• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tại một bệnh viện lớn, Luân Thành ngồi bên cạnh giường bệnh của Thùy Chi. Cô vẫn chưa tỉnh lại, bác sĩ nói rằng cô không có gì nguy hiểm, chỉ là cơ thể quá mất sức nên chỉ cần nghĩ ngơi ăn uống đầy đủ sẽ nhanh chóng khỏe lại.

* * *

Thùy Chi khẽ mở đôi mắt của mình, phía trước là một màu trắng xóa. Cô quay mặt sang một bên nhìn thấy Luân Thành đang nắm lấy đôi bàn tay mình.

- Vương Khang đâu rồi, thằng bé có làm sao không? - Thùy Chi khẽ nói.

- Em tỉnh rồi sao? Thằng bé đã được bà ngoại đưa về nhà nghĩ ngơi rồi. - Luân Thành đáp.

- Em những tưởng, em sẽ không còn được gặp anh nữa. - Thùy Chi nhìn Luân Thành nói, cô nhớ đến chuyện vừa rồi.

- Cô gái nhỏ, em không bao giờ trốn thoát được anh đâu. - Luân Thành hôn lên trán Thùy Chi mà nói.

Luân Thành mỉm cười nhìn Thùy Chi, không ngờ sau bao nhiêu chuyện cô gái nhỏ của anh lại có thể nói ra những lời ngọt ngào này.

Luân Thành nắm lấy tay cô mỉm cười nói - Thùy Chi, em có đồng ý làm bạn gái anh không?



Thùy Chi khẽ mỉm cười, Luân Thành muốn quên hết mọi chuyện cả hai bắt đầu lại từ đầu nên tỏ tình như trẻ con sao, dù sao anh ta cũng đã 30t rồi, thật là không hợp chút nào.

- Vâng, em đồng ý. Nhưng em còn phải hỏi ý kiến của con trai, xem con trai có đồng ý cho em hẹn hò hay không? - Thùy Chi trêu chọc.

- Vương Khang chắc chắn đồng ý. - Luân Thành đáp.

- Ai bảo con sẽ đồng ý cho hai người hẹn hò chứ. - Cậu con trai của Thùy Chi từ bên ngoài được Trịnh phu nhân dắt tay tới, bước vào bên trong bá đạo nói.

Luân Thành khẽ nheo mắt nhìn thằng bé, lại muốn bày trò phá chuyện tốt của anh sao?

- Nhóc con, có thật không đồng ý. - Luân Thành hỏi.

- Hai người đến hôm nay còn muốn hẹn hò sao, ít nhất baba cũng phải nhanh chóng cưới mẹ con chứ. Xem ra baba là người không có trách nhiệm gì cả. - Vương Khang chạy đến bên mẹ mình tỏ ra không hài lòng như một ông cụ non.

- Vậy con nói xem, con lén hôn cô bạn cùng lớp khi cô ta đang ngủ trong giờ trưa, Con đã có trách nhiệm với cô nhóc ấy chưa. - Luân Thành trêu chọc.

- Baba, người lại lấy chuyện bí mật con kể với baba ra trêu chọc sao. - Vương Khang xấu hổ tức giận.

Cả Trịnh phu nhân, Thùy Chi và Luân Thành đều cười to, xem ra cậu con trai độc nhất của Trần tổng rất là bá đạo giống ba.

* * *

Luân Thành đưa Thùy Chi về lại biệt thự Trần gia, vì không muốn rời xa Thùy Chi nữa nên anh nhất quyết không đồng ý cho Thùy Chi quay về biệt thự ba mẹ cô. Chiếc xe dừng lại phía trước, Luân Thành mở cửa ra ngoài sau đó bế Thùy Chi ra khỏi xe đi vào trong nhà, Vương Khang từ trong nhà nghe tiếng xe Luân Thành đi vào thì từ bên trong chạy ra ngoài.

