- Cảm ơn bác sĩ thời gian qua đã tận tình chữa trị cho tôi. - Thùy Chi mỉm cười cảm ơn bác sĩ.
- Đó là trách nhiệm của chúng tôi, chúc cô nhanh chóng hồi phục hoàn toàn. Hôm nay cô có thể xuất viện, hôm qua chồng cô đã thanh toán tất cả chi phí rồi, cô có thể ngồi lại đợi anh ấy đến đón.
- Cảm ơn bác sĩ. - Thùy Chi một lần nữa cảm ơn, không buồn giải thích.
Đợi bác sĩ đi hết, Thùy Chi nhanh chóng thay bộ váy mà Gia Kiệt từng đưa cho mình nói là cô đã mặc khi anh gặp cô. Và tất nhiên hiện tại trên người cô chỉ còn chiếc váy này, hôm qua Gia Kiệt nói sẽ đến đón cô muộn một chút cho nên căn dặn cô đợi anh. Thùy Chi cảm thấy mình mắc nợ Gia Kiệt quá nhiều, anh chắc chắn sẽ không bỏ cô một mình bên ngoài nhưng cô không thể mãi dựa vào anh.
Thùy Chi bước chân ra khỏi bệnh viện khi bầu trời đầy ấp nắng ấm. Đứng giữa con đường đông người qua kẻ lại, Thùy Chi như lạc lẫm không biết phương hướng nào dành cho mình. Trước mắt là tìm một chổ ở, một công việc để nuôi sống bản thân. Thùy Chi bước nhanh trên con đường tấp nập.
Trên đường đi, cô ghé qua tất cả những nơi nào có ghi là đang cần tuyển người nhưng vì cô không có một chút giấy tờ tuỳ thân nào nên không ai dám nhận cô. Thùy Chi chán nản ngồi trên một chiếc ghế trong bãi xe bus, trời đã chiều muộn không biết rằng tối nay mình sẽ ngủ lại nơi nào khi trên người không có tiền, sáng đến chiều cô chỉ uống một chút nước mà chưa ăn bất cứ thứ gì, bụng cô cồn cào, chắc là bé con đang đói, cô phải nhanh chóng tìm chút gì đó cho vào bụng để bé con không phải chịu đói nữa.
Đang ngồi chưa biết phải đi nơi nào thì cô gặp lại Gia Kiệt
Gia Kiệt sau khi tan họp tại công ty của gia đình mình, anh nhanh chóng lái xe đến đón cô gái nhỏ kia nhưng đến nơi thì y tá nói cô đã đi được hơn một tiếng rồi.
Anh chạy một vòng ra sức tìm kiếm nhưng vô vọng, vì sao cả một tháng gặp nhau lại không nói một lời mà bỏ đi như vậy. Gia Kiệt không hiểu vì sao hình ảnh cô gái này đã đi sâu vào trong tim anh, một ngày không gặp liền thấy nhớ nhung. Thật ra việc Thùy Chi nằm viện cũng không liên quan đến anh, không nhất thiết anh phải đích thân tới chăm sóc. Nếu cảm thấy tội nghiệp thì Gia Kiệt có thể mướn một y tá chăm sóc cô, nhưng anh hằng ngày lại đếm chăm sóc cô vì không gặp cô trong lòng anh cảm thấy khó chịu. Đang mãi suy nghĩ thì anh thấy bóng cô bên đường, cô đang ngồi đó, trên băng ghế chờ xe bus, anh vội vã lái xe qua đón cô.
* * *
Trên xe.
Chuông điện thoại reo..
- Alo, là cô sao? - Gia Kiệt vội nói to vào điện thoại.
- Chia tay chưa bao lâu, anh đã có cô nào rồi sao? - Giọng Mỹ Hòa vang lên trong máy.
- Em gọi có chuyện gì sao, cũng còn nhớ chúng ta đã chia tay. - Gia Kiệt hơi thất vọng, đây là lần đầu tiên anh nhận điện thoại của Mỹ Hòa mà trong lòng vô cùng thất vọng.
- Không cần nói những lời vô tình đó, chỉ là em muốn gặp anh một lần. - Mỹ Hòa đáp.
- Tên đó bỏ em rồi sao. - Gia Kiệt cười khinh.
- Là chính em chia tay anh ta, vì em nhận ra em vẫn còn rất yêu anh.
- Phụ nữ của tôi, không được rên rỉ dưới thân người đàn ông khác. - Gia Kiệt cười nửa miệng, nhanh chóng tắt điện thoại.
* * *
Tuấn Kiết thắng gấp xe lại, quay mặt sang nhìn Thùy Chi:
- Từ nay cô không được phép bỏ đi nữa.
- Xin lỗi, nhưng tôi với anh không có quan hệ gì, không thể nhờ anh giúp đỡ quá nhiều.
- Là tôi muốn giúp cô, cô có biết tôi đã lo lắng như thế nào không? Đành rằng cô không nghĩ cho cô nhưng cũng phải nghĩ cho đứa nhỏ trong bụng chứ, nó đã chịu tổn thương quá nhiều rồi - Gia Kiệt tức giận nói. - Cô muốn đi tìm việc đúng không?
- Vâng, tôi muốn tự sức mình làm việc để nuôi bản thân và bé con của tôi.
- Vậy cô về nhà tôi, tôi sẽ bố trí công việc cho cô.
- Là công việc gì? - Thùy Chi thắc mắc.
- Cô sẽ là người hầu đặc quyền của một mình tôi. - Gia Kiệt trả lời, nét mặt đầy vẻ thú vị.
- Lương thế nào, thời gian làm.
- Làm bất kể khi nào tôi có mặt tại nhà, lương ba mươi triệu. - Gia Kiệt đáp.
- Tôi sẽ suy nghĩ. - Thùy Chi khẽ suy tính.
- Cô không có cơ hội từ chối, tôi đã cứu cô thì cô cũng phải trả ơn chứ hả? – Anh đang cố giữ cô gái bé nhỏ này bên cạnh mình (T. G: Anh có ý gì đây) Mà cô tự tìm cho mình một cái tên đi, không biết gọi cô thế nào. - Gia Kiệt lại nói.
- Tên sao? Hay anh cứ gọi tôi là Ngọc Nhi.
- Ngọc Nhi sao, được quyết định vậy đi.