Nhậm Tử Sâm liếc mắt nhìn Thẩm Niệm một cái.
Trong con ngươi giảo hoạt ngập nước của cô, cậu nhìn thấy một tia sợ hãi.
Thiếu niên liếm liếm răng, không hiểu sao lại bị lấy lòng.
Đứa bé hư này, cuối cùng cũng biết sợ hãi rồi.
Cô thật sự to gan, năm lần bảy lượt trêu chọc cậu.
Nhậm Tử Sâm cười xấu xa, lại liếm liếm khóe môi: "Nhóc con, cậu sợ rồi sao? Lo rằng tôi sẽ chơi hỏng cậu?"
Mặt Thẩm Niệm đột nhiên đỏ lên, dù sao cô cũng không phải là cô gái mười sáu tuổi, rốt cuộc "chơi hỏng" là ý gì, cô hết sức rõ ràng.
Nhậm Tử Sâm bắt được thần sắc trong mắt Thẩm Niệm, lại nở nụ cười: "Ha ha ha. Sợ hãi thì tránh xa tôi ra, biết chưa?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng bàn tay Thẩm Niệm cứng lại, nếu không phải cô biết đêm nay Nhậm Tử Sâm có thể xảy ra chuyện, cô cũng lười quản cậu!
"Bạn học Nhậm, rốt cuộc cậu có suy nghĩ về chuyện hợp tác hay không? Cậu dựa vào đánh bi-a thì đến bao giờ mới có thể gom đủ thùng vàng đầu tiên*? Huống hồ, cậu thắng nhiều, bọn họ cũng sẽ không bỏ qua cho cậu. Sao cậu không hợp tác với tôi. Tôi đã nói rồi... Không phải là tôi coi trọng người cậu, tôi coi trọng năng lực của cậu."
*Thùng vàng đầu tiên: là số tiền đầu tiên kiếm được trong quá trình khởi nghiệp.
Thẩm Niệm giải thích một câu.
Nhậm Tử Sâm sau khi phát điên vẫn rất đáng sợ, thể lực người này tốt đến kinh ngạc...
Cô không dám coi trọng người cậu.
Không hiểu sao Nhậm Tử Sâm lại thấy không thoải mái.
Không coi trọng người cậu? Vậy mà còn theo cậu suốt ngày?!
Ha ha...
Con gái bây giờ, thật nhiều tâm tư.
"Đi thôi, tôi đưa cậu về, thật là phiền phức!" Nhậm Tử Sâm rất bất lực, sao bây giờ cậu lại có thể lưu lạc đến tình cảnh mỗi ngày đều đưa Thẩm Niệm về nhà...?
Mưa nhỏ vẫn còn rơi, bởi vì đang là tháng sáu nên không quá lạnh. Hai người lựa chọn đi xe đạp về nhà.
Không đến năm phút đồng hồ, vừa định rời khỏi ngõ nhỏ, đột nhiên từ đầu đường xuất hiện hơn mười tên côn đồ, đều là thiếu niên chưa tới hai mươi tuổi, trên cánh tay có hình xăm, kiểu tóc khác nhau, có mấy người còn cầm gậy trong tay.
Lòng Thẩm Niệm hoảng hốt: "Ha! Bạn học Nhậm, tôi nói mà, người như cậu, buổi tối không nên đi ra ngoài!"
Nhậm Tử Sâm: "..." -_-
Lời nói của cô nhóc mặc dù thô nhưng mà thật.
"Ha ha ha! Nhậm Tử Sâm, mẹ mày muốn tìm cha dượng cho mày rồi kìa! Nghe nói cha dượng của mày là một tiểu thịt tươi, lớn hơn mày có vài tuổi! Ha ha ha ha ha!"
"Ông đây cũng có thể làm cha kế của mày!"
Đám côn đồ điên cuồng cười một trận.
Trước kia Nhậm Tử Sâm đánh nhau với bọn họ không ít lần, dường như lần nào cũng chiếm thế thượng phong, cậu không giống những phú nhị đại khác, chưa bao giờ nộp phí bảo hộ gì đó, nên đắc tội với một đám người. Tất cả mâu thuẫn đều dùng nắm đấm giải quyết, nhưng cậu lại thanh cao muốn chết, không bồi dưỡng phe cánh của mình.
Thẩm Niệm thấy Nhậm Tử Sâm đỡ tay lái xe đạp, gân xanh nổi lên.
Cậu đang cố gắng kiềm chế.
Thẩm Niệm rất lo lắng sẽ đánh nhau: "Bạn học Nhậm..."
Vài giây sau, gương mặt Nhậm Tử Sâm rốt cuộc cũng có chút thay đổi. Cậu không nhìn đám côn đồ kia, ánh mắt rơi trên mặt Thẩm Niệm...
Con người có gánh nặng rồi thì luôn luôn phải suy nghĩ nhiều hơn một vài phần, kích động sẽ ít hơn một vài phần.
Thật sự là một đứa nhỏ rắc rối!
Nhậm Tử Sâm lập tức quay xe, cánh tay cậu dài, lực cánh tay lớn, một tay vòng qua eo Thẩm Niệm, cái eo nhỏ này thật sự quá mảnh khảnh và mềm mại. Vào thời khắc dầu sôi lửa bỏng, trong đầu Nhậm Tử Sâm toát ra ý niệm này.
Thẩm Niệm bị cậu ôm đặt ở trước xe đạp.
Thân thể thiếu niên nghiêng về phía trước, cơ hồ áp sát Thẩm Niệm, tình huống khẩn cấp, cậu nói bên tai: "Nhóc thối, ngồi cho vững!"
"Ừ! Bạn học Nhậm yên tâm, tôi sẽ không làm vướng chân cậu!" Thẩm Niệm thề son sắt.
Nhậm Tử Sâm: "..."
Cô thực sự không biết xấu hổ à mà còn nói vậy!
Nhậm Tử Sâm lập tức đạp xe đạp, Thẩm Niệm ở trong ngực cậu, cậu không cần bận tâm đến điều gì khác, chỉ cần ra sức đi về phía trước, thoát khỏi đám côn đồ phía sau là được.
"Đuổi theo cho tao!"
"Đ.m! Sao lần này Nhậm Tử Sâm lại không đánh nhau? Sao lại chạy nhanh hơn cả thỏ thế?"
"Chắc là bởi vì có bạn gái đấy?!"
Bọn côn đồ cầm gậy chạy mấy chục mét, mưa càng lúc càng lớn, lại thấy Nhậm Tử Sâm biến mất trong bóng đêm, bọn họ đành phải tạm thời bỏ qua.
Nhậm Tử Sâm đưa Thẩm Niệm đến một căn hộ.
Cả hai người đều ướt đẫm, Thẩm Niệm đánh giá xung quanh một cái, căn hộ được thiết kế một phòng khách, một phòng ngủ, một nhà vệ sinh, trên giường rất sạch sẽ, đặt mấy quyển sách đầu tư, trong phòng ngủ chỉ có một cái bàn, nội thất bày biện vô cùng đơn giản.
Thẩm Niệm còn chưa nhìn được mấy lần lần, đột nhiên có một cái khăn mặt đắp lên đầu cô, sau đó là giọng nói của Nhậm Tử Sâm từ đỉnh đầu truyền đến: "Tự mình lau khô đi, tôi gọi xe rồi, lát nữa cậu tự bắt xe trở về."
Thẩm Niệm kéo cái khăn tắm dày xuống, lộ ra một khuôn mặt trắng hồng, hai mắt ngập nước, chớp chớp, lòng đầy hiếu kỳ: "Cậu định sống ở đây?"
Đồng phục học sinh của Thẩm Niệm không biết được kéo ra từ lúc nào, xương quai xanh trắng nõn dưới cổ, vừa xinh đẹp vừa tinh xảo, xuống chút nữa là có thể nhìn thấy bánh bao nhỏ nhô lên.
Nhậm Tử Sâm đột nhiên cảm thấy khát nước, dời tầm mắt, rầu rĩ đáp một tiếng: "Ừm."
Thẩm Niệm cười nói: "Bây giờ tôi đã biết địa chỉ của cậu, sau này có thể đến không?"
Khóe môi Nhậm Tử Sâm giật giật: "Không thể!"
"Tại sao?"
"... Không có tại sao!"
Hai người nhìn nhau, trên đầu Thẩm Niệm là chiếc khăn tắm màu trắng, cả người trông ngốc nghếch, nhưng lại đáng yêu muốn chết. Hơn mười giờ tối, cô nam quả nữ ở chung một phòng, bầu không khí mờ ám bất tri bất giác lan tràn.
Nhậm Tử Sâm đột nhiên cảm thấy khô nóng.
Cậu là một thiếu niên bình thường, quá rõ ràng đây là cảm giác gì.
Mẹ nó!
Cậu trúng tà của cô nhóc rồi.
Theo ánh mắt Nhậm Tử Sâm, Thẩm Niệm cúi đầu nhìn, phát hiện đối phương đang nhìn ngực mình, cô nghiêm nghị: "Bạn học Nhậm, cậu không được bắt nạt tôi nha."
Nhậm Tử Sâm sắp bị tức đến nổ tung, cậu vốn không có ý nghĩ gì, bị lời này kích thích, xúc động tuổi trẻ bị cậu vất vả che lấp lập tức dâng lên, cậu sải bước tiến đến, nắm lấy cổ tay Thẩm Niệm, đặt cô ở mép giường, cúi đầu ghé tai uy hiếp: "Nhóc con, cậu đoán xem, con trai tuổi tôi, trong đầu đang suy nghĩ cái gì?"