Trình Cẩm hỏi Dương Tư Mịch, “Một mình cậu đi ra không sao chứ?” Dù sao hôm qua còn có người đi theo hắn.
Dương Tư Mịch nhẹ nhàng trả lời, “Tôi không có vấn đề gì, những người khác có vấn đề hay không không phải chuyện liên quan đến tôi.”
“…” Trình Cẩm không nói gì, hi vọng đừng đi được nửa đường đột nhiên có đoàn người xông ra chặn họ lại.
Trình Cẩm sống không xa cục Công an, ba năm trước anh mua căn hộ hai phòng khách một phòng ngủ hiện đang ở. Lúc đó anh đến cục Công an làm việc chưa lâu. Mua nhà là bởi bà nội đã qua đời khi anh học năm nhất đại học, anh không muốn về thành phố Thiên Minh nữa, nơi đó là chốn đau lòng của anh.
Sau khi thuận lợi về nhà, Dương Tư Mịch đưa cho anh một cái hộp, “Tặng cậu.”
Trình Cẩm cười, “Tại sao?”
Dương Tư Mịch suy nghĩ, hắn chưa từng tặng đồ gì cho ai, không biết tặng quà còn cần lý do. Hắn chần chờ nói, “Quà sinh nhật?”
“Sinh nhật năm nay của tôi qua lâu rồi, sinh nhật tiếp theo là tháng Hai năm sau, còn mấy tháng nữa.” Trình Cẩm cười nói.
Dương Tư Mịch nghi ngờ, chẳng lẽ mình phải mang nó về? Sau đó hắn thấy Trình Cẩm mở hộp.
Trong hộp giấy là một cái chuông gió bằng xương màu trắng, từng đoạn xương ngón tay trắng như tuyết, nếu cầm đi kiểm nghiệm sẽ phát hiện chúng thuộc về những người khác nhau.
Trình Cẩm nhìn chằm chằm cái chuông gió bằng xương này, mãi sau mới lộ ra nụ cười xem như là bình thường, “… Rất ngầu!”
“Tôi biết cậu sẽ thích.”
Trình Cẩm nhìn đôi mắt Dương Tư Mịch rạng ngời rực rỡ, không nỡ nói mình không thích, nhiều nhất chỉ là tán thưởng cái chuông gió này chế tác rất tinh mỹ. Anh chợt lóe linh quang, Dương Tư Mịch ở một mức độ nào đó có thể nói là không dính khói lửa trần gian, sao cậu ấy lại muốn tặng quà cho mình? Là muốn bày tỏ hảo cảm với mình? Nhưng tại sao lại nói là quà sinh nhật? Chẳng lẽ…
Trình Cẩm hỏi, “Sinh nhật cậu là trong khoảng thời gian này à? Cậu nhận được quà sinh nhật?”
“Ngày 25 tháng Mười. Dì út tặng tôi quần áo.”
Trình Cẩm bật cười, chỉ cần hiểu được mạch suy nghĩ làm việc của người này thì nguyên nhân rất dễ đoán. Bản thân hắn nhận được quà sinh nhật bèn tặng quà cho người khác, “Ngày 25 tháng Mười à, cậu thích gì, tôi tặng cậu.”
Dương Tư Mịch nghĩ, chưa có ai hỏi hắn vấn đề này, “Không biết, chờ tôi nghĩ ra sẽ nói cho cậu.”
Trình Cẩm, “…”
Thế cũng được? Rất giảo hoạt. Trình Cẩm phì cười, “Được.” Lại hỏi hắn, “Vẫn chưa ăn cơm à?”
“Chưa.”
Trình Cẩm nghĩ Dương Tư Mịch ra ngoài sẽ có người đi theo, hẳn là ăn cơm cũng có người nhìn chằm chằm, nói cách khác, Dương Tư Mịch vẫn luôn trải qua cuộc sống áo đến đưa tay, cơm đến há miệng. Anh cười, tìm thực đơn gọi thức ăn ngoài, “Chúng ta đặt đồ ăn ngoài đi, cậu muốn ăn gì?”
“Không biết.”
“… Cậu thích khẩu vị gì? Có thể ăn cay không?” Trình Cẩm là người thích ăn cay.
“…” Dương Tư Mịch vô tội nhìn anh.
Trình Cẩm cười lắc đầu, “Vậy để tôi xem.” Anh gọi điện đặt thịt bò nấu cay, gà chiên cay, bông cải xanh xào và canh chua cay.
Đặt đồ ăn xong, anh đi tắm rửa. Bận rộn mấy chục tiếng, anh cảm thấy người mình hôi lắm rồi, bảo Dương Tư Mịch cứ tùy ý. Kết quả tắm xong đi ra, anh nhìn thấy trong phòng khách có thêm một người.
Người này là anh trai giao đồ ăn, cực kỳ bất đắc dĩ nói với Trình Cẩm, “Tôi nói với bạn anh lần sau đưa tôi tiền cũng được, anh ta thật sự không cho tôi đi, tôi phải vội giao đồ cho chỗ khác nữa.”
Trình Cẩm thường xuyên gọi đồ ăn ở quán này nên anh trai shipper biết anh. Anh vội vàng xin lỗi rồi trả tiền để người ta đi.
Anh nhìn Dương Tư Mịch đang vô tội nhìn mình, thầm nghĩ là anh sơ suất, không lấy tiền ra trước nhưng cũng không nghĩ tới shipper hiệu suất đột nhiên tăng cao, giao nhanh như thế, đoán chừng hôm nay quán làm ăn không tốt.
Chuyện này khiến anh hiểu thêm một điều về Dương Tư Mịch – trên người hắn không mang theo tiền.
Hai người bày đồ ăn ra, bắt đầu ăn.
Dương Tư Mịch ăn mấy miếng gà chiên cay xong thì hai má ửng hồng.
Trình Cẩm cười nói, “Cay quá?”
“Tàm tạm.”
Sau một lát, Trình Cẩm thấy hắn ăn đến toát mồ hôi, mắt có ánh nước, lông mi dài cũng thấm ướt, vội vàng bưng gà chiên cay để sang một bên, rót cho hắn ly nước lạnh.
Dương Tư Mịch vô thanh vô tức uống nước.
Trình Cẩm nhìn hắn nghĩ, trông thật dễ nuôi, cho gì ăn đó nhưng mấy món này hình như cậu ấy ăn không hợp.
Một sinh vật xinh đẹp ngoan ngoãn thế này, Trình Cẩm thật lo lắng mình sẽ nuôi hư mất, mấy năm nay ngay cả cây cỏ anh cũng chưa từng nuôi. Anh bắt đầu mong đợi sẽ có người nhanh đến đưa Dương Tư Mịch đi.
Trình Cẩm nghĩ đến thịt bò cũng là món cay bèn chuyển sang một bên, canh chua cay cũng cay, lại dời tiếp, chỉ cho Dương Tư Mịch ăn bông cải xanh xào.
Dương Tư Mịch nhìn anh, đặt đũa xuống, “Tôi phải về.”
Trình Cẩm vội vàng kéo hắn, “Sao vậy?”
Dương Tư Mịch không đáp, chỉ đứng lên muốn đi ra ngoài.
Trình Cẩm hơi cáu, “Trước tiên nói rõ tại sao lại đi đã. Vì không cho cậu ăn cay, không phải cậu không thể ăn sao?”
“Chưa từng ăn thì không thể ăn? Chỉ có người bình thường mới có thể ăn?”
“…” Trình Cẩm chỉ cảm thấy lửa giận hừng hực từ đáy lòng đốt thẳng ra ngoài. Chưa từng ăn ớt? Những người kia mỗi ngày cho cậu ấy ăn cái gì? Rau xanh luộc nước trắng, thịt luộc nước trắng?
“Ai nói cậu không bình thường? Bọn họ mới không bình thường! Cậu có mang điện thoại không?” Dứt lời, anh trực tiếp thò tay vào túi áo Dương Tư Mịch móc điện thoại ra, ấn mở xem xét, danh sách cuộc gọi đến đều cùng một số. Trình Cẩm gọi lại.
“Tư Mịch, sao thế?”
“Tôi là bạn của Dương Tư Mịch, tối nay cậu ấy ăn cơm ở nhà tôi, xưng hô với ngài thế nào?”
“A, cháu là Trình Cẩm à, dì nói Tư Mịch sao lại gọi cho dì chứ, dì là dì út nó, cháu tìm dì có chuyện gì không?”
Trình Cẩm do dự phải xưng hô thế nào, nghĩ chút rồi nói, “Dì, cháu muốn hỏi cậu ấy không thể ăn thứ gì?”
“Ý cháu là có dị ứng với món gì không? Không có mà, nó làm sao?”
“Cậu ấy có thể ăn cay không?”
“Có chứ, không nghe nói nó không ăn được cay.”
Trình Cẩm nhíu mày, “Phương diện sinh hoạt có thói quen đặc biệt gì không?”
“Hẳn là không…” Bên kia do dự nói.
Trình Cẩm chẳng muốn hỏi nữa, “Dì, hôm nay cậu ấy ở nhà cháu không thành vấn đề chứ?”
Bên kia yên tĩnh hai giây, sau đó nói nhanh như gió trả lời, “Không thành vấn đề, không thành vấn đề!”
“Vậy cứ thế ạ, tạm biệt dì.”
“Được rồi, tạm biệt.”
Cúp điện thoại, dì út Dương Tư Mịch – Tạ Minh gọi cấp dưới của mình tới, “Tiểu Ứng, Tư Mịch có món gì không ăn sao? Phương diện sinh hoạt có thói quen đặc biệt nào không?”
Tiểu Ứng tên Ứng Hữu An, chính là người đi theo Dương Tư Mịch ở quán bar, hắn lắc đầu, Dương Tư Mịch chưa bao giờ đề ra yêu cầu gì.
Tạ Minh trầm mặc. Bà vẫn luôn quản thúc Dương Tư Mịch nghiêm ngặt, cố gắng phòng ngừa hắn gây nguy hại cho người khác, bà cảm thấy đây là bảo vệ hắn. Có lẽ đây là bảo vệ nhưng cũng là lồng giam. Bà không biết Dương Tư Mịch có đau khổ không, bà không muốn nghĩ nhiều… Cũng bởi không muốn nghĩ nhiều nên mới sao nhãng rất nhiều chuyện có thể mềm hóa lồng giam được trang hoàng, bà muốn tâm địa sắt đá.
Trình Cẩm thấy Dương Tư Mịch không thích ăn bông cải xanh nhưng không thể cho hắn ăn nhiều ớt, ăn cay vẫn nên từ từ thích ứng, suy nghĩ, quyết định nấu mì cho hắn. Anh tự nhận món mì mình làm không tệ vì rất quen tay rồi.
Lúc Trình Cẩm nấu mì, Dương Tư Mịch cứ đứng ở cửa phòng bếp nhìn. Trình Cẩm hỏi hắn, “Cậu biết nấu cơm à?” Mặc dù biết đáp án hẳn sẽ là không nhưng hai người không nói gì thì không khí quá nặng nề.
Dương Tư Mịch lắc đầu, “Chưa nấu mì nhưng ở ngoài từng nướng thịt.”
“Lúc ra ngoài thi hành nhiệm vụ?” Trình Cẩm nghĩ có phải lúc nào hắn cũng đến nơi rất vắng vẻ làm nhiệm vụ không.
“Ừm.” Dương Tư Mịch không nói kỹ, đều là Trình Cẩm hỏi một câu hắn đáp một câu.
Mì nấu rất nhanh, Trình Cẩm thả cải thìa, lạp xưởng, đập thêm một quả trứng vào để chần, tự mình nếm trước, cảm thấy hương vị không tồi.
Dương Tư Mịch nhanh chóng ăn hết cả tô mì lớn, tốc độ ăn này chắc là luyện được. Trình Cẩm hơi lo lắng, “Ăn no chưa?”
“No rồi.” Dương Tư Mịch gật đầu. Lần đầu tiên hắn cảm thấy chuyện ăn cơm này cũng không tệ.
Trình Cẩm cảm giác trong nhà có thêm một bạn nhỏ, anh lấy đồ ngủ cho Dương Tư Mịch, giúp hắn chỉnh nước ấm nhưng vẫn lo hắn sẽ làm mình bị phỏng, càng không ngừng dặn dò, “Tôi ở bên ngoài, có gì cứ gọi nhé?”
Dương Tư Mịch cũng không thấy mất kiên nhẫn, trái lại, có người muốn chăm sóc hắn ngay cả chuyện nhỏ nhặt như thế khiến hắn cảm thấy hết sức mới mẻ, ngoãn ngoãn gật đầu.
Mãi đến trước khi ngủ, mọi chuyện đều thuận lợi.
Sắp đi ngủ, Trình Cẩm khá phiền não, để Dương Tư Mịch ngủ phòng cho khách? Vẫn nên hỏi trước Dương Tư Mịch xem có phải toàn ngủ một mình một phòng không, lỡ hắn cần người giám hộ thì sao? Hỏi thẳng thì hơi kỳ, anh bèn đổi cách hỏi, “Hôm nay cậu ngủ phòng cho khách hay ngủ cùng tôi?” Hỏi xong mới phát giác hỏi thế này cũng không thích hợp…
Dương Tư Mịch nhìn anh,”Ngủ cùng cậu.”
Sau này, Trình Cẩm mới biết hắn luôn ở một mình một phòng. Chẳng qua bên ngoài phòng của hắn, bắt đầu từ ngoài cửa, chỗ nào cũng bị giám sát nghiêm mật.
Đêm nay hai người đều ngủ khá ngon giấc.
Sáu giờ sáng, Dương Tư Mịch thức dậy đúng giờ, mở mắt ra lại phát hiện không phải là phòng mình, thảo nào không có người đến gõ cửa gọi hắn dậy.
Trình Cẩm vẫn ngủ say, anh trước sau như một có án thì không ngủ không nghỉ, không có án thì ngủ đến hôn thiên ám địa.
Dương Tư Mịch cũng nằm yên không động.
Sau đó chuông cửa vang lên, Dương Tư Mịch nhìn Trình Cẩm mắt cũng không mở, đi thẳng ra gian phòng bên ngoài.
Trình Cẩm mở cửa đồng thời mở mắt, trước mắt xuất hiện hai người, đã gặp mặt hôm qua, anh nhớ lại một chút, tên là Bộ Hoan và Ngụy Thanh.
Bộ Hoan cười nói, “Ôi, chưa dậy cơ à?”
Trình Cẩm nhìn đồng hồ trên tường, mới bảy giờ, nhà anh gần cục Công an, tám giờ đi làm vẫn kịp, “Hai người có việc tìm tôi?” Anh nhớ đến Dương Tư Mịch tối qua ở lại nhà mình, “À, các anh đến đón Dương Tư Mịch? Tôi đi gọi cậu ấy.”
Bộ Hoan chưa kịp nói gì đã thấy anh bước nhanh đi vào phòng ngủ. Hắn nhún vai với Ngụy Thanh, đi vào phòng khách, tự tại ngồi xuống ghế sofa.
Ngụy Thanh cau mày đóng cửa.
Trình Cẩm gọi Dương Tư Mịch dậy, hai người cùng đi ra phòng khách.
Bộ Hoan cười nói, “Tới đón Tiểu Dương là nhân tiện, chủ yếu là chuyện vụ án trúng độc thuốc, boss chúng tôi hi vọng anh cùng điều tra vụ này.”
Trình Cẩm sững sờ, hôm qua anh tưởng Ngụy Thanh chính là người phụ trách vụ án này, lẽ nào không phải? Cao tầng mở lời, anh đúng là không thể không biết tốt xấu mà từ chối, đây không phải người anh đắc tội nổi.
“Hiểu rồi, vậy tôi báo cho cục trưởng của tôi một tiếng.”
“Chúng tôi đã báo rồi, anh đi cùng chúng tôi là được.”
Trình Cẩm nhìn Bộ Hoan, “Các anh thuộc bộ nào?” Thần thần thao thao kiểu này không giống phong cách của bộ Công an.
Bộ Hoan cười, nhìn về phía Ngụy Thanh. Ngụy Thanh vẻ mặt nghiêm túc nói, “Chúng tôi là bộ An ninh.”
Bộ An ninh? Chẳng lẽ vụ án này bị định tính là sự kiện khủng bố? Trình Cẩm nghi hoặc, đồng thời nghĩ hóa ra Dương Tư Mịch thuộc bộ An ninh, đích thực hợp lý hơn quân đội. Vụ án đã bàn giao lại cho bộ An ninh, anh thuộc hệ thống công an, gọi anh đi làm gì?
“Bên trên rất chú trọng vụ án này, nghiêm lệnh chúng tôi nhanh chóng phá án.” Ngụy Thanh nói.
Có thể hiểu, vì là sự kiện phạm tội công cộng ác tính. Nhưng liên quan gì đến anh? Dù sao không đến mức thiếu anh thì không thể phá được án, sao có thể chứ. Nghĩ như thế nhưng Trình Cẩm không hỏi nhiều, chỉ nói hai người họ ngồi chờ một lát, anh và Dương Tư Mịch còn chưa rửa mặt.
Anh đi lấy bàn chải đánh răng và khăn mặt mới đưa cho Dương Tư Mịch, may mà vật dụng hằng ngày anh đều mua theo đôi.Thịt bò nấu cay: món ăn truyền thống đặc sắc nổi tiếng với nguyên liệu chính là thịt nạc bò, thuộc hệ món cay Tứ Xuyên