Thay quần áo xong, Tô Nhiên ngơ ngác ngồi bên người đàn ông xa lạ đang hôn mê đó.
Anh ta thật sự rất tuấn tú!
Hơn nữa trên người anh toát lên thứ khí chất quân lâm thiên hạ.
Nếu giờ không hôn mê thì đúng là xứng danh nam thần.
"Rốt cuộc anh là ai vậy hả?"
"Vì sao lại rơi xuống biển thế?"
"Còn nữa, sao anh có thể đánh bay toàn bộ nhóm vệ sĩ của Tô gia như vậy?" Bao nhiêu câu hỏi liên tiếp cứ quanh quẩn ở trong lòng Tô Nhiên.
€ó lẽ là bởi vì hiếu kỳ, có lẽ là vì những thứ khác, cho nên càng ngày Tô Nhiên càng muốn biết rõ hơn về người đàn ông trước mặt!
Không biết đã qua bao lâu!
Tô Nhiên năm nhoài bên giường ngủ thiếp đi.
Đúng lúc này, một tiếng động nhỏ vang lên bên tai của Tô Nhiên.
Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, ngay sau đó, cô sợ hãi "A" lên một tiếng. Chẳng biết từ lúc nào,người đàn ông hôn mê kia đã tỉnh lại rồi!
Hơn nữa, anh ta cứ đứng thẳng trước mặt cô như vậy.
Nhìn cảnh tượng này, Tô Nhiên hoảng sợ lập tức lui về sau, cảnh giác hỏi. "Anh... anh... anh muốn làm gì vậy?"
Ánh mắt của anh ta mờ mịt.
Anh cứ nhìn quanh bốn phía, cuối cùng mới chuyển đôi mắt mơ màng tập trung ở trên người Tô Nhiên.
"Cô, là, ai? Đây là đâu?"
Giọng nói trầm khàn, nhưng cũng đầy hoang mang.
Tô Nhiên vội trả lời: "Tôi là Tô Nhiên, tôi là người cứu anh từ dưới biển lên đấy!" "Dưới biển?"
Người đàn ông lại mơ màng lần nữa.
"Đúng vậy! Anh trôi lơ lửng giữa biển, chẳng lẽ anh không nhớ rõ sao?" Tô Nhiên nhắc nhởi
Người đàn ông nghe thấy từ biển rộng, anh ngẩn ra lần nữa. Bỗng nhiên.
Trong đầu anh vang lên vô số tiếng hét la, đồng thời, trước mắt anh như hiện ra cảnh tượng từng thi thể đang trôi lơ lửng trong nước biển nhuốm máu.
Mùi khói thuốc súng nồng nặc, chiến hạm bị hủy diệt trong biển lửa. Vô số người chôn thây ở nơi biển lửa đó.
Cuối cùng, anh thấy cường giả từ bốn phương tám hướng bay đến đó, đánh về phía anh.
Cuối cùng, anh còn nghe được, mọi người hét to về phía mình: Cửu Trung vương... Cửu Trung vương....
Ầm! Lúc đang suy nghĩ, đầu của anh giống như bị nổ tung, đau quá!
Là kiểu đâm nhói giống kim châm!
Đau đớn kinh khủng khiến anh không cách nào nhịn được, anh đau đến mức hai †ay ôm lấy đầu, cả người co giật và run rẩy.
Nhìn thấy anh như thế, Tô Nhiên vội hỏi: "Anh làm sao vậy.. "
Một hồi lâu bình tĩnh lại, anh mới xoa phần đầu đau như sắp nổ tung, nói: "Đầu của tôi đau quá! Đau quái!"
"Đau đầu?"
"Chẳng lẽ đầu anh bị thương à?"
Tô Nhiên lại hỏi.
"Tôi không biết!" Người đàn ông mê man đáp.
"Vậy sao anh lại trôi giữa biển như thế? Anh đang đi chơi biển à? Hay là sao?" Tô Nhiên tiếp tục hỏi.
Người đàn ông lắc đầu, tỏ vẻ mình không biết.
Nhìn thấy anh ta không nhớ được gì cả, Tô Nhiên lại hỏi thêm lần nữa: "Vậy tên anh là gì thế? Anh cũng không nhớ sao?"
Người đàn ông nghe vậy thì sững sờ vài giây, anh ta lại lắc đầu. Xong rồi!
Tên này mất trí nhớ rồi!
Ngay cả tên mình cũng không biết!
Bỗng nhiên.
Tô Nhiên như nghĩ tới gì đó.
Cô vội đi sang một bên, cầm tấm lệnh bài màu đen rơi từ trên người anh ta xuống cho anh ta.
"Đây này, đây là tấm lệnh bài rơi xuống trên người anh, anh xem thử một chút, có ấn tượng gì không?”
Người đàn ông thoáng sững sờ, lúc nhìn thấy tấm lệnh bài đen kịt đó, anh đưa tay nhận lấy.
Trên mặt có hai chữ "Cửu Trung", người đàn ông ngơ ngác như nhớ ra gì đó.
"Cửu Trung... Cửu Trung... "
"Diệp, Cửu, Trung!!"
Hả?
"Diệp Cửu Trung? Chẳng lẽ anh tên là Diệp Cửu Trung?"
Nghe anh ta thốt lên một cái tên kỳ cục, Tô Nhiên kinh ngạc hỏi.
Người đàn ông không biết, chỉ là anh thuận miệng nói ra mấy chữ "Diệp Cửu Trung" này!
"Được rồi, xem ra anh mất trí nhớ thật rồi!"
Người đàn ông không nói một lời nào, vẫn tiếp tục ngơ ngác đứng đó, xoa phần đầu đau nhức của mình.
Giờ đây Tô Nhiên cũng thấy rất đau đầu.
Cô cứu được một người đàn ông giữa biển khơi, nhưng xui xẻo là người đàn ông này lại bị mất trí nhớ.
Ngay cả tên của mình mà anh ta cũng không nhớ nổi.
Hơn nữa, bây giờ cô còn bị cả gia tộc ngộ nhận là mình đã lên giường với người đàn ông này?
Ôi chao! Tô Nhiên thở dài một tiếng, cô ngẩng đầu nhìn sang Diệp Cửu Trung. "Được rồi, xem anh đẹp trai như vậy, tôi sẽ làm người tốt tới cùng vậy!"
"Dù thế nào đi nữa, đợi đến khi quay về thành phố, tôi sẽ dẫn anh đi bệnh viện, tranh thủ chữa bệnh cho anh luôn."
"Mong là sau khi khôi phục, anh có thể giải thích rõ ràng với gia đình giúp tôi." Tô Nhiên lại nói.
"Giờ tôi định thu dọn đồ đạc để quay về thành phố, anh ngồi xem tỉ vi trước đi, nhớ là không được chạy lung tung, không được động vào đồ đạc của tôi đâu!"
Tô Nhiên căn dặn anh ta xong thì mở tỉ vi lên, để cho Diệp Cửu Trung xem. Diệp Cửu Trung ngơ ngác gật đầu, ánh mắt nhìn sang vô tuyến.
Đúng lúc ấy, trên tỉ vi lại phát hình ảnh chiến trường trên biển giữa mười quốc gia, trong hình ảnh đó, chiến hạm đang bốc lên làn khói đen dày đặc.
Giữa bầu trời là vô số máy bay chiến đấu xoay quanh.
Trong làn khói súng mù mịt, tướng sĩ Hoa Hạ và kẻ xâm lấn đến từ mười nước đang chém giết lẫn nhau, toàn bộ đập vào mắt Diệp Cửu Trung.
Cũng vào giây phút đó, Âm một tiếng!
Đầu của anh lại bắt đầu đau nhức, nhưng ngay sau đó, vô số ký ức ập về trong đầu óc.
"Cửu Trung vương!"
"Tôi là Diệp Cửu Trung!" "Tôi là Chiến Thần Cửu Trung tung hoành thiên hạ khắp đất Hoa Hạ này!"
"Trận chiến giữa mười quốc gia là vì tôi đã ba mươi tuổi mà chưa lên được Thần Cảnh mạnh mẽ nhất, do đó họ mới phát động cuộc chiến xâm lược này!"
"Tôi là sát thần khiến mười nước run sợ, cũng là ác mộng mà bọn họ muốn diệt trừt"
"Vì giết tôi, mười nước cử đi hơn một trăm cường giả đỉnh cao, cộng thêm mười ba tên cường giả Thần Cảnh trấn thủ ở mười nước tới diệt tôi!"
"Một mình tôi một quân, đánh với trăm vạn hùng binh từ mười nước, cuối cùng cũng giết được bảy vị cao thủ Thần Cảnh!"
"Nhưng cuối cùng, vì một người phụ nữ, tôi thất bại!"
"Người này tên là Mộ Dung Khuynh Thành, cũng là người phụ nữ mà đời này Diệp Cửu Trung thương nhất."
"Ai mà ngờ được, ngay lúc đại chiến sắp kết thúc, Diệp Cửu Trung lại bị người phụ nữ mà anh thích nhất đầu độc bằng hỏa độc kỳ lân độc nhất trên thế giới!"
"Cũng bởi vì lửa độc công tâm, cuối cùng, Diệp Cửu Trung bị cường giả từ mười nước vây công, bại trận rồi bỏ mạng giữa biển, mà chính anh cũng bị đánh rơi xuống nước!"
"Cũng bắt đầu từ giây phút đó, truyền thuyết của Hoa Hạ cứ thế bị ngã xuống!"
Từng hình ảnh hồi ức như thuỷ triều ập vào trong đầu Diệp Cửu Trung.
Hận!
Tức giận!
Khiến Diệp Cửu Trung như núi lửa chuẩn bị sắp phun trào!
Vào thời khắc này đây, rốt cuộc anh cũng biết được mình là ai.
"Mộ Dung Khuynh Thành, sao cô lại phản bội tôi? Tại sao lại đầu độc tôi?"
Nghĩ tới người phụ nữ này, Diệp Cửu Trung cảm giác trái tim mình như đang chảy máu.
Lửa hận thù giống như mãnh thú chiếm lấy anh. Nhưng cuối cùng, anh vẫn bình tĩnh lại.
Bởi vì trong lòng anh hiểu rõ, gia tộc Mộ Dung đang là đại gia tộc lớn nhất ở Hoa Hạ, cũng là một trong bốn gia tộc đứng đầu ở Hoa Hại
Ngoài gia tộc Mộ Dung giàu có như một nước ra, không ai biết rằng, gia tộc Mộ Dung còn có rất nhiều cường giả hay xuất hiện.
Ngay khi Diệp Cửu Trung đang suy nghĩ, một cảm giác nóng rực đau đớn lan ra từ tim anh, cũng đúng vào lúc này, cả người anh như Liệt Hỏa bốc cháy.
"Không ổn rồi!"
"Là lửa độc Kỳ Lân lại phát tác!"
Cảm giác độc tính trong cơ thể mình lại phát tác, Diệp Cửu Trung vội vàng vận chuyển chân khí toàn thân, áp chế chất độc đó.
Khoảng một phút sau, rốt cục Diệp Cửu Trung cũng kìm hãm được lửa độc Kỳ Lân kia.
"Xem ra, chỉ trong thời gian ngắn sẽ khó mà chữa khỏi!" "Vậy thì bây giờ mình phải nhãn nhịn thôi!"
"Trước khi loại bỏ được chất độc đó, mình tạm thời không thể bại lộ thân phận được!"
Nghĩ vậy rồi, đột nhiên trong đầu Diệp Cửu Trung lại nghĩ đến Tô Nhiên vừa mới cứu mình từ dưới biển!
"Mất trí nhớ à?" "Không sail"
"Nếu cô nhóc này đã nghĩ là mình mất trí nhớ, vậy tạm thời mình cứ đi theo cô ấy vậy!"
"Huống hồ, bởi vì cứu mình, cô ấy còn bị cả gia tộc hiểu lầm!"
Sau khi quyết định xong, đường đường là Cửu Trung vương vô địch Hoa Hạ lại chuẩn bị giả vờ thành một gã mất trí nhớ.
Anh ta thật sự rất tuấn tú!
Hơn nữa trên người anh toát lên thứ khí chất quân lâm thiên hạ.
Nếu giờ không hôn mê thì đúng là xứng danh nam thần.
"Rốt cuộc anh là ai vậy hả?"
"Vì sao lại rơi xuống biển thế?"
"Còn nữa, sao anh có thể đánh bay toàn bộ nhóm vệ sĩ của Tô gia như vậy?" Bao nhiêu câu hỏi liên tiếp cứ quanh quẩn ở trong lòng Tô Nhiên.
€ó lẽ là bởi vì hiếu kỳ, có lẽ là vì những thứ khác, cho nên càng ngày Tô Nhiên càng muốn biết rõ hơn về người đàn ông trước mặt!
Không biết đã qua bao lâu!
Tô Nhiên năm nhoài bên giường ngủ thiếp đi.
Đúng lúc này, một tiếng động nhỏ vang lên bên tai của Tô Nhiên.
Cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, ngay sau đó, cô sợ hãi "A" lên một tiếng. Chẳng biết từ lúc nào,người đàn ông hôn mê kia đã tỉnh lại rồi!
Hơn nữa, anh ta cứ đứng thẳng trước mặt cô như vậy.
Nhìn cảnh tượng này, Tô Nhiên hoảng sợ lập tức lui về sau, cảnh giác hỏi. "Anh... anh... anh muốn làm gì vậy?"
Ánh mắt của anh ta mờ mịt.
Anh cứ nhìn quanh bốn phía, cuối cùng mới chuyển đôi mắt mơ màng tập trung ở trên người Tô Nhiên.
"Cô, là, ai? Đây là đâu?"
Giọng nói trầm khàn, nhưng cũng đầy hoang mang.
Tô Nhiên vội trả lời: "Tôi là Tô Nhiên, tôi là người cứu anh từ dưới biển lên đấy!" "Dưới biển?"
Người đàn ông lại mơ màng lần nữa.
"Đúng vậy! Anh trôi lơ lửng giữa biển, chẳng lẽ anh không nhớ rõ sao?" Tô Nhiên nhắc nhởi
Người đàn ông nghe thấy từ biển rộng, anh ngẩn ra lần nữa. Bỗng nhiên.
Trong đầu anh vang lên vô số tiếng hét la, đồng thời, trước mắt anh như hiện ra cảnh tượng từng thi thể đang trôi lơ lửng trong nước biển nhuốm máu.
Mùi khói thuốc súng nồng nặc, chiến hạm bị hủy diệt trong biển lửa. Vô số người chôn thây ở nơi biển lửa đó.
Cuối cùng, anh thấy cường giả từ bốn phương tám hướng bay đến đó, đánh về phía anh.
Cuối cùng, anh còn nghe được, mọi người hét to về phía mình: Cửu Trung vương... Cửu Trung vương....
Ầm! Lúc đang suy nghĩ, đầu của anh giống như bị nổ tung, đau quá!
Là kiểu đâm nhói giống kim châm!
Đau đớn kinh khủng khiến anh không cách nào nhịn được, anh đau đến mức hai †ay ôm lấy đầu, cả người co giật và run rẩy.
Nhìn thấy anh như thế, Tô Nhiên vội hỏi: "Anh làm sao vậy.. "
Một hồi lâu bình tĩnh lại, anh mới xoa phần đầu đau như sắp nổ tung, nói: "Đầu của tôi đau quá! Đau quái!"
"Đau đầu?"
"Chẳng lẽ đầu anh bị thương à?"
Tô Nhiên lại hỏi.
"Tôi không biết!" Người đàn ông mê man đáp.
"Vậy sao anh lại trôi giữa biển như thế? Anh đang đi chơi biển à? Hay là sao?" Tô Nhiên tiếp tục hỏi.
Người đàn ông lắc đầu, tỏ vẻ mình không biết.
Nhìn thấy anh ta không nhớ được gì cả, Tô Nhiên lại hỏi thêm lần nữa: "Vậy tên anh là gì thế? Anh cũng không nhớ sao?"
Người đàn ông nghe vậy thì sững sờ vài giây, anh ta lại lắc đầu. Xong rồi!
Tên này mất trí nhớ rồi!
Ngay cả tên mình cũng không biết!
Bỗng nhiên.
Tô Nhiên như nghĩ tới gì đó.
Cô vội đi sang một bên, cầm tấm lệnh bài màu đen rơi từ trên người anh ta xuống cho anh ta.
"Đây này, đây là tấm lệnh bài rơi xuống trên người anh, anh xem thử một chút, có ấn tượng gì không?”
Người đàn ông thoáng sững sờ, lúc nhìn thấy tấm lệnh bài đen kịt đó, anh đưa tay nhận lấy.
Trên mặt có hai chữ "Cửu Trung", người đàn ông ngơ ngác như nhớ ra gì đó.
"Cửu Trung... Cửu Trung... "
"Diệp, Cửu, Trung!!"
Hả?
"Diệp Cửu Trung? Chẳng lẽ anh tên là Diệp Cửu Trung?"
Nghe anh ta thốt lên một cái tên kỳ cục, Tô Nhiên kinh ngạc hỏi.
Người đàn ông không biết, chỉ là anh thuận miệng nói ra mấy chữ "Diệp Cửu Trung" này!
"Được rồi, xem ra anh mất trí nhớ thật rồi!"
Người đàn ông không nói một lời nào, vẫn tiếp tục ngơ ngác đứng đó, xoa phần đầu đau nhức của mình.
Giờ đây Tô Nhiên cũng thấy rất đau đầu.
Cô cứu được một người đàn ông giữa biển khơi, nhưng xui xẻo là người đàn ông này lại bị mất trí nhớ.
Ngay cả tên của mình mà anh ta cũng không nhớ nổi.
Hơn nữa, bây giờ cô còn bị cả gia tộc ngộ nhận là mình đã lên giường với người đàn ông này?
Ôi chao! Tô Nhiên thở dài một tiếng, cô ngẩng đầu nhìn sang Diệp Cửu Trung. "Được rồi, xem anh đẹp trai như vậy, tôi sẽ làm người tốt tới cùng vậy!"
"Dù thế nào đi nữa, đợi đến khi quay về thành phố, tôi sẽ dẫn anh đi bệnh viện, tranh thủ chữa bệnh cho anh luôn."
"Mong là sau khi khôi phục, anh có thể giải thích rõ ràng với gia đình giúp tôi." Tô Nhiên lại nói.
"Giờ tôi định thu dọn đồ đạc để quay về thành phố, anh ngồi xem tỉ vi trước đi, nhớ là không được chạy lung tung, không được động vào đồ đạc của tôi đâu!"
Tô Nhiên căn dặn anh ta xong thì mở tỉ vi lên, để cho Diệp Cửu Trung xem. Diệp Cửu Trung ngơ ngác gật đầu, ánh mắt nhìn sang vô tuyến.
Đúng lúc ấy, trên tỉ vi lại phát hình ảnh chiến trường trên biển giữa mười quốc gia, trong hình ảnh đó, chiến hạm đang bốc lên làn khói đen dày đặc.
Giữa bầu trời là vô số máy bay chiến đấu xoay quanh.
Trong làn khói súng mù mịt, tướng sĩ Hoa Hạ và kẻ xâm lấn đến từ mười nước đang chém giết lẫn nhau, toàn bộ đập vào mắt Diệp Cửu Trung.
Cũng vào giây phút đó, Âm một tiếng!
Đầu của anh lại bắt đầu đau nhức, nhưng ngay sau đó, vô số ký ức ập về trong đầu óc.
"Cửu Trung vương!"
"Tôi là Diệp Cửu Trung!" "Tôi là Chiến Thần Cửu Trung tung hoành thiên hạ khắp đất Hoa Hạ này!"
"Trận chiến giữa mười quốc gia là vì tôi đã ba mươi tuổi mà chưa lên được Thần Cảnh mạnh mẽ nhất, do đó họ mới phát động cuộc chiến xâm lược này!"
"Tôi là sát thần khiến mười nước run sợ, cũng là ác mộng mà bọn họ muốn diệt trừt"
"Vì giết tôi, mười nước cử đi hơn một trăm cường giả đỉnh cao, cộng thêm mười ba tên cường giả Thần Cảnh trấn thủ ở mười nước tới diệt tôi!"
"Một mình tôi một quân, đánh với trăm vạn hùng binh từ mười nước, cuối cùng cũng giết được bảy vị cao thủ Thần Cảnh!"
"Nhưng cuối cùng, vì một người phụ nữ, tôi thất bại!"
"Người này tên là Mộ Dung Khuynh Thành, cũng là người phụ nữ mà đời này Diệp Cửu Trung thương nhất."
"Ai mà ngờ được, ngay lúc đại chiến sắp kết thúc, Diệp Cửu Trung lại bị người phụ nữ mà anh thích nhất đầu độc bằng hỏa độc kỳ lân độc nhất trên thế giới!"
"Cũng bởi vì lửa độc công tâm, cuối cùng, Diệp Cửu Trung bị cường giả từ mười nước vây công, bại trận rồi bỏ mạng giữa biển, mà chính anh cũng bị đánh rơi xuống nước!"
"Cũng bắt đầu từ giây phút đó, truyền thuyết của Hoa Hạ cứ thế bị ngã xuống!"
Từng hình ảnh hồi ức như thuỷ triều ập vào trong đầu Diệp Cửu Trung.
Hận!
Tức giận!
Khiến Diệp Cửu Trung như núi lửa chuẩn bị sắp phun trào!
Vào thời khắc này đây, rốt cuộc anh cũng biết được mình là ai.
"Mộ Dung Khuynh Thành, sao cô lại phản bội tôi? Tại sao lại đầu độc tôi?"
Nghĩ tới người phụ nữ này, Diệp Cửu Trung cảm giác trái tim mình như đang chảy máu.
Lửa hận thù giống như mãnh thú chiếm lấy anh. Nhưng cuối cùng, anh vẫn bình tĩnh lại.
Bởi vì trong lòng anh hiểu rõ, gia tộc Mộ Dung đang là đại gia tộc lớn nhất ở Hoa Hạ, cũng là một trong bốn gia tộc đứng đầu ở Hoa Hại
Ngoài gia tộc Mộ Dung giàu có như một nước ra, không ai biết rằng, gia tộc Mộ Dung còn có rất nhiều cường giả hay xuất hiện.
Ngay khi Diệp Cửu Trung đang suy nghĩ, một cảm giác nóng rực đau đớn lan ra từ tim anh, cũng đúng vào lúc này, cả người anh như Liệt Hỏa bốc cháy.
"Không ổn rồi!"
"Là lửa độc Kỳ Lân lại phát tác!"
Cảm giác độc tính trong cơ thể mình lại phát tác, Diệp Cửu Trung vội vàng vận chuyển chân khí toàn thân, áp chế chất độc đó.
Khoảng một phút sau, rốt cục Diệp Cửu Trung cũng kìm hãm được lửa độc Kỳ Lân kia.
"Xem ra, chỉ trong thời gian ngắn sẽ khó mà chữa khỏi!" "Vậy thì bây giờ mình phải nhãn nhịn thôi!"
"Trước khi loại bỏ được chất độc đó, mình tạm thời không thể bại lộ thân phận được!"
Nghĩ vậy rồi, đột nhiên trong đầu Diệp Cửu Trung lại nghĩ đến Tô Nhiên vừa mới cứu mình từ dưới biển!
"Mất trí nhớ à?" "Không sail"
"Nếu cô nhóc này đã nghĩ là mình mất trí nhớ, vậy tạm thời mình cứ đi theo cô ấy vậy!"
"Huống hồ, bởi vì cứu mình, cô ấy còn bị cả gia tộc hiểu lầm!"
Sau khi quyết định xong, đường đường là Cửu Trung vương vô địch Hoa Hạ lại chuẩn bị giả vờ thành một gã mất trí nhớ.