Dẫu biết sai, nhưng hắn lại không sửa đổi, càng không cho phép cô rời đi, đơn giản vì trong tim hắn là chấp niệm tình yêu với cô.
Bên cạnh hắn không thiếu phụ nữ, xinh đẹp có, nóng bỏng có, làm hắn thỏa mãn cũng có. Nhưng, không một ai có thể hiểu hắn bằng cô, cũng chỉ có mình cô chấp nhận bỏ ra thanh xuân chờ đợi hắn.
6 năm bên nhau không ngắn cũng không dài, đủ để trái tim Yên Đới Nam chứa đựng duy nhất mình Yến Vỹ Điệp, đây mới chính là lí do hắn giam cầm cô.
- Vỹ Điệp, đời này tôi không buông em đâu.
Từ đầu, khi bước con đường đen tối Yên Đới Nam vốn không muốn cho Vỹ Điệp biết sự thật, định cả đời này giấu kín. Vậy mà, ông trời không giúp hắn, vừa kết hôn ba tháng cô vợ này không yên phận, vô tình mở được mật thất của hắn, biết được tất cả sự thật.
Yên Đới Nam không còn con đường biện minh, miễn cưỡng công khai, mặc dù biết cô sẽ thất vọng. Nhưng hắn vẫn không bỏ rơi cô, định từ từ dùng lời lẽ và chân tình khuyên cô ngoan ngoãn ở lại bên cạnh. Cuối cùng hắn đã thua, khi hắn thay đổi cũng là lúc mất đi tình cảm của cô.
Bên cạnh hắn giờ là danh vọng và quyền lực, tình yêu thật sự sớm đã trở thành thứ xa xỉ.
Yến Vỹ Điệp sống ở đây đều bị hắn giám sát 24/24, nửa bước cô cũng không thể rời khỏi dinh thự.
Trước cửa phòng của cô luôn có người hầu đứng canh chừng, cô cũng đã quen với những gương mặt vô tình này, vào phòng luôn chốt cửa không cho bất cứ người nào làm phiền.
Cô gái ảm đạm ngồi trên bàn trang điểm, tức giận một lúc đầu óc cũng bình tĩnh lại, trong căn phòng tẻ nhạt cô nhìn bộ dạng thảm hại của mình trước tấm gương lớn.
Hơn một năm qua cô luôn hy vọng có thể dùng chuyện ly hôn để Yên Đới Nam hồi tâm chuyển ý, dừng lại trước khi nhận kết đắng, vậy mà cuối cùng hắn vẫn luôn chọn con đường danh vọng.
Còn cô, trở thành một kẻ tàn tạ trong mắt người khác, ngày tháng qua đi cô không còn nhớ rõ, nhan sắc tàn phai nhanh chóng như đóa hoa sớm nở chiều tàn, còn đâu bộ dạng của một cô gái nhu mì đoan trang.
Một chút cũng không nhìn ra cô giống con người, đến bản thân còn chán ghét chính mình thì người khác nghĩ gì về cô ?
Yến Vỹ Điệp bây giờ mới chú ý, đã quá lâu để bản thân bê tha, đến lúc cô phải vực dậy, thay đổi cách sống, thay đổi kế hoạch tìm tự do cho mình.
Cô mạnh dạn lấy cây kéo trong ngăn tủ, tự cắt đi mái tóc dài luộm thuộm, tân trang lại gương mặt xấu xí.
Cả một buổi chiều cô nhốt mình trong phòng, cho đến khi có tiếng gõ cửa nhắc nhở.
"Phu nhân, đến giờ dùng cơm rồi ạ."
Dinh thự của Yên Đới Nam có một quy tắc, ngày 3 bữa cơm người trong gia đình điều phải có mặt cùng dùng bữa, không được phép từ chối với bất kỳ lí do gì.
Người vắng mặt sẽ bị hắn trừng phạt, chỉ khi hắn bận hoặc có chuyện đột xuất thì bữa cơm ấy mới được phép hủy bỏ.
Yến Vỹ Điệp quen tính quen nết của hắn, gia đình của cô còn trong tay hắn nên tuyệt nhiên không thể chống đối.
Khi nghe tiếng nhắc nhở, cô chủ động rời khỏi phòng, lúc này người làm trông thấy cô điều ngẩn người, tròn mắt kinh ngạc.
Mái tóc dài nay lại ngắn chỉ còn ngang đến ngực, phần tóc mái còn cắt theo kiểu Hime của con gái Nhật Bản, trông thật phá cách. Vỹ Điệp còn tự mình trang điểm, không nhẹ nhàng, môi đỏ đậm mày kẻ cao cực kì sắc sảo. Không đồ bộ dơ dáy, mà thay hẳn bộ váy dài kiêu sa.
Sự thay đổi đột ngột khiến người ta phải ớn lạnh, phu nhân xấu xí lôi thôi suốt hơn một năm trời nay lại chau chuốt nhan sắc của mình.
Yến Vỹ Điệp cao ngạo lướt qua người làm, kiêu ngạo nhả giọng.
"Vào dọn dẹp trong phòng tôi đi."
Nói một câu duy nhất rồi rời đi, cô xử sự lạ lùng làm người ta phải đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Bình thường cô không bao giờ nhờ vả tới ai, coi mình chẳng khác nào người làm trong biệt thự, giặt giũ dọn dẹp đều tự tay làm, nay lại mở miệng yêu cầu cứ như bị ai nhập.
.....
Trong căn phòng ăn sang trọng, ngọn đèn pha lê ở giữa soi rực từng ngóc ngách, chiếc bàn dài sớm đã đầy ắp thức ăn và rượu thượng hạng chờ đợi.
Người đàn ông ngồi ở trung tâm vẫn luôn cầm trong tay sấp tài liệu cắm mặt vào đó trông thật bận bịu.
Bên cạnh Yên Đới Nam đương nhiên không thiếu sự có mặt của hai cô vợ bé, Uyển Hà, Tịch Nhan. Hai người này theo hắn từ khi hắn sang nước ngoài lập nghiệp, cho đến nay thì được lên làm vợ bé, là những cánh tay trợ giúp hắn trong công việc.
Yến Vỹ Điệp bình tĩnh ngồi vào vị trí của mình, chỗ của cô đối diện với ba người kia, hoàn toàn biệt lập.
"Ây dô, hôm chị cả lạ nhỉ? Lâu nay không ăn diện, nay lại xinh đẹp thế kia?
Thật là không nhận ra chị nha."
Giọng nói châm biếm, Tịch Nhan cố ý cười khinh bạc, cô ta là vợ hai của Yên Đới Nam, được đánh giá xinh đẹp nhất trong dinh thự, nhan sắc của Yến Vỹ Điệp đối với cô ta chỉ là hạng tầm thường so với mỹ nhân.
"Tịch Nhan, là do trước đây cô chưa từng thấy tôi ăn diện, bây giờ tôi chỉ đang trở về con người khi xưa, chứ không phải tôi lạ."
Vỹ Điệp chẳng chịu thua kém, miệng lưỡi sắc như dao đối đáp lại, ánh mắt xấc xéo làm cho người ta khó chịu.
Từ trước đến giờ ai nói gì cô gái này cũng đều lựa chọn im lặng như người câm, Tịch Nhan nói một cô không dám cãi lại dù nửa câu, nay lại dám huênh hoang khiến cho Tịch Nhan cảm thấy như sắp bị đe dọa, đứng ngồi không yên.
Uyên Hà vốn hùa theo Tịch Nhan, cũng có cảm giác không an toàn với Yến Vỹ Điệp mà miễn cưỡng mở miệng nói.
"Chị cả, ăn bữa cơm gia đình đâu cần phải ăn diện lộng lẫy như vậy?"
Yến Vỹ Điệp ngoài ý muốn cười trào phúng, nhìn cũng chẳng buồn nhìn, thong dong đáp.
"Tôi ăn mặc hay có làm bất cứ thứ gì cũng không liên quan đến mấy người.
Nếu thấy tôi làm lố thì mấy người cũng tự đề cao bản thân lên đi, cần gì hạ thấp mình để kéo tôi xuống."
"Chị..."
"Đủ rồi!"
Giọng nói thét ra lửa, hai cô gái giật mình nuốt khí lạnh, biết người đàn ông đang nổi giận không một ai dám hó hé.
Yên Đới Nam liếc Vỹ Điệp một cái cũng không có, hắn bình thản đưa sấp tài liệu cho người hầu, giọng lạnh lẽo nói.
"Ăn cơm đi."
Như một hiệu lệnh, cả bốn cùng dùng bữa cơm gia đình trong căng thẳng, Yến Vỹ Điệp luôn giữ vẻ ảm đạm ăn no bụng rồi đứng dậy rời đi.
Hắn cũng không gọi cô, quan sát thì chỉ thấy hắn lườm bóng lưng cô rất đáng sợ, hệt như hình viên đạn bắn xuyên tim.
Người ta chỉ biết vẻ ngoài khó đoán của hắn, không ai biết được lòng hắn lại dao động.
Bên cạnh hắn không thiếu phụ nữ, xinh đẹp có, nóng bỏng có, làm hắn thỏa mãn cũng có. Nhưng, không một ai có thể hiểu hắn bằng cô, cũng chỉ có mình cô chấp nhận bỏ ra thanh xuân chờ đợi hắn.
6 năm bên nhau không ngắn cũng không dài, đủ để trái tim Yên Đới Nam chứa đựng duy nhất mình Yến Vỹ Điệp, đây mới chính là lí do hắn giam cầm cô.
- Vỹ Điệp, đời này tôi không buông em đâu.
Từ đầu, khi bước con đường đen tối Yên Đới Nam vốn không muốn cho Vỹ Điệp biết sự thật, định cả đời này giấu kín. Vậy mà, ông trời không giúp hắn, vừa kết hôn ba tháng cô vợ này không yên phận, vô tình mở được mật thất của hắn, biết được tất cả sự thật.
Yên Đới Nam không còn con đường biện minh, miễn cưỡng công khai, mặc dù biết cô sẽ thất vọng. Nhưng hắn vẫn không bỏ rơi cô, định từ từ dùng lời lẽ và chân tình khuyên cô ngoan ngoãn ở lại bên cạnh. Cuối cùng hắn đã thua, khi hắn thay đổi cũng là lúc mất đi tình cảm của cô.
Bên cạnh hắn giờ là danh vọng và quyền lực, tình yêu thật sự sớm đã trở thành thứ xa xỉ.
Yến Vỹ Điệp sống ở đây đều bị hắn giám sát 24/24, nửa bước cô cũng không thể rời khỏi dinh thự.
Trước cửa phòng của cô luôn có người hầu đứng canh chừng, cô cũng đã quen với những gương mặt vô tình này, vào phòng luôn chốt cửa không cho bất cứ người nào làm phiền.
Cô gái ảm đạm ngồi trên bàn trang điểm, tức giận một lúc đầu óc cũng bình tĩnh lại, trong căn phòng tẻ nhạt cô nhìn bộ dạng thảm hại của mình trước tấm gương lớn.
Hơn một năm qua cô luôn hy vọng có thể dùng chuyện ly hôn để Yên Đới Nam hồi tâm chuyển ý, dừng lại trước khi nhận kết đắng, vậy mà cuối cùng hắn vẫn luôn chọn con đường danh vọng.
Còn cô, trở thành một kẻ tàn tạ trong mắt người khác, ngày tháng qua đi cô không còn nhớ rõ, nhan sắc tàn phai nhanh chóng như đóa hoa sớm nở chiều tàn, còn đâu bộ dạng của một cô gái nhu mì đoan trang.
Một chút cũng không nhìn ra cô giống con người, đến bản thân còn chán ghét chính mình thì người khác nghĩ gì về cô ?
Yến Vỹ Điệp bây giờ mới chú ý, đã quá lâu để bản thân bê tha, đến lúc cô phải vực dậy, thay đổi cách sống, thay đổi kế hoạch tìm tự do cho mình.
Cô mạnh dạn lấy cây kéo trong ngăn tủ, tự cắt đi mái tóc dài luộm thuộm, tân trang lại gương mặt xấu xí.
Cả một buổi chiều cô nhốt mình trong phòng, cho đến khi có tiếng gõ cửa nhắc nhở.
"Phu nhân, đến giờ dùng cơm rồi ạ."
Dinh thự của Yên Đới Nam có một quy tắc, ngày 3 bữa cơm người trong gia đình điều phải có mặt cùng dùng bữa, không được phép từ chối với bất kỳ lí do gì.
Người vắng mặt sẽ bị hắn trừng phạt, chỉ khi hắn bận hoặc có chuyện đột xuất thì bữa cơm ấy mới được phép hủy bỏ.
Yến Vỹ Điệp quen tính quen nết của hắn, gia đình của cô còn trong tay hắn nên tuyệt nhiên không thể chống đối.
Khi nghe tiếng nhắc nhở, cô chủ động rời khỏi phòng, lúc này người làm trông thấy cô điều ngẩn người, tròn mắt kinh ngạc.
Mái tóc dài nay lại ngắn chỉ còn ngang đến ngực, phần tóc mái còn cắt theo kiểu Hime của con gái Nhật Bản, trông thật phá cách. Vỹ Điệp còn tự mình trang điểm, không nhẹ nhàng, môi đỏ đậm mày kẻ cao cực kì sắc sảo. Không đồ bộ dơ dáy, mà thay hẳn bộ váy dài kiêu sa.
Sự thay đổi đột ngột khiến người ta phải ớn lạnh, phu nhân xấu xí lôi thôi suốt hơn một năm trời nay lại chau chuốt nhan sắc của mình.
Yến Vỹ Điệp cao ngạo lướt qua người làm, kiêu ngạo nhả giọng.
"Vào dọn dẹp trong phòng tôi đi."
Nói một câu duy nhất rồi rời đi, cô xử sự lạ lùng làm người ta phải đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Bình thường cô không bao giờ nhờ vả tới ai, coi mình chẳng khác nào người làm trong biệt thự, giặt giũ dọn dẹp đều tự tay làm, nay lại mở miệng yêu cầu cứ như bị ai nhập.
.....
Trong căn phòng ăn sang trọng, ngọn đèn pha lê ở giữa soi rực từng ngóc ngách, chiếc bàn dài sớm đã đầy ắp thức ăn và rượu thượng hạng chờ đợi.
Người đàn ông ngồi ở trung tâm vẫn luôn cầm trong tay sấp tài liệu cắm mặt vào đó trông thật bận bịu.
Bên cạnh Yên Đới Nam đương nhiên không thiếu sự có mặt của hai cô vợ bé, Uyển Hà, Tịch Nhan. Hai người này theo hắn từ khi hắn sang nước ngoài lập nghiệp, cho đến nay thì được lên làm vợ bé, là những cánh tay trợ giúp hắn trong công việc.
Yến Vỹ Điệp bình tĩnh ngồi vào vị trí của mình, chỗ của cô đối diện với ba người kia, hoàn toàn biệt lập.
"Ây dô, hôm chị cả lạ nhỉ? Lâu nay không ăn diện, nay lại xinh đẹp thế kia?
Thật là không nhận ra chị nha."
Giọng nói châm biếm, Tịch Nhan cố ý cười khinh bạc, cô ta là vợ hai của Yên Đới Nam, được đánh giá xinh đẹp nhất trong dinh thự, nhan sắc của Yến Vỹ Điệp đối với cô ta chỉ là hạng tầm thường so với mỹ nhân.
"Tịch Nhan, là do trước đây cô chưa từng thấy tôi ăn diện, bây giờ tôi chỉ đang trở về con người khi xưa, chứ không phải tôi lạ."
Vỹ Điệp chẳng chịu thua kém, miệng lưỡi sắc như dao đối đáp lại, ánh mắt xấc xéo làm cho người ta khó chịu.
Từ trước đến giờ ai nói gì cô gái này cũng đều lựa chọn im lặng như người câm, Tịch Nhan nói một cô không dám cãi lại dù nửa câu, nay lại dám huênh hoang khiến cho Tịch Nhan cảm thấy như sắp bị đe dọa, đứng ngồi không yên.
Uyên Hà vốn hùa theo Tịch Nhan, cũng có cảm giác không an toàn với Yến Vỹ Điệp mà miễn cưỡng mở miệng nói.
"Chị cả, ăn bữa cơm gia đình đâu cần phải ăn diện lộng lẫy như vậy?"
Yến Vỹ Điệp ngoài ý muốn cười trào phúng, nhìn cũng chẳng buồn nhìn, thong dong đáp.
"Tôi ăn mặc hay có làm bất cứ thứ gì cũng không liên quan đến mấy người.
Nếu thấy tôi làm lố thì mấy người cũng tự đề cao bản thân lên đi, cần gì hạ thấp mình để kéo tôi xuống."
"Chị..."
"Đủ rồi!"
Giọng nói thét ra lửa, hai cô gái giật mình nuốt khí lạnh, biết người đàn ông đang nổi giận không một ai dám hó hé.
Yên Đới Nam liếc Vỹ Điệp một cái cũng không có, hắn bình thản đưa sấp tài liệu cho người hầu, giọng lạnh lẽo nói.
"Ăn cơm đi."
Như một hiệu lệnh, cả bốn cùng dùng bữa cơm gia đình trong căng thẳng, Yến Vỹ Điệp luôn giữ vẻ ảm đạm ăn no bụng rồi đứng dậy rời đi.
Hắn cũng không gọi cô, quan sát thì chỉ thấy hắn lườm bóng lưng cô rất đáng sợ, hệt như hình viên đạn bắn xuyên tim.
Người ta chỉ biết vẻ ngoài khó đoán của hắn, không ai biết được lòng hắn lại dao động.