• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lần này Tô Nhiên cũng hoảng rồi.

Cô cũng không còn một cách nào khác cả.

Vốn dĩ cô tìm Diệp Cửu Trung là để diễn một hồi!

Ai mà ngờ, cha con Tô Thiên Hoành lại cẩn thận như vậy, không chỉ thăm dò gia phả của Chu Thế Hào, thậm chí họ còn không tiếc bỏ ra nhiều tiền để đi điều tra chuyện đứa con trai nuôi này là giả hay là thật!

Giờ thấy giấy không gói được lửa, Tô Nhiên cũng không biết làm sao.

"Con nhỏ chết tiệt kia, nói đi chứ, rốt cuộc cậu ta là ai hả?”

'Tô Thanh Hà nhìn thấy con gái không lên tiếng thì hoảng tới mức nhảy dựng lên.

"Chú hai à, nếu con nhỏ này không chịu nói, vậy tôi sẽ nói thay cho nó!"

"Biết chưa? Tôi đã bỏ ra rất nhiều tiền cho người đi điều tra, đáng tiếc là, vị đại gia đệ nhất Giang Thành kia không hề có con nuôi gì cả mà chỉ có cô một con gái thôi!"

"Còn nữa, Triệu thiếu gia của tập đoàn Trung Hải có hợp tác với tập đoàn Đế Hào, nếu như chú không tin, chú có thể tự mình hỏi lại Triệu thiếu gia!"

Tô Thiên Hoành cười lạnh nói. Lời này vừa nói ra. Tô Thanh Hà và Trần Vân đều ngây ngẩn cả người!

Đặc biệt là bà Tô, nghe đến đó, hai chân bà như mềm nhũn, lập tức ngã ngồi xuống đất.

Tô Thanh Hà cũng run rẩy cả người, hai mắt đỏ đậm lên.

"Con nhỏ chết tiệt kia, cậu ta không phải là con nuôi của Chu Thế Hào thật sao?? Con liên hợp với người ngoài, lừa gạt bố mẹ à?”

Đôi mắt của Tô Nhiên đỏ bừng. Cô cũng không ngờ sự tình sẽ trở thành như vậy!

Ngay lúc cô đang chuẩn bị thừa nhận, đột nhiên, một giọng nói từ trong nhà vang lên.

"Đúng là tôi không phải là con nuôi của Chu Thế Hào!"

"Chuyện này không hề liên quan đến cô ấy!"

Âm thanh vang dội, đương nhiên là do Diệp Cửu Trung nói ra.

Ngay sau đó.

Diệp Cửu Trung bước thẳng đi ra trước.

Anh đi tới trước mặt Tô Nhiên, che chở bên cạnh cô.

Xoạt xoạt xoạtI

Lúc này đây, ánh mắt của tất cả mọi người đều rơi trên người Diệp Cửu Trung.

Nhìn Diệp Cửu Trung thừa nhận không phải là con nuôi của Chu Thế Hào, Tô Thanh Hà cũng hoàn toàn nổi giận.

"Gon nhỏ chết tiệt kia, mày dám gạt tao à?!!"

"Còn phối hợp với người ngoài nữa sao?”

"Tao... Tao... Tao đánh chết mày!"

Ông gầm lên giận dữ, Tô Thanh Hà cũng muốn ra tay.

Nhưng Diệp Cửu Trung đã chắn trước người của Tô Nhiên, anh nói: "Bác à, mong bác bình tĩnh một chút, mặc dù cháu không phải là con nuôi Chu Thế Hào, nhưng cháu bảo đảm, cháu sẽ giúp Tô gia mãi mãi nhận được ân huệ phúc phần!"

Ha ha ha hai

Diệp Cửu Trung mới vừa nói xong, cha con Tô Thiên Hoành đã bật cười thật lớn.

"Nhìn đi, cái tên này còn biết diễn quá nhỉ?"

"Đã bị vạch trần thân phận rồi mà còn tinh tướng thế? Mày không được đề cử giải ảnh đế Oscar thì đúng là lãng phí đấy!" Tô Cẩm cười to trào phúng.

Diệp Cửu Trung không buồn để ý đến âm thanh rác rưởi đó, ánh mắt anh sắc bén nhìn về phía Tô Thanh Hà: "Bác, cháu lặp lại lần nữa, ngày hôm nay, cho dù người khác có nói gì, chỉ cần bác tin cháu, nhất định cháu sẽ trả lại cho Tô gia của bác một khoảng trời!!!"

"Tin cậu?"

"Cậu có là gì? Con gái của tôi bị cậu lừa như vậy? Mà cậu vẫn muốn gạt chúng tôi?" Tô Thanh Hà tức giận đến mức trợn tròn mắt!

Diệp Cửu Trung nhìn thấy Tô Thanh Hà căn bản không chịu tin, anh khế lắc đầu.

Quay đầu lại. Ánh mắt Diệp Cửu Trung nhìn về phía Tô Nhiên nước mắt rơi đây mặt.

"Nhiên Nhiên, nếu bố mẹ cô đã không tin tôi, vậy tôi không thể nói gì hơn được!"

"Nhưng mà, tôi muốn hỏi cô một câu, cô có đồng ý tin tôi không?” Tô Nhiên nghe vậy thì ngẩn ra.

"Tin anh? Tin anh cái gì?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK