lại thi được hạng nhất!"

"Trời ạ! Thẩm Niệm giỏi quá đi, cậu ấy ở lớp số 9 làm sao thi được vị trí số 1 thế?"

"Thẩm Niệm đã xinh đẹp thì thôi, không ngờ còn thông minh như vậy, tui thành fan cậu ấy rồi!"

"Tinh Tinh, cậu cũng rất giỏi, lần nào thi cũng đều có thể chắc chắn nằm trong top 10 của lớp."

"..."

Thẩm Đường Tinh không để ý tới bất kỳ ai, đi thẳng về phía phòng vệ sinh.

Những lời tương tự liên tục được lặp đi lặp lại trong đầu.

Không, không... mình sẽ không thua Thẩm Niệm!

Cô ta bước vào phòng, khóa cửa lại, hai tay ôm lấy đầu mình, không thể khống chế được xung động muốn giết Thẩm Niệm.

Lúc này, điện thoại di động đổ chuông.

Thẩm Đường Tinh mở ra xem, là tin nhắn Đỗ Quyên gửi tới: [Con gái cưng, có kết quả thi tháng chưa? Lần này đứng thứ mấy? Có phải là bỏ xa Thẩm Niệm không? Con gái của mẹ mới là người giỏi nhất, đợi đến tối mẹ sẽ thưởng cho con.]

Mỗi một chữ trong tin nhắn này đều như bùa chú đòi mạng.

Cô ta thực sự rất sợ.

Đến buổi tối, Đỗ Quyên sẽ dùng ánh mắt hận rèn sắt không thành thép nhìn cô ta.

Thẩm Đường Tinh không trả lời, cô ta tắt điện thoại di động, tiếp tục ôm chặt đầu mình, liên tục đụng vào cửa phòng vệ sinh...

*

Thể dục giữa giờ.

Theo tiếng phát thanh đang vang lên, cả lớp số 9 hăng hái, mặt mày hớn hở, giống như cuối cùng cũng chuyển mình làm chủ nhân.

Nội tâm của một đám "ớt chỉ thiên" nhảy nhót, thật giống như lần này người thi được top 1 không phải Thẩm niệm, mà chính là bọn họ. Bây giờ họ đối xử với Thẩm Niệm giống như là đối đãi với "trấn ban chi bảo"* vậy.

*trấn ban chi bảo: bảo vật trấn lớp

Bài thể dục giữa giờ, nam và nữ được chia thành các đội.

Nhậm Tử Sâm cao lớn, cậu đứng cuối cùng trong đội nam sinh lớp số 9, nhìn từ vị trí của cậu nhìn, vừa vặn có thể nhìn thấy bóng lưng Thẩm Niệm.

Cô đứng ở phía trước đội nữ sinh, lưng mảnh khảnh, đuôi ngựa cao cao, rõ ràng không có bất kỳ vật trang trí dư thừa nào, nhưng... má nó đáng yêu chết đi được!

Gần đây khả năng quan sát của Nhậm Tử Sâm vô cùng nhạy bén.

Cậu có thể dễ dàng phát hiện, ánh mắt của các nam sinh lớp 11 khác, đều ở trên người Thẩm niệm.

Trong lòng Nhậm Tử Sâm không thoải mái.

Thể dục giữa giờ chính thức bắt đầu, bài thể dục giữa giờ học ở Nhất Trung thành phố Nam không phải là loại thể dục theo đài cổ lỗ sĩ, mà là nhảy shuffle.

Nhậm Tử Sâm nhìn động tác của Thẩm Niệm, cậu rất kinh ngạc phát hiện, bước nhảy của Thẩm Niệm vô cùng chuẩn.

Cô ấy nhảy quá đẹp!

Nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu!!!

Thật muốn giấu cô ấy đi, chỉ cần nhảy cho một mình mình xem là được rồi.

Cô nhóc quá thông minh, học giỏi, học nhảy cũng nhanh, còn là một người rất có tầm nhìn, dù sao cô cũng chọn mình làm đối tác.

Một cô nhóc như vậy, trên nhân gian sợ rằng chỉ có một người này thôi.

Trong lúc tập thể dục giữa giờ, Nhậm Tử Sâm cứ không yên lòng.

Cậu hiểu rằng, đây là thứ cảm xúc mang tên "dục vọng chiếm hữu" đang quấy nhiễu cậu.

Tâm tư thiếu niên thâm trầm, cũng hiểu rõ mình muốn cái gì.

Cậu...muốn yêu đương với Thẩm Niệm!

Đúng vậy.

Cậu muốn yêu.

Vừa thông minh, vừa xinh đẹp, hơn nữa còn là một cô gái ngoan ngoãn nhưng tinh nghịch, ai mà không thích chứ?!

Ai không thích cô, thì trời không dung, đất không tha.

Nhưng vấn đề đã xuất hiện.

Nhậm Tử Sâm đã thổ lộ một lần, hơn nữa còn bị cự tuyệt.

Thất bại có thể khiến người ta sinh ra ảo giác về sự tự ti.

Nhậm Tử Sâm sợ thế này sợ thế kia, chỉ có thể giấu đi tâm sự, bắt đầu từ thầm mến.

Dù sao cô nhóc là người giỏi nhất lớp, cậu thầm mến người giỏi nhất lớp cũng không cảm thấy mất mặt.

Nhận thức được điều này, Nhậm Tử Sâm vui vẻ tiếp nhận hiện thực rằng mình yêu đơn phương.

Tuổi trẻ của ai mà chưa từng thầm mến ai đó chứ?

*

Cuối cùng cũng chịu đựng được đến giờ tự học buổi tối.

Đêm nay Nhậm Tử Sâm không về sớm, hơn nữa còn cố ý lề mà lề mề, chính là vì chờ Thẩm Niệm cùng về nhà.

Học sinh ngoại trú chỉ có hai buổi tối tự học.

Học sinh ngoại trú ở Nhất Trung vốn không nhiều lắm.

Cho nên, trên hành lang không có người, Nhậm Tử Sâm đợi Thẩm Niệm đi đến bên cạnh cậu, ho nhẹ một tiếng: "Có thời gian không? "

Thẩm Niệm đeo cặp sách, liếc cậu một cái.

Cô đương nhiên biết, cả ngày hôm nay tên ngốc này rất quái lạ, hình như cũng không dám nhìn thẳng vào cô.

Thẩm Niệm híp mắt cười: "Ừm, chỉ cần một câu nói của cậu, tôi sẽ có thời gian."

Trên thế giới này, không có người nào đáng để cô quý trọng, ngoại trừ Nhậm Tử Sâm.

Nhậm Tử Sâm đỏ tai.

Cô nhóc này nói chuyện luôn khiến người ta dễ sinh ra ảo giác.

Cô có biết hay không? Không thể tùy tiện trêu chọc người ta!

Nhậm Tử Sâm nghiêm túc nói: "Được, vậy chúng ta tìm một chỗ nào đó, thương lượng một chút chuyện phân chia cổ phần."

Dù sao muốn hợp tác thì phải thương lượng trước hết thảy.

Nhậm Tử Sâm nhất thời cảm thấy áp lực trên vai rất lớn.

Cậu chỉ có thể thành công, không thể thất bại. Nếu không... sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh cao lớn của mình trong tâm trí của cô nhóc.

Nhóc con ưu tú như thế, nếu cậu quá kém cỏi, vậy... sẽ có sự chênh lệch.

Một khi có chênh lệch, sẽ rất dễ không có tiếng nói chung, nếu không có gì để nói, sao có thể tiếp tục phát triển...

Hôm nay Nhậm Tử Sâm suy nghĩ vô cùng sâu rộng...

*

Một quán cà phê ở thành phố Nam.

Nhậm Tử Sâm gọi cho Thẩm Niệm một ly trà sữa, cậu phải thức khuya, cho nên gọi cà phê.

Hai người ngồi đối diện nhau, Nhậm Tử Sâm còn cố ý mua cho Thẩm Niệm một phần bánh ngọt dâu tây.


Cậu cảm thấy rằng cô nhóc thích đút cậu ăn.


Cậu chờ đợi trong im lặng.


Cố ý chỉ gọi một phần.


Sau khi hết tiết tự học buổi tối, quả thực Thẩm Niệm rất đói bụng, cho nên cũng không khách khí, ăn luôn bánh ngọt dâu tây.


Chỉ có một miếng bánh nhỏ, rất nhanh đã ăn xong.


Chờ hoài chờ mãi, nội tâm Nhậm Tử Sâm như bãi bể nương dâu.


Nhóc con, cô ấy thay đổi rồi...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK