Mấy phút sau, Tô Nhiên thu dọn hành lý xong, cô mới bước ra từ trong phòng.
Diệp Cửu Trung giả bộ mất trí nhớ cũng đang đứng đực đá ở trong phòng.
"Này, cái anh mất trí nhớ kia, chúng ta nên đi thôi!"
Tô Nhiên nói xong thì cũng không nhìn Diệp Cửu Trung, cô vừa xách vali hành lý đi ra ngoài, miệng vừa lải nhải: "Đều tại anh cả! Nếu không có anh, tôi cũng sẽ không bị người trong nhà hiểu lầm! Bây giờ tôi nên trở về giải thích với bọn họ sao đây?"
Tô Nhiên thở dài một tiếng.
Cô kéo hành lý, đi tới chiếc xe BMW mini màu trắng đậu bên ngoài.
Sau khi bỏ hành lý lên cốp sau, Tô Nhiên nhân tiện nói: "Lên xe đi!"
Diệp Cửu Trung giả bộ mất trí nhớ "à" một tiếng, anh mở cửa xe rồi ngồi xuống.
Bên trong xe trang trí màu hồng nhạt, mùi cũng rất thơm.
Mới vừa ngồi lên, Tô Nhiên nhân tiện nói: "Anh có phúc lắm đấy! Chiếc xe này của †ôi chưa từng có người đàn ông nào ngồi vào đâu!"
Diệp Cửu Trung cười thầm trong bụng, nhưng anh cũng không nói thêm gì. "Đi thôi, nên trở về thành phố thôi."
Tô Nhiên cho xe chạy, lái xe về nhà.
Trên đường đi.
Tô Nhiên vừa lái xe vừa nghe ca nhạc.
Bên cạnh cô, Diệp Cửu Trung yên lặng nhắm mắt lại, vận chuyển chân khí trong cơ thể, chậm rãi chữa lành vết thương trên người mình.
Thỉnh thoảng Tô Nhiên sẽ nhìn qua anh chàng mất trí nhớ bên cạnh, dáng vẻ anh tuấn, mày kiếm mắt sáng như sao, còn cả sống mũi rất cao kia nữa.
"Nếu không mất trí nhớ, chắc anh ấy sẽ làm nam thần hàng thật giá thật đấy!" "Nếu có một người đàn ông như vậy làm bạn trai, xem ra cũng không tệ lắm nhỉ." Nghĩ đến bạn trai, Tô Nhiên lại cảm thấy đau lòng.
Bạn trai à?
Ôi!!!
Công cụ của gia tộc như cô, sắp phải gả cho gã công tử bột của tập đoàn Trung Hải?
Nào có tự do lựa chọn hạnh phúc của riêng mình? Cô nở một nụ cười cay đắng, cuối cùng Tô Nhiên cũng không bận lòng thêm. Xe chạy bon bon.
Từ nơi này đến Giang Thành ít nhất cũng mất năm tiếng đồng hồ.
Ngay khi sắp lên cao tốc, bịch một tiếng, động cơ phía trước xe bỗng vang lên một tiếng, sau đó, khói mù màu đen bốc lên phía trước xe.
"Có chuyện gì vậy?"
Tô Nhiên giật mình, cô vội dừng xe ở ven đường, xuống xe kiểm tra xem thử. Mới vừa mở nắp xe ra, một làn khói đen cuồn cuộn bốc lên chỗ động cơ.
Tô Nhiên bị sặc phải ho khan vài tiếng, vội vàng lùi về sau.
"Xong đời rồi, xe hư rồi!"
Nhìn khói đen cuồn cuộn bốc lên từ động cơ, còn cả tiếng xì xì rất lạ, Tô Nhiên cảm thấy quá đau đầu.
Giữa rừng núi hoang vắng như thế này, sao tìm được tiệm sửa xe kia chứ? Còn cô thì không hề biết chút sửa xe nào!
Giờ biết trách ai đây?
"Xui quá, xui xẻo quá, sao mình lại xui xẻo thế chứ!"
Vị Tô gia Đại tiểu thư này, bây giờ cô đang tức giận đến mức không nhịn được đưa chân đá mạnh lên chiếc xe.
Đúng lúc đó, Diệp Cửu Trung từ trên xe đi xuống. "Sao thế?"
Tâm trạng của Tô Nhiên cực kỳ kém, cô không hề liếc mắt nhìn Diệp Cửu Trung mà nói: "Đừng làm phiền tôi nữa!"
Diệp Cửu Trung bị cô mắng thì cũng đứng yên một bên, không nói chuyện.
Thấy Diệp Cửu Trung không dưng bị mình trút giận như thế, Tô Nhiên mới ý thức được lời mình vừa nói khá nặng nề.
Dù sao, xe của mình gặp sự cố cũng không liên quan đến người ta.
Suy nghĩ một chút, Tô Nhiên lại nói thêm câu: "Xe tôi hỏng rồi, tôi đang rầu lắm, anh đừng để ý!!"
Diệp Cửu Trung nghe xong thì ồ một tiếng, sau đó, anh đi tới chỗ đầu xe hư. Tô Nhiên nhìn thấy anh đi tới thì cũng không nghĩ nhiều.
Cô lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi dịch vụ 4S xem thử họ có thể tìm xe tải tới không. Nhưng mà Diệp Cửu Trung đã đi tới bên cạnh xe, đôi mắt đen nhánh nhìn kỹ tình
trạng động cơ vào lúc này.
Lúc nhìn thấy khói đen cuồn cuộn bốc lên từ động cơ, còn cả mùi khét tỏa ra từ bản mạch, anh cũng đoán được đã xảy ra chuyện gì.
Dù sao với Cửu Trung vương duy nhất của Hoa Hạ, chuyện sửa xe chỉ là trò trẻ con đối với anh mà thôi.
Đi nhanh đến cốp sau xe hơi, lấy bộ cờ lê cần thiết trên xe ra, sau đó Diệp Cửu Trung bắt đầu mở đỉnh ốc, tháo cả nắp động cơ.
Tô Nhiên đang định gọi điện thoại, nhìn thấy anh chàng mất trí nhớ này thao tác trước đầu xe, cô cũng thoáng sửng sốt.
Cô bước nhanh tới. "Anh đang làm gì thế?"
Tô Nhiên đi tới kinh ngạc nhìn Diệp Cửu Trung đang thao tác trên đầu xe của mình.
Diệp Cửu Trung cũng không nói năng gì, hai tay anh thuần thục gỡ đinh ốc, cùng lúc đó, anh kiểm tra vấn đề của bảng mạch.
"Hả?"
"Anh đang sửa xe sao?"
Tô Nhiên lại hiếu kỳ hỏi thêm.
Diệp Cửu Trung vẫn không hề trả lời, tiếp tục làm việc của mình.
Khoảng chừng hai phút sau, Diệp Cửu Trung mới nối được đoạn dây điện đứt đoạn ở bên trong, anh nói một tiếng: "Được rồi!"
Lần này Tô Nhiên càng bối rối.
Vẻ mặt cô như không thể tin nổi nhìn Diệp Cửu Trung: "Nhanh như vậy à... anh sửa xong thật rồi? Thật hay giả thế?"
Diệp Cửu Trung "ừ" một tiếng.
Tô Nhiên cảm thấy hơi nghi ngờ.
Anh chàng mất trí nhớ này còn có thể sửa xe sao?
Mang theo vẻ hiếu kỳ, Tô Nhiên quay lại trong xe, cô nhấn phím khởi động, quả nhiên xe đã khởi động được, hơn nữa tiếng động kì lạ lúc nãy đã không còn, ngay cả khói đen cũng không hề xuất hiện.
Trông có vẻ như sửa xong thật rồi, Tô Nhiên vui vẻ hẳn.
"Ha ha, không ngờ anh lại biết sửa xe?"
"Lẽ nào trước kia anh chuyên sửa xe hả?"
Diệp Cửu Trung: "? 2?"
"Không tồi không tồi! Chắc chắn trước đây anh hay sửa xe đấy, là thợ sửa chữa máy!"
Tô Nhiên cảm giác mình đã xác định được thân phận trước kia của Diệp Cửu Trung.
Diệp Cửu Trung không biết nói gì hơn.
Cứ như vậy.
Xe được Diệp Cửu Trung sửa xong.
Tô Nhiên vui vẻ lái xe về, dẫn theo Diệp Cửu Trung quay về thành phố.
Trên đường đi.
Tô Nhiên luôn miệng khen ngợi Diệp Cửu Trung. Cô còn nói: Kỹ thuật sửa chữa của anh không tồi chút nào đâu! Diệp Cửu Trung ngồi cười khổ!
Năm mơ anh cũng không ngờ được, đường đường là Chiến Thần Cửu Trung như anh, vậy mà cô nhóc này lại xem như thợ bảo trì máy móc?
Lên đường cao tốc. Tô Nhiên nhấn chân ga.
Nhưng vào đúng lúc này, phía sau có một loạt xe quân dụng giống như rồng như hổ từ đàng xa đi tới!
Sau đó còn có mấy chục chiếc xe tăng!
Đối mặt mới một đoàn quân xa hầm hố đến như vậy, mấy chiếc xe con đang chạy đều vội vàng né tránh.
Bởi vì ai cũng biết, vùng phụ cận Giang Thành là nơi đóng quân của Quân khu Nam Thương Long.
Nhìn qua cửa sổ còn có thể thấy được mấy quân nhân với súng đạn sẵn sàng.
Quân khu Nam Thương Long là một trong mười quân khu lớn của Hoa Hạ.
Người phụ trách trấn thủ quân khu này tên là: Phó Thương Long!
Phó Thương Long này cũng được coi là truyền kỳ trong quân, mà càng nổi tiếng hơn là, anh ta chính là một trong bốn chiến tướng nổi danh nhất dưới quyền của
Chiến Thần Cửu Trung Hoa Hạt
Những chiếc quân xa lũ lượt từ đàng xa lái tới, mang theo tiếng động cơ rền vang lướt qua người Tô Nhiên và Diệp Cửu Trung.
Nhìn những chiếc xe này, Tô Nhiên kích động nói: "Không hổ là một trong mười quân khu lớn của Hoa Hạ chúng ta! Nhìn kìa, thế trận đó khí thế phi phàm thật!"
Ánh mắt của Diệp Cửu Trung cũng lướt nhìn dòng xe của quân khu Nam Thương Long.
"Không biết thăng nhóc Tiểu Phó kia nghe tin mình chết thì có khóc không nhỉ?"
Nghĩ đến người anh em tốt trước kia của mình, Diệp Cửu Trung hơi cảm khái.
Diệp Cửu Trung giả bộ mất trí nhớ cũng đang đứng đực đá ở trong phòng.
"Này, cái anh mất trí nhớ kia, chúng ta nên đi thôi!"
Tô Nhiên nói xong thì cũng không nhìn Diệp Cửu Trung, cô vừa xách vali hành lý đi ra ngoài, miệng vừa lải nhải: "Đều tại anh cả! Nếu không có anh, tôi cũng sẽ không bị người trong nhà hiểu lầm! Bây giờ tôi nên trở về giải thích với bọn họ sao đây?"
Tô Nhiên thở dài một tiếng.
Cô kéo hành lý, đi tới chiếc xe BMW mini màu trắng đậu bên ngoài.
Sau khi bỏ hành lý lên cốp sau, Tô Nhiên nhân tiện nói: "Lên xe đi!"
Diệp Cửu Trung giả bộ mất trí nhớ "à" một tiếng, anh mở cửa xe rồi ngồi xuống.
Bên trong xe trang trí màu hồng nhạt, mùi cũng rất thơm.
Mới vừa ngồi lên, Tô Nhiên nhân tiện nói: "Anh có phúc lắm đấy! Chiếc xe này của †ôi chưa từng có người đàn ông nào ngồi vào đâu!"
Diệp Cửu Trung cười thầm trong bụng, nhưng anh cũng không nói thêm gì. "Đi thôi, nên trở về thành phố thôi."
Tô Nhiên cho xe chạy, lái xe về nhà.
Trên đường đi.
Tô Nhiên vừa lái xe vừa nghe ca nhạc.
Bên cạnh cô, Diệp Cửu Trung yên lặng nhắm mắt lại, vận chuyển chân khí trong cơ thể, chậm rãi chữa lành vết thương trên người mình.
Thỉnh thoảng Tô Nhiên sẽ nhìn qua anh chàng mất trí nhớ bên cạnh, dáng vẻ anh tuấn, mày kiếm mắt sáng như sao, còn cả sống mũi rất cao kia nữa.
"Nếu không mất trí nhớ, chắc anh ấy sẽ làm nam thần hàng thật giá thật đấy!" "Nếu có một người đàn ông như vậy làm bạn trai, xem ra cũng không tệ lắm nhỉ." Nghĩ đến bạn trai, Tô Nhiên lại cảm thấy đau lòng.
Bạn trai à?
Ôi!!!
Công cụ của gia tộc như cô, sắp phải gả cho gã công tử bột của tập đoàn Trung Hải?
Nào có tự do lựa chọn hạnh phúc của riêng mình? Cô nở một nụ cười cay đắng, cuối cùng Tô Nhiên cũng không bận lòng thêm. Xe chạy bon bon.
Từ nơi này đến Giang Thành ít nhất cũng mất năm tiếng đồng hồ.
Ngay khi sắp lên cao tốc, bịch một tiếng, động cơ phía trước xe bỗng vang lên một tiếng, sau đó, khói mù màu đen bốc lên phía trước xe.
"Có chuyện gì vậy?"
Tô Nhiên giật mình, cô vội dừng xe ở ven đường, xuống xe kiểm tra xem thử. Mới vừa mở nắp xe ra, một làn khói đen cuồn cuộn bốc lên chỗ động cơ.
Tô Nhiên bị sặc phải ho khan vài tiếng, vội vàng lùi về sau.
"Xong đời rồi, xe hư rồi!"
Nhìn khói đen cuồn cuộn bốc lên từ động cơ, còn cả tiếng xì xì rất lạ, Tô Nhiên cảm thấy quá đau đầu.
Giữa rừng núi hoang vắng như thế này, sao tìm được tiệm sửa xe kia chứ? Còn cô thì không hề biết chút sửa xe nào!
Giờ biết trách ai đây?
"Xui quá, xui xẻo quá, sao mình lại xui xẻo thế chứ!"
Vị Tô gia Đại tiểu thư này, bây giờ cô đang tức giận đến mức không nhịn được đưa chân đá mạnh lên chiếc xe.
Đúng lúc đó, Diệp Cửu Trung từ trên xe đi xuống. "Sao thế?"
Tâm trạng của Tô Nhiên cực kỳ kém, cô không hề liếc mắt nhìn Diệp Cửu Trung mà nói: "Đừng làm phiền tôi nữa!"
Diệp Cửu Trung bị cô mắng thì cũng đứng yên một bên, không nói chuyện.
Thấy Diệp Cửu Trung không dưng bị mình trút giận như thế, Tô Nhiên mới ý thức được lời mình vừa nói khá nặng nề.
Dù sao, xe của mình gặp sự cố cũng không liên quan đến người ta.
Suy nghĩ một chút, Tô Nhiên lại nói thêm câu: "Xe tôi hỏng rồi, tôi đang rầu lắm, anh đừng để ý!!"
Diệp Cửu Trung nghe xong thì ồ một tiếng, sau đó, anh đi tới chỗ đầu xe hư. Tô Nhiên nhìn thấy anh đi tới thì cũng không nghĩ nhiều.
Cô lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi dịch vụ 4S xem thử họ có thể tìm xe tải tới không. Nhưng mà Diệp Cửu Trung đã đi tới bên cạnh xe, đôi mắt đen nhánh nhìn kỹ tình
trạng động cơ vào lúc này.
Lúc nhìn thấy khói đen cuồn cuộn bốc lên từ động cơ, còn cả mùi khét tỏa ra từ bản mạch, anh cũng đoán được đã xảy ra chuyện gì.
Dù sao với Cửu Trung vương duy nhất của Hoa Hạ, chuyện sửa xe chỉ là trò trẻ con đối với anh mà thôi.
Đi nhanh đến cốp sau xe hơi, lấy bộ cờ lê cần thiết trên xe ra, sau đó Diệp Cửu Trung bắt đầu mở đỉnh ốc, tháo cả nắp động cơ.
Tô Nhiên đang định gọi điện thoại, nhìn thấy anh chàng mất trí nhớ này thao tác trước đầu xe, cô cũng thoáng sửng sốt.
Cô bước nhanh tới. "Anh đang làm gì thế?"
Tô Nhiên đi tới kinh ngạc nhìn Diệp Cửu Trung đang thao tác trên đầu xe của mình.
Diệp Cửu Trung cũng không nói năng gì, hai tay anh thuần thục gỡ đinh ốc, cùng lúc đó, anh kiểm tra vấn đề của bảng mạch.
"Hả?"
"Anh đang sửa xe sao?"
Tô Nhiên lại hiếu kỳ hỏi thêm.
Diệp Cửu Trung vẫn không hề trả lời, tiếp tục làm việc của mình.
Khoảng chừng hai phút sau, Diệp Cửu Trung mới nối được đoạn dây điện đứt đoạn ở bên trong, anh nói một tiếng: "Được rồi!"
Lần này Tô Nhiên càng bối rối.
Vẻ mặt cô như không thể tin nổi nhìn Diệp Cửu Trung: "Nhanh như vậy à... anh sửa xong thật rồi? Thật hay giả thế?"
Diệp Cửu Trung "ừ" một tiếng.
Tô Nhiên cảm thấy hơi nghi ngờ.
Anh chàng mất trí nhớ này còn có thể sửa xe sao?
Mang theo vẻ hiếu kỳ, Tô Nhiên quay lại trong xe, cô nhấn phím khởi động, quả nhiên xe đã khởi động được, hơn nữa tiếng động kì lạ lúc nãy đã không còn, ngay cả khói đen cũng không hề xuất hiện.
Trông có vẻ như sửa xong thật rồi, Tô Nhiên vui vẻ hẳn.
"Ha ha, không ngờ anh lại biết sửa xe?"
"Lẽ nào trước kia anh chuyên sửa xe hả?"
Diệp Cửu Trung: "? 2?"
"Không tồi không tồi! Chắc chắn trước đây anh hay sửa xe đấy, là thợ sửa chữa máy!"
Tô Nhiên cảm giác mình đã xác định được thân phận trước kia của Diệp Cửu Trung.
Diệp Cửu Trung không biết nói gì hơn.
Cứ như vậy.
Xe được Diệp Cửu Trung sửa xong.
Tô Nhiên vui vẻ lái xe về, dẫn theo Diệp Cửu Trung quay về thành phố.
Trên đường đi.
Tô Nhiên luôn miệng khen ngợi Diệp Cửu Trung. Cô còn nói: Kỹ thuật sửa chữa của anh không tồi chút nào đâu! Diệp Cửu Trung ngồi cười khổ!
Năm mơ anh cũng không ngờ được, đường đường là Chiến Thần Cửu Trung như anh, vậy mà cô nhóc này lại xem như thợ bảo trì máy móc?
Lên đường cao tốc. Tô Nhiên nhấn chân ga.
Nhưng vào đúng lúc này, phía sau có một loạt xe quân dụng giống như rồng như hổ từ đàng xa đi tới!
Sau đó còn có mấy chục chiếc xe tăng!
Đối mặt mới một đoàn quân xa hầm hố đến như vậy, mấy chiếc xe con đang chạy đều vội vàng né tránh.
Bởi vì ai cũng biết, vùng phụ cận Giang Thành là nơi đóng quân của Quân khu Nam Thương Long.
Nhìn qua cửa sổ còn có thể thấy được mấy quân nhân với súng đạn sẵn sàng.
Quân khu Nam Thương Long là một trong mười quân khu lớn của Hoa Hạ.
Người phụ trách trấn thủ quân khu này tên là: Phó Thương Long!
Phó Thương Long này cũng được coi là truyền kỳ trong quân, mà càng nổi tiếng hơn là, anh ta chính là một trong bốn chiến tướng nổi danh nhất dưới quyền của
Chiến Thần Cửu Trung Hoa Hạt
Những chiếc quân xa lũ lượt từ đàng xa lái tới, mang theo tiếng động cơ rền vang lướt qua người Tô Nhiên và Diệp Cửu Trung.
Nhìn những chiếc xe này, Tô Nhiên kích động nói: "Không hổ là một trong mười quân khu lớn của Hoa Hạ chúng ta! Nhìn kìa, thế trận đó khí thế phi phàm thật!"
Ánh mắt của Diệp Cửu Trung cũng lướt nhìn dòng xe của quân khu Nam Thương Long.
"Không biết thăng nhóc Tiểu Phó kia nghe tin mình chết thì có khóc không nhỉ?"
Nghĩ đến người anh em tốt trước kia của mình, Diệp Cửu Trung hơi cảm khái.