Phù Oánh dõi theo bóng người, tia hy vọng nhen nhóm trong lòng anh.
- Bạn tôi, nếu may mắn thì tôi sẽ sớm đến bên cạnh bảo vệ cô gái ấy cho cậu !
Người chóng rời đi tránh bị nghi ngờ, cô gái nhỏ trên vai người đàn ông im lặng không náo loạn. Người ta nhìn thấy Yên Đới Nam vác cô gái cũng không một ai dám gây ồn ào, hắn đi rồi cũng không có một ai dám nhiều chuyện.
....
Cánh cửa bị đá tung vào trong, Uyên Hà và Tịch Nhan giật mình đứng bật dậy, trông nét mặt của người đàn ông tối sầm mà cảm thấy nguy hiểm.
"Đới Nam! Có chuyện gì thế?"
"Tránh ra!"
Uyên Hà vừa dứt tiếng liền bị hắn thô bạo đẩy sang một bên, hắn sải bước vào ngay trong gian phòng nhỏ, đóng cửa thật mạnh, còn chốt khóa không cho ai làm phiền.
Cô gái nhỏ bị hắn vứt lên chiếc giường, cô vừa nhóm người hắn đã ấn hai vai mảnh khảnh xuống, phủ thân lên.
Vỹ Điệp không hoảng, không chống đối, không to tiếng, nét mặt thờ ơ như bẹo gan hắn.
Cằm tinh tế đột ngột bị bóp lấy, hắn trực tiếp nhìn chòng chọc vào đôi mắt mèo hời hợt liếc sang chỗ khác. Mị thái này thật sự quá kiêu căng, làm cho hắn nhớ đến lúc trước khi cô mất trí, vẫn thường hay dùng biểu hiện này đối phó hắn.
Nội tâm rấm rứt không yên, hắn xác thực không thích sắc thái nhẫn tâm này của cô, máu nóng sôi sục trong tâm can, sự tức giận đều bộc bạch hết ra cửa miệng.
"Yến Vỹ Điệp, có phải anh nuông chiều em quá nên em giở thói không?
Ở nhà thiếu gì vệ sĩ mà em tự ý thuê người còn không thèm hỏi ý anh.
Em xem lời nói của anh là không khí à?"
"Vậy còn anh xem lời nói của em là gì?
Em và Tịch Nhan là chị em với nhau, em xin anh tha cho em ấy một lần anh cũng không thèm để tâm."
Vỹ Điệp gạt tay hắn, viện cớ lấy việc của Tịch Nhan để kích động hắn, trong lòng là hàng tá âm mưu hiểm độc. Cô muốn tỏ ra thân thiết với Tịch Nhan để hắn buồn bực trong tâm, phải nhượng bộ, đội cô lên đầu, còn muốn Tịch Nhan sau chuyện lần này sẽ bị hắn ghét bỏ, xa lánh.
Yên Đới Nam thật sự không lường trước được lòng dạ phụ nữ, nghe như thế mà tự suy diễn.
- Lại Tịch Nhan, từ khi nào lại thân quá mức như vậy ?
- Vỹ Điệp, em ngu ngốc tới mức chịu cho người ta dành chồng với em sao ?
Hắn tự trào phúng trong tâm, trước kia cô ghét cay ghét đắng họ hắn lại cưỡng ép cô chấp nhận, hiện giờ chấp nhận rồi, còn hòa thuận hắn lại cảm thấy không muốn.
"Vỹ Điệp, anh làm như vậy là vì em.
Anh sợ sau này họ được nuông chiều quá mức mà không coi Yên phu nhân ra gì.
Em không sợ một ngày nào đó họ khiến anh không ngó ngàng đến em sao?"
"Sợ thì sao?"
Đôi mắt đẹp đẽ ửng lệ, Vỹ Điệp vừa mới cứng rắn lại thay đổi sang bộ dạng tội nghiệp, ấm ức rưng rức nói.
"Em sợ thì làm được gì? Chẳng phải anh bảo em phải hòa thuận với họ sao?
Anh còn muốn như thế nào?"
"Anh..."
Hắn tự dưng nghẹn ứ, ý thức hỗn loạn chưa từng có, rốt cuộc hắn cũng không thể hiểu được bản thân mình tham lam đến mức nào.
Cuối cùng, nước mắt như trân châu vụn vỡ chảy từ khóe ra khiến hắn phải thật sự nhượng bộ, lắng xuống bức xúc.
"Vỹ Điệp, bỏ qua chuyện đó.
Anh không thể chấp nhận em tự ý thuê người kia khi lai lịch anh ta không rõ.
Em chỉ gặp nhau có một lần, dù có muốn đền đáp cũng không nên quyết định như vậy!"
"Người ta giúp em bắt cướp, em chỉ muốn trả ơn người ta thôi!
Với lại, em thật sự muốn có một vệ sĩ, đi đâu cũng thấy an toàn hơn."
Cô gái nói năng không kiêng nể, tỏ ra giận dỗi, làm mặt nũng nịu dưới thân người đàn ông, cô quay ngoắt mặt đi chẳng buồn nhìn nữa.
Yên Đới Nam biết cô giận chuyện của Tịch Nhan, cố tình lấy chuyện thuê vệ sĩ để hành hạ hắn, càng khó chịu vô cùng.
Hắn vốn là kẻ chiếm hữu cao thập phần ghen ghét, chỉ sợ người khác giới ở cạnh...cô lại đâm ra có tình cảm.
"Anh không chấp nhận! Em muốn báo đáp anh sẽ cho tiền người đó!"
"Không!"
Giọng nói dứt khoát, Vỹ Điệp phùn mang trợn mắt, hằn học đẩy hắn ra, cô ngồi bật dậy, khoanh hai tay trước ngực, cử chỉ như con nít giận dỗi, làm cho hắn trông thấy tính tình trẻ con này không nỡ nổi cơn thịnh nộ.
"Vỹ Điệp, em nghe anh đi, muốn vệ sĩ thì ở nhà có đầy mà.
Người này ở công ty làm bảo vệ rồi...."
"Không! Anh không cho anh ta làm vệ sĩ riêng cho em thì em không nói chuyện với anh nữa!"
"Em!"
Vỹ Điệp ương ngạnh cùng cực, giận lẫy giậm chân lên sàn *bình bịch*.
Đôi chân nhỏ rõ ràng giậm lên sàn mà cứ như giận vào tim hắn, thật phải chịu thua. Mặc dù rất tức giận, hắn cũng không nỡ lảm tổn thương Vỹ Điệp. Bởi hắn sợ mình nổi trận lôi đình sẽ đánh đọng tới kí ức khi xưa, hoặc cô sẽ chán ghét xa lánh, miễn cưỡng hắn nhu thuận.
"Vỹ Điệp, đừng dỗi nữa...
Em muốn anh nhận người đó cũng được nhưng không được để người đó làm vệ sĩ riêng.
Phải là vệ sĩ của dinh thự, bằng không thì...không có chuyện anh chấp nhận!"
Hắn thương thì thương nhưng không thể để cô lộng quyền, giới hạn vẫn được đặt ra. Hắn không muốn người phụ nữ của hắn thân thiết với người khác, đó sự là sự ích kỷ của hắn.
Vỹ Điệp không phải không hiểu, cũng biết lời nói của kẻ này không đùa giỡn được, bản thân của cô cũng nhượng bộ một bước rồi từ từ tính tiếp.
"Vậy được, miễn là em thấy anh ta làm trong dinh thự là được."
- Miễn nhìn thấy ư ? Chỉ sợ hắn ở đó không được lâu.
Yên Đới Nam thật sự đã không ưa người kia, hắn ghen một cách thái quá, sợ Vỹ Điệp để mắt tới người đó, ngoài mặt đồng ý, sau lưng lại cho người điều tra thân phận người kia.
Vỹ Điệp được như ý, nũng nịu tự nhào vào lòng hắn, ngón tay khều nhẹ trước ngực vờ như xin xỏ, thực tế lại muốn xác thực chuyện của Tịch Nhan.
"Đới Nam, vậy anh tha cho Tịch Nhan..."
"Không!
Anh cho phép em nhận người kia đã là chiều em lắm rồi.
Chuyện của Tịch Nhan em đừng xen vào, nếu không sau này cô ta sẽ leo lên đầu em đấy!
Còn nữa, sau này bớt thân với hai người kia đi!"
Hắn vô thức nói một cách không kiểm soát, như đây là bản năng bảo vệ người hắn yêu bộc phát. Nhận ra rồi thì hắn cũng không muốn sửa lại câu nói, vì dù sao hai người kia cũng sắp hết giá trị với hắn, bản thân độc chiếm cô gái từ giờ lại đâm ra hợp ý.
Vỹ Điệp ngoài mặt dỗi, không xin xỏ được cô đùng đùng đứng dậy ra ngoài, nội tâm thì hân hoan chưa từng có.
- Tịch Nhan, lần này thì tôi trả lại một chút cho cô !
- Bạn tôi, nếu may mắn thì tôi sẽ sớm đến bên cạnh bảo vệ cô gái ấy cho cậu !
Người chóng rời đi tránh bị nghi ngờ, cô gái nhỏ trên vai người đàn ông im lặng không náo loạn. Người ta nhìn thấy Yên Đới Nam vác cô gái cũng không một ai dám gây ồn ào, hắn đi rồi cũng không có một ai dám nhiều chuyện.
....
Cánh cửa bị đá tung vào trong, Uyên Hà và Tịch Nhan giật mình đứng bật dậy, trông nét mặt của người đàn ông tối sầm mà cảm thấy nguy hiểm.
"Đới Nam! Có chuyện gì thế?"
"Tránh ra!"
Uyên Hà vừa dứt tiếng liền bị hắn thô bạo đẩy sang một bên, hắn sải bước vào ngay trong gian phòng nhỏ, đóng cửa thật mạnh, còn chốt khóa không cho ai làm phiền.
Cô gái nhỏ bị hắn vứt lên chiếc giường, cô vừa nhóm người hắn đã ấn hai vai mảnh khảnh xuống, phủ thân lên.
Vỹ Điệp không hoảng, không chống đối, không to tiếng, nét mặt thờ ơ như bẹo gan hắn.
Cằm tinh tế đột ngột bị bóp lấy, hắn trực tiếp nhìn chòng chọc vào đôi mắt mèo hời hợt liếc sang chỗ khác. Mị thái này thật sự quá kiêu căng, làm cho hắn nhớ đến lúc trước khi cô mất trí, vẫn thường hay dùng biểu hiện này đối phó hắn.
Nội tâm rấm rứt không yên, hắn xác thực không thích sắc thái nhẫn tâm này của cô, máu nóng sôi sục trong tâm can, sự tức giận đều bộc bạch hết ra cửa miệng.
"Yến Vỹ Điệp, có phải anh nuông chiều em quá nên em giở thói không?
Ở nhà thiếu gì vệ sĩ mà em tự ý thuê người còn không thèm hỏi ý anh.
Em xem lời nói của anh là không khí à?"
"Vậy còn anh xem lời nói của em là gì?
Em và Tịch Nhan là chị em với nhau, em xin anh tha cho em ấy một lần anh cũng không thèm để tâm."
Vỹ Điệp gạt tay hắn, viện cớ lấy việc của Tịch Nhan để kích động hắn, trong lòng là hàng tá âm mưu hiểm độc. Cô muốn tỏ ra thân thiết với Tịch Nhan để hắn buồn bực trong tâm, phải nhượng bộ, đội cô lên đầu, còn muốn Tịch Nhan sau chuyện lần này sẽ bị hắn ghét bỏ, xa lánh.
Yên Đới Nam thật sự không lường trước được lòng dạ phụ nữ, nghe như thế mà tự suy diễn.
- Lại Tịch Nhan, từ khi nào lại thân quá mức như vậy ?
- Vỹ Điệp, em ngu ngốc tới mức chịu cho người ta dành chồng với em sao ?
Hắn tự trào phúng trong tâm, trước kia cô ghét cay ghét đắng họ hắn lại cưỡng ép cô chấp nhận, hiện giờ chấp nhận rồi, còn hòa thuận hắn lại cảm thấy không muốn.
"Vỹ Điệp, anh làm như vậy là vì em.
Anh sợ sau này họ được nuông chiều quá mức mà không coi Yên phu nhân ra gì.
Em không sợ một ngày nào đó họ khiến anh không ngó ngàng đến em sao?"
"Sợ thì sao?"
Đôi mắt đẹp đẽ ửng lệ, Vỹ Điệp vừa mới cứng rắn lại thay đổi sang bộ dạng tội nghiệp, ấm ức rưng rức nói.
"Em sợ thì làm được gì? Chẳng phải anh bảo em phải hòa thuận với họ sao?
Anh còn muốn như thế nào?"
"Anh..."
Hắn tự dưng nghẹn ứ, ý thức hỗn loạn chưa từng có, rốt cuộc hắn cũng không thể hiểu được bản thân mình tham lam đến mức nào.
Cuối cùng, nước mắt như trân châu vụn vỡ chảy từ khóe ra khiến hắn phải thật sự nhượng bộ, lắng xuống bức xúc.
"Vỹ Điệp, bỏ qua chuyện đó.
Anh không thể chấp nhận em tự ý thuê người kia khi lai lịch anh ta không rõ.
Em chỉ gặp nhau có một lần, dù có muốn đền đáp cũng không nên quyết định như vậy!"
"Người ta giúp em bắt cướp, em chỉ muốn trả ơn người ta thôi!
Với lại, em thật sự muốn có một vệ sĩ, đi đâu cũng thấy an toàn hơn."
Cô gái nói năng không kiêng nể, tỏ ra giận dỗi, làm mặt nũng nịu dưới thân người đàn ông, cô quay ngoắt mặt đi chẳng buồn nhìn nữa.
Yên Đới Nam biết cô giận chuyện của Tịch Nhan, cố tình lấy chuyện thuê vệ sĩ để hành hạ hắn, càng khó chịu vô cùng.
Hắn vốn là kẻ chiếm hữu cao thập phần ghen ghét, chỉ sợ người khác giới ở cạnh...cô lại đâm ra có tình cảm.
"Anh không chấp nhận! Em muốn báo đáp anh sẽ cho tiền người đó!"
"Không!"
Giọng nói dứt khoát, Vỹ Điệp phùn mang trợn mắt, hằn học đẩy hắn ra, cô ngồi bật dậy, khoanh hai tay trước ngực, cử chỉ như con nít giận dỗi, làm cho hắn trông thấy tính tình trẻ con này không nỡ nổi cơn thịnh nộ.
"Vỹ Điệp, em nghe anh đi, muốn vệ sĩ thì ở nhà có đầy mà.
Người này ở công ty làm bảo vệ rồi...."
"Không! Anh không cho anh ta làm vệ sĩ riêng cho em thì em không nói chuyện với anh nữa!"
"Em!"
Vỹ Điệp ương ngạnh cùng cực, giận lẫy giậm chân lên sàn *bình bịch*.
Đôi chân nhỏ rõ ràng giậm lên sàn mà cứ như giận vào tim hắn, thật phải chịu thua. Mặc dù rất tức giận, hắn cũng không nỡ lảm tổn thương Vỹ Điệp. Bởi hắn sợ mình nổi trận lôi đình sẽ đánh đọng tới kí ức khi xưa, hoặc cô sẽ chán ghét xa lánh, miễn cưỡng hắn nhu thuận.
"Vỹ Điệp, đừng dỗi nữa...
Em muốn anh nhận người đó cũng được nhưng không được để người đó làm vệ sĩ riêng.
Phải là vệ sĩ của dinh thự, bằng không thì...không có chuyện anh chấp nhận!"
Hắn thương thì thương nhưng không thể để cô lộng quyền, giới hạn vẫn được đặt ra. Hắn không muốn người phụ nữ của hắn thân thiết với người khác, đó sự là sự ích kỷ của hắn.
Vỹ Điệp không phải không hiểu, cũng biết lời nói của kẻ này không đùa giỡn được, bản thân của cô cũng nhượng bộ một bước rồi từ từ tính tiếp.
"Vậy được, miễn là em thấy anh ta làm trong dinh thự là được."
- Miễn nhìn thấy ư ? Chỉ sợ hắn ở đó không được lâu.
Yên Đới Nam thật sự đã không ưa người kia, hắn ghen một cách thái quá, sợ Vỹ Điệp để mắt tới người đó, ngoài mặt đồng ý, sau lưng lại cho người điều tra thân phận người kia.
Vỹ Điệp được như ý, nũng nịu tự nhào vào lòng hắn, ngón tay khều nhẹ trước ngực vờ như xin xỏ, thực tế lại muốn xác thực chuyện của Tịch Nhan.
"Đới Nam, vậy anh tha cho Tịch Nhan..."
"Không!
Anh cho phép em nhận người kia đã là chiều em lắm rồi.
Chuyện của Tịch Nhan em đừng xen vào, nếu không sau này cô ta sẽ leo lên đầu em đấy!
Còn nữa, sau này bớt thân với hai người kia đi!"
Hắn vô thức nói một cách không kiểm soát, như đây là bản năng bảo vệ người hắn yêu bộc phát. Nhận ra rồi thì hắn cũng không muốn sửa lại câu nói, vì dù sao hai người kia cũng sắp hết giá trị với hắn, bản thân độc chiếm cô gái từ giờ lại đâm ra hợp ý.
Vỹ Điệp ngoài mặt dỗi, không xin xỏ được cô đùng đùng đứng dậy ra ngoài, nội tâm thì hân hoan chưa từng có.
- Tịch Nhan, lần này thì tôi trả lại một chút cho cô !