Mỹ Hòa cầm trên tay tờ báo kia, nhìn thấy hình ảnh cô gái trong báo rất là quen mặt. Đây không phải là Ngọc Nhi, người vợ lần trước mà Gia Kiệt cãi lại gia đình muốn kết hôn sao, nhưng cuối cùng cô ta biết khó sống mà đã bỏ đi. Cuối cùng thì ra là đến với Luân Thành sao? - Mỹ Hòa tức giận đập tờ báo kia xuống bàn.
Mỹ Hòa nghĩ một lúc liền gọi điện cho Gia Kiệt.
- Alo, tôi nghe đây. - Gia Kiệt bất ngờ vì cuộc gọi của Mỹ Hòa.
- Anh đã đọc báo chưa? - Mỹ Hòa nói.
- Tôi đang rất là bận, kế hoạch mới vừa được tiến hành nên không còn thời gian quan tâm đến chuyện bên ngoài. - Gia Kiệt khó chịu đáp.
- Anh nên mua một tờ báo hôm nay mà xem đi, sẽ rất là bất ngờ nha. - Mỹ Hòa cười nham hiểm.
- Có chuyện gì lớn xảy ra sao? - Gia Kiệt hỏi.
- Cô không nói, để anh trực tiếp xem mới thú vị. - Mỹ Hòa nói xong thì cúp máy, miệng nhếch lên với mưu tính.
Gia Kiệt nghe Mỹ Hòa nó vậy cũng tò mò, anh gọi thư kí mang báo sáng nay vào bên trong phòng giám đốc. Khi thư kí của Gia Kiệt đặt tờ báo trên bàn, hình ảnh của Thùy Chi hiện rõ trước mặt, điều này khiến Gia Kiệt náo loạn trong lòng. Thấy Thùy Chi đang cùng một đứa trẻ vui vẻ bên Luân Thành, trong thâm tâm Gia Kiệt tự cười bản thân mình, ba năm qua tìm kiếm chờ đợi một ngày Thùy Chi quay lại, hôm nay khi biết được tin tức từ cô thì cô đã chọn cách quay lại với người cũ, người đàn ông hơn anh về mọi mặt. Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng đôi chân Gia Kiệt không yên. Anh nhanh chóng lái xe tiến về thành phố, tìm kiếm người con gái trong lòng anh.
Theo điều tra từ đàn em, Gia Kiệt đứng trước căn biệt thự của Trịnh gia. Bên ngoài là một tiệm bánh nhỏ xinh mà Thùy Chi đang đứng bán hàng cho rất là đông khách đến mua. Nhìn cô gái đơn giản, cặm cụi làm việc mà trong lòng Gia Kiệt cảm thấy an lòng, nhưng năm tháng qua anh không một ngày nào không nghĩ đến Thùy Chi, mỗi khi nghĩ đến lại lo lắng không nguôi. Cô gái ấy đã mất đi kí ức, lang thang cùng một đứa trẻ không biết trôi dạt về phương nào. Nay khi thấy cô vẫn khoẻ mạnh trước mắt, Gia Kiệt không khỏi vui mừng.
Gia Kiệt không xuống xe, cứ ngồi trên xe mà ngắm nhìn Thùy Chi vui vẻ bán hàng, cười với khách hàng đến mua bánh. Nụ cười của Thùy Chi hiện tại và của ba năm trước không hề thay đổi, nụ cười đó đã đi sâu vào tim của anh. Chính nụ cười ấy đã khiến anh phải hằng đêm mong nhớ, đến lúc này cô hiện trước mắt anh nhưng anh không biết có nên gặp mặt hay không. Nhìn thấy Thùy Chi đang ngồi trong quầy hàng, khách đã không còn ai, Gia Kiệt bước xuống xe tiến đến phía Thùy Chi.
- Ngọc Nhi, em khoẻ không? - Gia Kiệt nhìn Thùy Chi mà hỏi.
Thùy Chi nghe cái tên Ngọc Nhi, bất ngờ ngước mắt lên nhìn thấy Gia Kiệt thì trong lòng đôi chút bất ngờ và lo lắng.
- Gia Kiệt, vì sao anh biết mà đến đây. - Thùy Chi nhìn Gia Kiệt mà hỏi.
- Anh nhớ em. - Gia Kiệt ôm lấy Thùy Chi trong vòng tay.
Thùy Chi bất ngờ không kịp đẩy Gia Kiệt ra ngoài thì Vương Khang từ bên trong nhà chạy ra nhìn thấy một người đàn ông ôm mẹ của mình, mẹ lại không có phản ứng gì, lại nghe người đó nói nhớ mẹ. Không phải đây là ba của cậu sao, Vương Khang nhanh chóng chạy đến bên Gia Kiệt mà ôm lấy.
- Ba, có phải là ba không? - Vương Khang ôm Gia Kiệt mà khóc.
- Ngọc Nhi, là Vương Khang phải không, con trai của anh ngày đó còn bé như vậy, hôm nay đã lớn thế này. - Gia Kiệt ôm lấy Vương Khang, từ ngày mới sinh ra anh đã xem Vương Khang như con ruột, xa cách bao lâu anh vẫn luôn nhớ đến tiếng khóc của thằng bé.
- Gia Kiệt, là Vương Khang. - Thùy Chi khẽ nói, dù sao Gia Kiệt chính là người cứu mạng sống của đứa trẻ này, lại từ bé chăm sóc Vương Khang, cô không có quyền ngăn anh cưng nựng thằng bé.
- Ba, con rất nhớ ba. - Vương Khang ngấn nước mắt nhìn Gia Kiệt nói.
- Vương Khang, con vào nhà chơi với ông. - Thùy Chi nắm tay Vương Khang nói, chuyện này cô không tiện giải thích trước mặt Gia Kiệt, dù sao trước kia anh và Vương Khang chính là ba con, Thùy Chi nghĩ tối nay sẽ giải thích với con trai.
Vương Khang nghe mẹ nói vậy, nghĩ mẹ và ba lâu ngày không gặp chắc chắn sẽ có nhiều chuyện cần nói với nhau. Cậu nhanh chóng nhìn Gia Kiệt mà nói: - Ba, ba nói chuyện với mẹ xong thì nhất định phải tìm con đó, con có rất nhiều chuyện muốn nói với ba. – Vương Khang nói xong, vui vẻ chạy vào trong nhà.
- Không phải em và Luân Thành sống cùng nhau sao, vì sao Vương Khang còn chưa biết ba mình là ai? - Gia Kiệt bất ngờ hỏi.
- Hiện em đang sống cùng ba mẹ ruột. - Thùy Chi khẽ đáp, không biết phải nói gì với Gia Kiệt.
Gia Kiệt khẽ đưa tay nắm lấy đôi tay cô mà hỏi: - Ngọc Nhi, em có hạnh phúc không?
Vương Khang đi vào trong nhà tâm trạng rất là vui vẻ, cậu nhanh chóng dùng điện thoại nhấn số của Luân Thành đã đưa cho phòng trường hợp đặc biệt sẽ gọi cho anh.
Luân Thành nhìn thấy số từ biệt thự gọi đến liền nhanh chóng bắt máy.
- Alo? - Luân Thành nói.
- Chú ạ, là cháu. - Vương Khang vui vẻ nói.
- Không phải đã thống nhất gọi là ba sao? - Luân Thành hỏi.
- Cháu cũng muốn gọi chú là ba nhưng hiện tại ba cháu về với mẹ con cháu rồi nên đành phải gọi chú là chú thôi. - Vương Khang chia sẻ niềm vui với Luân Thành (t. G: Cười lăn
Luân Thành nhíu cặp lông mày rậm lại, ba của Vương Khang không phải là mình sao, vậy người ba nào của thằng bé trở về. Luân Thành dằn tức giận trong lòng mà nói.
- Ba cháu về khi nào?
- Ba cháu vừa mới về, hiện đang nói chuyện với mẹ cháu, khi nãy cháu còn thấy họ ôm nhau cơ. - Vương Khang cười khanh khách nói.
Luân Thành nóng bừng tức giận, người như phát lửa.
- Vậy ba cháu tên gì?
- Cháu chưa hỏi, nhưng mẹ cháu gọi là Gia Kiệt ạ. - Vương Khang nói tiếp.
Luân Thành khẽ nhíu cặp mắt lại, trong lòng bừng bừng lửa.
- Ngày mai có lẽ cháu sẽ được ba chở đi học nên chú không phải qua đón cháu nữa. Thật ra cháu rất thích đi với chú nhưng mà ba cháu đã về rồi cháu không muốn ba buồn. - Vương Khang ngây thơ nói. - Chú không giận cháu chứ.
- Không đâu, chú sao có thể giận đứa trẻ lanh lợi như cháu. - Luân Thành đáp.
- Vậy cháu yên tâm rồi, thôi cháu ra ngoài với ba mẹ đây, tạm biệt chú. - Vương Khang cười nói.
- Tạm biệt. - Luân Thành nghe tiếng tắt máy bên kia, chiếc điện thoại cũng bay vào vách tường vỡ nát