- Hoan hô, baba đã đưa mẹ về rồi. - Vương Khang nhảy lên vui sướng.



- Chúng ta vào nhà rồi nói chuyện được không con trai. - Luân Thành bế Thùy Chi đi vào bên trong nhà, anh không cho cô bước đi vì bác sĩ đã căn dặn cô phải nghĩ ngơi nhiều không được làm gì nặng nhọc.

Cả ba người cùng nhau bước vào bên trong biệt thự, Luân Thành đặt Thùy Chi trên chiếc ghế sopha, Vương Khang mang một ly nước đến cho Thùy Chi.

- Mẹ, có phải chúng ta sẽ dọn về đây sống cùng baba hay không ạ. - Vương Khang nói đầy hy vọng.

- Con có thích nơi này không. - Thùy Chi mỉm cười hỏi.

- Thật ra thì, con rất thích ạ. - Vương Khang phấn khởi.

- Được, vậy chúng ta sẽ dọn về nơi này. - Thùy Chi đáp.

- Hoan hô mẹ. - Vương Khang nhảy lên người ôm lấy mẹ.

Luân Thành cảm thấy rất vui vì điều này, cuối cùng sau bao nhiêu gian nan, đau khổ cả nhà ba người đã được đoàn tụ về tại nơi này, ba người họ trọn vẹn niềm hạnh phúc gia đình.

Luân Thành đưa Thùy Chi lên phòng của mình, Luân Thành đặt Thùy Chi trên giường không kiềm lòng nhìn đôi môi ngọt ngào của cô mà hôn lên. Thùy Chi đáp trả lại nụ hôn của Luân Thành, đến khi bàn tay của anh không tự chủ mà đụng chạm vào Thùy Chi thì cô liền đẩy ra.

- Đúng là sói mà, anh quên bác sĩ nói em không được làm việc gì quá sức sao? - Thùy Chi trách mắng.

- Anh đâu để em phải làm gì, cứ để anh làm. - Luân Thành cười bá đạo tiếp tục.

- Này, tên đại ác ma kia. - Thùy Chi hét lên khi Luân Thành nhanh chóng cởi bỏ những thứ vướn bận trên người cô.

Sau một hồi chống cự yếu ớt, Thùy Chi cảm nhận được mùi hương trên cơ thể của Luân Thành sau đó nồng nàn đáp trả.

* * *

Thùy Chi tỉnh lại sâu một giấc ngủ dài, cô nhìn xung quanh thì không còn thấy Luân Thành đâu cả. Cô chỉnh chu lại trang phục, đi ra bên ngoài thì thấy Vương Khang và 1 người làm đang ngồi phía phòng khách mà đùa giỡn. Thùy Chi mỉm cười đi về phía hai người.


- Vương Khang, đang làm gì đó. - Cô ôm con trai vào lòng mà nói.


- Mẹ đã dậy rồi ạ, con đang chơi xếp nhà. - Vương Khang ôm mẹ nói.


- Baba của con đâu rồi.


- Baba đã đi đến công ty rồi ạ. Trước khi đi baba nói rằng không được làm phiền mẹ ngủ, mẹ đã không nghe lời ba mà làm việc nặng nhọc nên kiệt sức. - Vương Khang ngây thơ nói, sau đó liền hỏi. - Mẹ đã làm việc gì ạ, mẹ còn bệnh thì không nên làm việc nặng nhọc nhé.


Thùy Chi thoáng đỏ mặt, cái tên đại ác ma này ngay cả con trẻ cũng không bỏ qua, cô nhất định phải trấn chỉnh lại anh ta. Nuôi con trẻ như anh ta sẽ khiến con trai cô trước sau cũng bá đạo giống ba thôi.


- Baba con thấy mẹ ngủ say không muốn bị tỉnh giấc nên nói như vậy thôi. - Thùy Chi đáp.


{Hai mẹ con nói chuyện vui vẻ bên nhau.. }

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK