• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Tư Mịch biến mất. Sau khi trở về từ trấn Kim Phong, Dương Tư Mịch nói có chuyện phải làm, không về nhà cùng Trình Cẩm rồi không xuất hiện nữa, đã một tuần, điện thoại cũng gọi không được, Trình Cẩm không còn cách nào để liên lạc với hắn, đành đi tìm Tạ Minh.

Bên ngoài phòng làm việc của Tạ Minh có cảnh vệ canh gác, Trình Cẩm nói, “Tôi có hẹn với cục trưởng Tạ.” Cảnh vệ liên lạc với Tạ Minh trước mới bật đèn xanh cho Trình Cẩm, Trình Cẩm đẩy cửa đi vào, “Cục trưởng Tạ, Dương Tư Mịch bây giờ thế nào?”

Tạ Minh cầm một phong thư đưa cho Trình Cẩm, Trình Cẩm mở ra xem, bên trong chỉ có một tờ giấy, trên giấy viết đơn giản “Tôi đi đây, tạm biệt.”, ký tên Dương Tư Mịch. Trình Cẩm nhìn ra được đây là chữ Dương Tư Mịch nhưng anh nói, “Người viết rất lợi hại, giả rất giống.”

Tạ Minh nói, “Đừng lừa mình dối người, cậu cảm thấy Tư Mịch muốn đi sẽ đích thân tạm biệt cậu sao?”

Trình Cẩm cười nói, “Sẽ.”

Tạ Minh nhíu mày, mấy lần Dương Tư Mịch đi đều không chào bà, tại sao Trình Cẩm có thể khẳng định như vậy?

“Nó sẽ không gặp lại cậu.”

Trình Cẩm hỏi, “Bây giờ cậu ấy thế nào?”

“Cậu cảm thấy nó đang thế nào?” Tạ Minh cũng rất phiền muộn nhưng xem ra Trình Cẩm không hỏi được kết quả sẽ không bỏ qua, bà thở dài, “Thành dã Tiêu Hà, bại dã Tiêu Hà. Thời khắc mấu chốt luôn là cậu thay đổi nó, cậu vẫn muốn nó làm người bình thường, câu nói này năm xưa có thể khiến nó sống sót thời niên thiếu nhưng cũng có thể giết chết nó bây giờ.”

Loài thú uống máu mà sống một khi bắt đầu ghét máu sẽ bước lên con đường cùng.

Trình Cẩm hỏi, “Tôi có thể gặp cậu ấy không?”


Sắc mặt Tạ Minh bình thản, “Không thể.”

Hai người đối mặt cả buổi, cuối cùng vẫn là Trình Cẩm dời ánh mắt trước, anh không nói thêm gì, quay người mở cửa, ra ngoài, đóng cửa.

Cửa ngầm ở góc văn phòng Tạ Minh mở ra, một người đàn ông đeo kính bước ra, “Ô, Trình Cẩm bỏ đi dễ thế? Tôi tưởng cậu ta rất khó đối phó. Chẳng qua cô không cho cậu ta gặp Dương Tư Mịch có được không? Dù sao trong trạng thái không tỉnh táo, Dương Tư Mịch chỉ gọi mỗi tên cậu ta.”

Tạ Minh nhíu mày, “Khuất Dược, cậu lắm lời quá. Gặp thì làm được gì? Chỉ có thể tăng thêm đau khổ vô ích thôi.”

Cửa lại mở, đi vào vẫn là Trình Cẩm, Khuất Dược nhìn về phía Tạ Minh, Tạ Minh hỏi, “Cậu làm sao để cảnh vệ cho qua?”

Trình Cẩm nói, “Tôi nói bà gọi điện bảo tôi làm rơi đồ.” Từ đầu cảnh vệ đã nhận ra Trình Cẩm, hơn nữa Trình Cẩm mới rời đi mấy chục mấy giây, làm rơi đồ lập tức quay lại lấy là bình thường, hắn liền cho Trình Cẩm vào.

Khuất Dược cười, “Chắc chắn cậu không làm rơi đồ. Cục Mười lăm mấy người thú vị đấy.”

Trình Cẩm nhìn về phía Khuất Dược, “Anh có thể cho tôi gặp Dương Tư Mịch sao?”

Khuất Dược lắc đầu, “Tôi chỉ là nhân viên nghiên cứu y học thôi, không có quyền hạn này.” Hắn dường như chỉ là tò mò nên hỏi, “Nếu Dương Tư Mịch chết, cậu sẽ như thế nào?”

Con ngươi Trình Cẩm đột nhiên co lại, tay nắm chặt thành nắm đấm nhưng anh lập tức thả lỏng tay.

“Không thế nào.” Anh chợt cười, “Thật ra tôi vẫn cảm thấy người rời đi trước hạnh phúc hơn.” Lúc bố mẹ gặp chuyện bất ngờ cũng thế, lúc bà nội qua đời cũng thế, người quan trọng trong đời đều rời đi, chỉ còn anh ở nguyên một chỗ dõi theo bóng lưng họ.

Khuất Dược hơi giật mình, suy nghĩ rồi cười nói, “Tôi vừa nghe qua một vụ án rất ác liệt, đường số 13 khu mới phát hiện ra một thi thể nữ, là bị ngược đãi tới chết, tiếp theo ở xung quanh lại phát hiện nhiều thi thể hơn, tổng cộng đến mấy chục bộ, hiện tại cảnh sát vẫn chưa phá được án, tổ đặc án của cậu có thể đi điều tra thử không? Hay là bây giờ cậu không có tâm trạng đi tra án?”

Trình Cẩm nói, “Tôi sẽ tìm hiểu tình tiết vụ án trước, suy nghĩ thêm có muốn nhận không.” Anh lại hỏi, “Anh có thể giúp tôi hỏi Dương Tư Mịch tôi có thể đi thăm cậu ấy không được không?”

Khuất Dược cười nói, “Có thể, đến lúc đó tôi gọi cho cậu?”

“Cảm ơn, tôi đi trước.” Trình Cẩm rời đi.

Khuất Dược nhìn Tạ Minh, “Cậu ta sẽ không quay lại chứ?”

Tạ Minh nói, “Mục đích đã đạt được, còn chính mắt thấy phó bộ trưởng Khuất cậu, quay lại làm gì?”

Khuất Dược nghi ngờ, “Chẳng lẽ cậu ta biết tôi là ai?” Hắn vừa mới da mặt dày nói mình là nhân viên nghiên cúu.

“Sao tôi biết được. Lúc nãy cậu nên tự hỏi cậu ta.” Bà thầm nghĩ Trình Cẩm chắc chắn biết Khuất Dược là ai, nói không chừng còn biết Khuất Dược ở trong văn phòng bà, không thì sao lại đặc biệt quay lại, “Cậu muốn làm gì? Tôi thấy Trình Cẩm hiện tại cũng không ổn lắm, cậu còn muốn để cậu ta đi tra vụ án ở đường số 13 khu mới? Còn nữa, cậu cho rằng nên để cậu ta gặp Dương Tư Mịch?”

Khuất Dược cười nói, “Xem khả năng chịu sức ép của tổ đặc án thế nào.” Tạ Minh thầm mắng hắn rảnh muốn điên. Hắn nói tiếp, “Về chuyện Dương Tư Mịch, chúng ta quen biết nhiều năm như thế, tôi cũng không nói dối, tình trạng cậu ta bây giờ đúng là không tốt, chúng ta chỉ có thể làm hết sức nghe mệnh trời, cậu ta có gặp Trình Cẩm hay không có lẽ sẽ không có gì khác biệt, không bằng để cậu ta tự lựa chọn.”

Sau khi rời khỏi văn phòng Tạ Minh, Trình Cẩm lập tức triệu tập thành viên tổ đặc án, nói, “Lập tức tra xem đường số 13 khu mới gần đây xảy ra chuyện gì.”

Tiểu An hỏi, “Thầy Dương đâu, cục trưởng Tạ nói thế nào?”

Trình Cẩm nói, “Tra xong vụ án này có lẽ có thể gặp cậu ấy.”

“Vâng!” Tay Tiểu An gõ bàn phím laptop như bay, đồng thời báo cáo tài liệu sàng lọc được trong kho dữ liệu cho Trình Cẩm nghe, “Đường số 13 khu mới là con đường tập trung quán KTV, quán bar và club do một Liên hiệp thương hội điều hành, hội trưởng là Hướng Tường Kính, gần đây ở đó đào ra rất nhiều thi thể, đều là thiếu nữ mười lăm đến mười bảy tuổi, với lại còn là bị ngược đãi tới chết, có tin đồn nói những người này bị Hướng Tường Kính giết chết, vì ngoài ông ta thì không ai dám phạm tội trên địa bàn của ông ta.”

Trình Cẩm nói, “Xem ra chúng ta phải nhận vụ án này rồi, Hàn Bân, vụ sau cho cậu chọn.”

Hàn Bân ngẩn ra, nhớ tới phần thưởng thắng bài trên tàu, “Không sao.”

Trình Cẩm nói, “Bây giờ chúng ta đến đường số 13, Diệp Lai em liên lạc với cục Công an bên khu mới.”

Diệp Lai đáp ứng, đi qua một bên gọi điện, lát sau trở về nói với Trình Cẩm cục Công an trả lời sẽ liên hệ với bọn họ sau.

Bộ Hoan cũng đi gọi điện tìm người nghe ngóng tin tức. “Người tình nghi” Hướng Tường Kính hay đến quán bar mở cửa nguyên ngày tên Tiền Thế Kim Sinh nhất, quán bar này nghe nói là do một người có quan hệ cá nhân với hắn rất tốt mở, người đó tên Đinh Tây Cừ.

Du Đạc hỏi, “Vậy chúng ta đến quán bar này gặp Hướng Tường Kính?”

Bộ Hoan nói, “Anh chưa nói xong mà. Đinh Tây Cừ dạo này không có ở đường số 13, quán bar hiện do con gái Đinh Mạt Nhi của hắn trông coi, Đinh Mạt Nhi mười bảy tuổi, tinh quái lại vô cùng tùy hứng, rảnh rỗi liền canh ở cửa quán bar, người nào trông ngứa mắt thì không cho vào, dù nhìn thuận mắt cũng phải lôi vấn đề quái đản ra làm khó người ta, muốn xông vào cũng không được vì có một đám vệ sĩ côn đồ.”

“…” Tiểu An nhìn về phía Trình Cẩm, “Lão đại, anh cảm thấy chúng ta có thể vào được ạ?”

Trình Cẩm không biết đang nghĩ gì, khi Tiểu An tưởng anh không nghe bọn họ nói chuyện, anh mới nói, “Đi rồi tính.”

Du Đạc hỏi, “Đường số 13 khu mới được mệnh danh là con đường quán bar, đến quán bar chúng ta có cần thay quần áo khác không?”

Tiểu An hưng phấn nói, “Thay quần áo đi tiêu tiền, quá ngầu!”

“…” Trình Cẩm hỏi, “Có ai quen nhà thiết kế nào không? Không biết thì thôi, không có thời gian đi mua quần áo đâu.” Anh chỉ tùy tiện hỏi.

Bộ Hoan cười, “Tôi quen, lúc trước làm nhiệm vụ tôi từng làm người mẫu, nghe nói Dương Tư Mịch cũng từng đóng vai người mẫu, lại còn nổi tiếng nữa…”

Trình Cẩm nói, “Chuyện để kể sau. Nhà thiết kế anh quen ở xa không, xa thì thôi.”

“Không xa lắm, tôi gọi điện trước.”

Diệp Lai nói, “Thảo nào tôi nói người mẫu biệt hiệu “Mê” kia sao giống thầy Dương thế, hóa ra đúng thật, anh ấy chỉ xuất hiện trong một buổi diễn thời trang sáu năm trước, hồi đó anh ấy được chú ý nhiều lắm, mọi người đều rất khó hiểu sao không thấy anh ấy xuất hiện nữa, bây giờ còn lưu truyền rất nhiều phiên bản suy đoán đó.”

Bộ Hoan hẹn xong với nhà thiết kế, tiếp lời Diệp Lai, “Cũng vì cậu ấy tự dưng nổi tiếng nên mới vội vàng mai danh ẩn tích.”

Tiểu An, Du Đạc và Hàn Bân nghe đến say sưa, bọn họ không quan tâm lắm đến chuyện trong giới thời trang nên không biết việc này.

Trình Cẩm thầm nghĩ sáu năm trước anh còn đang ở đại học Công an, mỗi ngày bận rộn huấn luyện dĩ nhiên sẽ không chú ý những chuyện này, nhưng hồi mới làm cảnh sát sau khi tốt nghiệp, anh quen biết một cô gái, cô ấy rất thích chú ý chuyện giới giải trí và thời trang, hình như anh có nghe cô ấy nhắc đến người mẫu mang sắc thái truyền kỳ như thế, có điều anh nghe cho có chứ không nghĩ tìm ảnh chụp xem thử.

Điện thoại di động của Trình Cẩm vang lên, số lạ, anh nhận cuộc gọi thì nghe ra là người vừa gặp mặt trong văn phòng Tạ Minh.

Khuất Dược ở bên kia điện thoại nói, “Ngại quá, Trình Cẩm, Dương Tư Mịch không muốn cậu đến gặp cậu ta.”

Trình Cẩm cười, anh cảm thấy giọng mình hơi khô, “Được rồi, cảm ơn anh.” Anh không nghe rõ Khuất Dược nói thêm cái gì, chờ nghe thấy tiếng báo bận sau khi Khuất Dược cúp máy anh mới để điện thoại xuống.

Đám Diệp Lai lén nhìn anh, mọi người đều yên tĩnh không lên tiếng.

Bọn họ nhanh chóng đến studio của nhà thiết kế Bộ Hoan quen, nhà thiết kế tên Chu Mộc Vũ, là một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, cho bọn họ tùy chọn quần áo muốn mặc, cô cười nói, “Các bạn chọn trúng thì tặng các bạn đấy, chẳng qua có thể đồng ý sau này lên sàn diễn giúp tôi không?”

Tiểu An trẻ tuổi, rất muốn thử cảm giác làm người mẫu bèn đáng thương nhìn Trình Cẩm.

Trình Cẩm nói, “Chúng tôi bận nhiều việc, chắc sẽ không rảnh.”

Chu Mộc Vũ cười, “Không sao cả, vậy chờ các bạn rảnh lại nói tiếp, tháng nào năm nào tôi cũng có thể chờ.”

“…” Diệp Lai nhìn về phía Bộ Hoan – làm sao anh quen được nhà thiết kế nhanh nhẹn dũng mãnh thế.

Trình Cẩm nói, “Vậy chúng tôi không khách sáo.” Lại gọi những người khác, “Nhanh tay lên, không có thời gian thử từng bộ đâu.”

Mọi người thay quần áo, thế mà cùng chọn hai màu trắng đen, Tiểu An váy trắng, Diệp Lai váy đen, bên nam thì đều là trang phục bình thường màu trắng hoặc màu đen, Trình Cẩm thở dài, “Một người thì có vẻ khiêm tốn nhưng cả đám chúng ta đi cùng nhau lại cực kỳ chói mắt.”

Chu Mộc Vũ cười, “Một dàn tuấn nam mỹ nữ thế này cùng ra ngoài bất luận mặc gì cũng bắt mắt.”

Trình Cẩm nói, “Là muốn đi quán bar, cô giúp chọn đồ đi.”

Tuần Mộc Vũ lập tức chọn ra trang phục mình thích, Tiểu An và Du Đạc mặc đồ hoàng tử công chúa viền ren, Diệp Lai mặc váy đuôi cá màu đỏ…

Trình Cẩm vội dừng cô lại, “Chúng tôi không phải đi tiệc hóa trang. Quên đi, mặc bộ đồ đang mặc là được, đổi nữa sẽ mãi không xong mất, buổi tối cũng không tiện thay.”


Bộ Hoan nói, “Mới buổi trưa, còn cách buổi tối lâu lắm.”


Diệp Lai nguýt hắn, “Hơn một giờ chiều rồi.”


Trình Cẩm không để ý tới họ, nói với Chu Mộc Vũ, “Lần này cảm ơn cô, chúng tôi đang vội, phải đi trước.”


Chu Mộc Vũ tiếc nuối không thể làm họ mặc quần áo mình chọn nhưng lại đột nhiên có linh cảm, cô quyết định thiết kế một loạt trang phục nhóm. Trình Cẩm thấy Chu Mộc Vũ cũng không nghe mình nói chuyện, đầu tiên là ngẩn người, sau đó mặc kệ bọn họ ôm laptop vẽ bản phác thảo, Trình Cẩm lắc đầu đưa mọi người rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK