• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lúc phóng viên phỏng vấn Mạc Lưu Niên, Trình Cẩm bảo mọi người khẩn trương nghĩ cách tìm ra tung tích Cảnh Hành Chỉ trong thời gian ngắn nhất. Trình Cẩm hỏi cục trưởng Cát, “Tôi vẫn luôn tò mò tại sao Cảnh Hành Chỉ chọn đi ám sát Mạc Lưu Niên, lúc đầu tôi nghĩ là vì hắn biết Mạc Lưu Niên, nhưng Mạc Lưu Niên cũng là nằm vùng, thân phận hẳn cũng được bảo mật mới đúng.”

Cục trưởng Cát không thể nào tự nguyện trả lời vấn đề này, “Bọn họ chắc chắn không biết nhau.”

Trình Cẩm hỏi, “Đã không biết vậy tại sao hắn chọn giết Mạc Lưu Niên trong hai người Ứng Kỳ Diệp và Mạc Lưu Niên?” Tiền Phương ra giá Mạc Lưu Niên và Ứng Kỳ Diệp bằng nhau.

Không ai nghĩ ra được lời giải thích hợp lý, có vài người không kiên nhẫn nổi nữa, “Có liên quan đến chuyện tìm Cảnh Hành Chỉ sao?”

“Trong tình huống không có manh mối mới, đây tạm thời cũng coi là một manh mối. Bằng không thủ đô lớn như thế, anh cho rằng chúng ta phải tìm từ đâu?” Trình Cẩm cũng tức giận nên nói chuyện không nể nang gì. Tình huống bây giờ, mấy người kia cũng không tiện phát cáu, chỉ có thể suy nghĩ cho toàn cục mà nén giận.

Trình Cẩm tìm Dương Tư Mịch trong đám đông, hồi lâu sau mới thấy hắn đang vùi trong góc ngẩn người, không biết có phải lại ngủ không, Trình Cẩm mặc kệ mấy người đó đi rót nước uống, sau đó nhân lúc không ai chú ý đi tới bên cạnh Dương Tư Mịch hỏi lại vấn đề ban nãy, tại sao Cảnh Hành Chỉ chọn Mạc Lưu Niên làm mục tiêu.

Dương Tư Mịch uống nốt phần nước Trình Cẩm không uống hết, “Tôi không biết Cảnh Hành Chỉ nghĩ gì, nếu là tôi, tôi sẽ chọn người ở gần mình hơn.” Gần hơn? Trình Cẩm nghĩ đến một cách có thể thử.

Trình Cẩm bảo Tiểu An điều tra video của tất cả camera nằm gần nhà Mạc Lưu Niên ngày hắn bị đâm cũng để những người biết dung mạo Cảnh Hành Chỉ ở cục số Mười đi xem, bọn họ nói đã xem rồi nhưng không phát hiện điều gì có giá trị.

Trình Cẩm cười nói, “Quanh biệt thự chắc không phát hiện được gì, bọn họ sẽ rất chú ý không tiết lộ hành tung nhưng ở chỗ xa hơn như cách năm km thì sao?”

Nhưng khoảng cách năm km quá nhiều camera, cục trưởng Cát cuối cùng vẫn cho người photo ảnh chụp Cảnh Hành Chỉ, bảo mọi người cùng giúp đỡ xem video. Trong vòng một km không tìm được tung tích Cảnh Hành Chỉ, sau đó mở rộng ra hai km, đến ba km, cuối cùng, Du – xem qua là nhớ – Đạc phát hiện Cảnh Hành Chỉ đang ngồi trong xe chờ đèn xanh trong một video giám sát ngã tư đường, mặc dù biển số xe là giả nhưng bọn họ có con đường tra được chút tin tức liên quan.


Vài người đi nghe ngóng tin tức biển số xe, những người khác tiếp tục xem video để xem chiếc xe đó lái đi hướng nào. Cuối cùng truy dấu đến một khu nhà kho, nhưng chỗ đó quá ít camera, không cách nào lần tới địa điểm cụ thể.

Không lâu sau có tin tức về biển số xe, tuy không biết ai mua cái biển giả này nhưng người mua còn mua thêm mấy cái khác, nhóm Trình Cẩm ghi lại hết rồi cho người đi hỏi xem cái nào đã sử dụng hoặc đang sử dụng.

Lúc này bên ngoài đã hơi tối, chắc thêm một tiếng nữa trời sẽ tối hẳn, cục trưởng Cát rất gấp nhưng tùy tiện đến khu nhà kho điều tra chưa chắc đã tìm được Cảnh Hành Chỉ, ngược lại còn có thể đánh cỏ động rắn, đây là lần bọn họ cách Thiên Đường Đen gần nhất, nếu bỏ lỡ cơ hội bắt người lần này không biết phải đợi bao lâu mới có lần tiếp theo. Nhưng nếu tiếp tục kéo dài, có thể không chỉ không tìm được người, ngay cả bóng rắn cũng không thấy.

Cục trưởng Cát đi tới đi lui trong đại sảnh, cuối cùng vẫn quyết định đến khu nhà kho điều tra, ông ta bảo tổ đặc án cùng đi, nói có lẽ sẽ lại có tình huống cần họ giúp đỡ.

Trình Cẩm đề nghị, “Bên ông đã quyết định đi điều tra khu vực này thì thế nào cũng sẽ bị Thiên Đường Đen phát hiện, vậy không bằng dứt khoát khoa trương hơn đi, sau khi đến khu nhà kho thì hú còi cảnh sát, một mặt có thể khiến bọn chúng lầm tưởng là cảnh sát, mặt khác bọn chúng sẽ rút lui bằng tốc độ nhanh nhất, ông có thể cho người mai phục trước ở những nút giao thông quan trọng xung quanh, đến lúc đó không khó phán đoán ai là người của Thiên Đường Đen đang nhanh chóng tháo chạy.”

Cục trưởng Cát đánh giá Trình Cẩm, “Cậu thật to gan.”

Trình Cẩm không biết ông ta nói thế là có ý gì liền hiểu ý theo mặt chữ, “Tôi vừa vào bộ An ninh, quả thực không biết cách làm bảo đảm nhất hay an toàn nhất nhất quán của bộ là gì.”

Mọi người theo kế hoạch lái xe tiến vào khu nhà kho, không lâu sau liền nghe thấy tiếng súng ở hướng Tây Bắc, bọn họ lái xe đến đó. Trình Cẩm nói với cục trưởng Cát, “Cũng có thể là kế điệu hổ ly sơn, ngoài cổng ra vào gần chúng ta nhất còn một cổng nữa ở phía Đông, tốt nhất là tách một nhóm đi xem thử.”

Cục trưởng Cát nói, “Phân tán binh lực ở thời điểm như hiện tại là tối kỵ. Hơn nữa bên ngoài con đường phía Đông chúng ta đã cho người mai phục rồi.”

Trình Cẩm phản bác, “Vào thời điểm này, nhân vật quan trọng chắc chắn sẽ được yểm hộ trốn đi đầu tiên, tôi cho rằng bọn chúng có khả năng cao phá vòng vây ở phía Đông, nhân thủ bên đó chưa chắc đủ, thế này đi, tôi qua đó xem, nếu tôi đoán sai, bên ông cũng không tổn thất gì.”

Trình Cẩm cho xe của tổ đặc án quay đầu chạy về phía Đông, dừng lại cách lối ra không xa, xung quanh không có xe hay người, mọi người nhìn lẫn nhau. Xem ra Trình Cẩm cũng có lúc tính sai.

Dương Tư Mịch nhắc, “Có mấy chiếc xe chạy về phía này.” Mọi người cẩn thận lắng nghe, quả nhiên có mấy chiếc xe đang chạy tới gần, họ chuẩn bị vũ khí sẵn sàng đồng thời tìm được chỗ ẩn nấp ở ven đường.

Trình Cẩm hơi hối hận, nên để Tiểu An ở lại bên cục trưởng Cát mới đúng.

Ba chiếc xe tới gần, dừng lại ở ven đường, có người xuống kiểm tra, cũng có mấy người tuy xuống xe nhưng không rời đi, chỉ xem xét từ xa.

Bộ Hoan lấy ra một cái ống nhòm loại cầm tay, nói, “Tôi nhìn thấy biển số xe, không sai, là biển số giả cục số Mười tra được.”

Trình Cẩm nói, “Có thể làm nổ xe đầu tiên không?”

“Lão đại, chúng ta không có lựu đạn, với lại cho dù có nhưng nếu Cảnh Hành Chỉ ở trên xe, không cẩn thận nổ chết Cảnh Hành Chỉ thì làm sao đây?” Diệp Lai nói. Cô không biết thật ra ở đây có người mang trên người thứ nguy hiểm như lựu đạn.

Dương Tư Mịch nói, “Không sao, Cảnh Hành Chỉ ở trên chiếc xe thứ hai.”

Trình Cẩm nói, “Tốt lắm. Bọn chúng nhất định có tiên phong. Súng và lựu đạn, bây giờ không tranh thủ ra tay, đợi lát nữa bọn chúng phát hiện chúng ta, chúng ta chết chắc. Ném chuẩn một chút, Hàn Bân, nổ chiếc xe đầu tiên.”

Một tiếng ầm thật lớn, xe đi đầu nổ tung làm xe thứ hai cũng bị đẩy sang một bên. Dương Tư Mịch bắn vào bình xăng xe thứ ba, nó cũng nhanh chóng nổ tung. Đám người Thiên Đường Đen nhanh chóng phản ứng, nổ súng về phía tổ Trình Cẩm, nhưng rất nhanh đã vừa bắn vừa chia ra chạy trốn, Dương Tư Mịch không biết biến mất từ lúc nào, Trình Cẩm vội gọi Tiểu An đến bên cạnh mình để hai người cùng hành động, cũng dặn dò những người khác hai người một nhóm, tất cả nhớ cẩn thận.

Một lát sau, không nhìn thấy người Thiên Đường Đen nào còn sống, Trình Cẩm không biết có phải bọn chúng chạy xa rồi không. Nhưng anh có thể nghe thấy tiếng đánh nhau cách đó không xa, anh dẫn theo Tiểu An cẩn thận đến gần, trông thấy Dương Tư Mịch và một người đàn ông đeo kính râm khoảng ba mươi tuổi đang đánh đến cao hứng, không biết có phải súng của hai người đều hết đạn không, Dương Tư Mịch tay không tấc sắt, trong tay đối phương lại có một con dao, động tác đánh nhau vô cùng nguy hiểm, hoàn toàn có thể làm thành cảnh quay đặc biệt trong phim. Trình Cẩm cẩn thận từng li từng tí nhắm chuẩn, anh nhìn ra được đối thủ của Dương Tư Mịch không đánh lại hắn nên người đó chắc chắn sẽ nghĩ cách chạy trốn, ngay khi gã và Dương Tư Mịch tách ra đồng thời chưa kịp trốn chính là thời cơ bắn tốt nhất của Trình Cẩm.

“Hai người dừng tay! Người trốn sau thùng hàng cũng đi ra!” Người kêu đầu hàng là Cảnh Hành Chỉ, tay trái hắn ghìm chặt Du Đạc, súng trong tay phải vững vàng chĩa vào đầu cậu.

Trình Cẩm bảo Tiểu An núp sau thùng hàng đừng nhúc nhích, anh đi ra, Dương Tư Mịch và gã kia đều không ngừng giao chiến, Cảnh Hành Chỉ cười gằn, “Tao đếm đến ba, còn không dừng tay tao sẽ nổ súng!”

Dương Tư Mịch cấp tốc rút lui, bây giờ đổi thành đối thủ của hắn quấn lấy không buông, động tác hắn tuy nhanh nhưng tay áo vẫn bị đâm thủng một lỗ lớn, Trình Cẩm không biết hắn có bị đâm bị thương không, súng trên tay Trình Cẩm nhắm vào gã ta bắn một phát trúng tay phải, gã hét thảm lùi về bên cạnh Cảnh Hành Chỉ, Cảnh Hành Chỉ quát, “Dừng tay! Mày không muốn mạng của nó?!” Hắn dùng súng hung hăng chĩa vào đầu Du Đạc.

Trình Cẩm bình tĩnh nói, “Anh dám nổ súng, hai người các anh cũng phải chôn theo.”

Cảnh Hành Chỉ bảo gã đeo kính râm, “Anh đi trước.” Gã ta trầm mặc không nhúc nhích, Cảnh Hành Chỉ lại nói, “Anh đang bị thương, ở lại chỉ liên lụy đến tôi, tôi sẽ mau chóng gặp anh.” Gã ta cuối cùng quay người rời đi.

Trình Cẩm nhìn gã ta biến mất rồi nói, “Có thể đi, Cảnh Hành Chỉ, thả người của tôi ra.”

Cảnh Hành Chỉ cười nói, “A, biết tôi à?” Sau đó hắn chậm rãi bóp cò súng, một khắc này, tim Trình Cẩm như ngừng đập, nhưng súng Cảnh Hành Chỉ chỉ phát ra tiếng vang nhỏ, bên trong không có đạn, hắn cười xấu xa, “Bị dọa à?”

Trình Cẩm cau mày nhìn hắn thả Du Đạc. Tiểu An chạy tới đỡ Du Đạc. Trình Cẩm hỏi Cảnh Hành Chỉ, “Tính cách anh luôn xấu xa như thế? Hay phải nói là làm việc không từ thủ đoạn như thế? Anh biết anh suýt giết một người tên Mạc Lưu Niên không?”

“Người kia ấy à, tôi đâm nhẹ hều như thế, anh ta không chết lại suýt hại chết tôi, lần sau tôi sẽ rút kinh nghiệm. Chuyện không từ thủ đoạn thì vì mục tiêu lớn, khó tránh chút hy sinh nhỏ mà.” Cảnh Hành Chỉ cười híp mắt nhìn họ tức giận, nhìn một hồi thì xua tay, “Tôi phải đi đây, hi vọng sau này có cơ hội gặp lại ha!”

Trước khi hắn quay người, Trình Cẩm giơ súng bắn vào chân trái hắn, Cảnh Hành Chỉ không đề phòng, té xuống đất, hắn nghiêng đầu lại nhìn Trình Cẩm chằm chặp.

Trình Cẩm nói, “Anh cứ thế trở lại mà không bị thương, người Thiên Đường Đen sẽ tin anh sao, chi bằng tôi giúp anh, dù sao hy sinh nhỏ cũng không cách nào tránh khỏi.” Cảnh Hành Chỉ nghe xong thì điên cuồng cười to. Trình Cẩm học giọng điệu của hắn thúc giục hắn, “Anh tốt nhất nhanh đi đi, tôi chuẩn bị nổ phát súng thứ hai đó.” Cảnh Hành Chỉ tiếp tục cười to đồng thời đứng dậy, khập khiễng chạy đi, Trình Cẩm bắn chỉ thiên mấy phát, tốc độ Cảnh Hành Chỉ nhanh hơn, bóng lưng hắn nhanh chóng biến mất.

“Du Đạc, cậu không có chuyện gì thật tốt quá, xin lỗi, thật sự xin lỗi!” Diệp Lai chạy tới, lúc đầu cô và Du Đạc chung nhóm nhưng họ bị Cảnh Hành Chỉ đánh lén, cuối cùng Du Đạc bị Cảnh Hành Chỉ bắt đi.

“Không sao, không phải lỗi của chị, thật đó.” Du Đạc cười với cô, trên trán cậu có vết máu bầm do Cảnh Hành Chỉ gây ra.

Trình Cẩm không nói gì, anh không giỏi an ủi người khác, anh hỏi Hàn Bân và Bộ Hoan, “Sao hai người không ở cùng một chỗ với họ?”

“Xin lỗi.” Bộ Hoan cũng xin lỗi, “Bọn tôi đuổi theo người của Thiên Đường Đen, hẳn là giải quyết gần hết rồi.”

Người cục số Mười ở gần đó chạy đến giúp thấy tổ đặc án không ai thèm để ý tới bọn họ, một người trong đó mở miệng trước, “Chúng tôi tới trễ nhưng các anh không sao là tốt rồi.”

Trình Cẩm nhìn họ, “Tới rồi à.”

Một người khác có chút ưu tư, “Chúng tôi tới lúc anh nổ súng với Cảnh Hành Chỉ.”

Bộ Hoan cười, “Anh đến sau bọn tôi nhỉ, bọn tôi còn không thấy lão đại nổ súng, sao anh thấy được vậy?” Hắn nhìn Hàn Bân, Hàn Bân lắc đầu.

Người kia tức giận không thôi, “Anh ăn nói ba hoa! Mấy người đứng bên này sao có thể không nhìn thấy?”

“Anh nói gì cơ? Nhưng rõ ràng bọn tôi vừa tới mà. Tôi nói các anh chắc chắn hoa mắt…”

“Được rồi, chuyện cũng làm xong, chúng ta đi.” Trình Cẩm gọi toàn tổ đặc án lên xe.

Sau đó người cục số Mười trơ mắt nhìn tổ đặc án không chào hỏi cũng không quay đầu lại, cứ thế rời đi.

“Xem ra chúng ta phải tập huấn một chút đề phòng lần sau lại gặp phải tình huống này, bây giờ mọi người phối hợp không ăn ý gì cả.” Sau khi lên xe Trình Cẩm cau mày nói.

Mọi người đều không lên tiếng, bầu không khí đông cứng.

Tiểu An giơ tay, Trình Cẩm liếc cô, “Nói.”

Tiểu An chỉ Dương Tư Mịch, nói, “Có phải thầy Dương không thoải mái không?” Bộ Hoan lén lút giơ ngón cái với Tiểu An, khen cô đổi chủ đề rất tốt, Tiểu An trợn mắt đáp lại.

Trình Cẩm nhìn kỹ Dương Tư Mịch, hình như sắc mặt hắn nhợt nhạt hơn bình thường một chút, Trình Cẩm nhớ tới hắn bị gã đeo kính râm đâm một dao bèn cuốn tay áo hắn lên, trên cánh tay hắn quả thực có một vết thương khá nông, Trình Cẩm dán băng cá nhân cho hắn, lại nghĩ trên dao không có độc chứ? Cảnh Hành Chỉ ám sát Mạc Lưu Niên thì có bôi độc lên dao. Trình Cẩm hỏi Hàn Bân, “Nếu có độc thì bây giờ về tiêm huyết thanh không thành vấn đề chứ?”

Hàn Bân khẽ giật mình, “Không thành vấn đề. Nhưng thuốc không gây tổn thương cho Dương Tư Mịch được đâu, huống chi đây chỉ là một lỗ nhỏ.” Vết thương nhỏ này thoạt nhìn còn không chảy máu.

Trình Cẩm hỏi Dương Tư Mịch, “Tư Mịch, có cảm thấy không thoải mái không?” Dương Tư Mịch ban đầu đã ngủ rồi lại bị họ đánh thức, không nói lời nào mà chỉ nhìn họ.

“Vẫn là quay về tiêm huyết thanh đi, dù sao tiêm một mũi cũng không hại gì.” Trình Cẩm hạ kết luận.

“…”

Dương Tư Mịch thấy không ai làm phiền mình liền nhắm mắt ngủ tiếp, Trình Cẩm nghĩ nghĩ rồi ôm hắn để hắn dựa vào lồng ngực mình, cẩn thận đỡ đầu hắn để hắn dựa dễ chịu hơn, Dương Tư Mịch hoang mang nhìn Trình Cẩm, sau đó điều chỉnh tư thế ngủ cho thoải mái.

“…” Mọi người yên lặng không nói gì, lỡ Trình Cẩm hiểu được Dương Tư Mịch thật ra chỉ là buồn ngủ thì làm sao? Yên lặng một hồi lại cảm thấy thế này càng mất tự nhiên, mọi người vội vàng tán gẫu chút chuyện vặt vãnh phân tán sự chú ý của Trình Cẩm.

Tạ Minh cứ tưởng cục số Chín, số Mười sau khi hợp tác với tổ đặc án thì quan hệ sẽ thân thiết hơn, trên thực tế quan hệ với cục số Chín đúng là thân thiết hơn không ít nhưng người cục số Mười từ đó đều kính nhi viễn chi với tổ đặc án, trừ khi cần thiết còn bình thường đều không tiếp xúc, ngược lại là tổ đặc án nếu có chỗ cần cục số Mười giúp đỡ đều sai bảo không khách sáo.

Cục trưởng Cát sau đó có tự mình cảm ơn Trình Cẩm, lại giải thích thay Hành Cảnh Chỉ, “Cậu ấy có lẽ hành vi có chỗ không thỏa đáng nhưng bản tính không xấu, cậu ấy hoàn toàn trung thành với tổ quốc, sẽ không làm chuyện có hại cho lợi ích quốc gia, đây cũng là nguyên nhân chúng tôi cho cậu ấy đi nằm vùng…”


Cục trưởng Cát nói rất nhiều.


Trình Cẩm nghe xong chỉ nói, “Anh ta nổ súng với tôi còn nói được, lần sau lại nổ súng với người của tôi thử xem.” Tuy là súng không đạn nhưng Trình Cẩm rõ ràng trước mắt anh không thể thấy có người chết trước mặt mình, dù chỉ là có khả năng.


Qua chiến dịch này, Cảnh Hành Chỉ thuận lợi trở thành nòng cốt phân bộ Thiên Đường Đen Trung Quốc, nhưng phân bộ vì trọng thương mà quyết định tạm rời khỏi Trung Quốc, Cảnh Hành Chi dứt khoát thuận thế đi theo đại ca cấp trên trở về tổng bộ Thiên Đường Đen ở nước ngoài, sau đó thuận lợi được tổng bộ tín nhiệm, hai năm sau hắn liên hợp với lực lượng cảnh sát các nước làm tan rã Thiên Đường Đen, để nó tan nát đến độ không còn cách nào không ai bì nổi.


Còn Mạc Lưu Niên, hai tháng sau liền lấy được chứng cứ Ứng Kỳ Diệp liên quan đến xâm phạm bí mật thương mại, Ứng Kỳ Diệp bị phán chín năm tù.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK