Vỹ Điệp biết rất rõ, kẻ này quỷ kế đa đoan, tâm cơ khó lường, trước đây cô mắc bẫy hắn không biết bao nhiêu lần, mới ngu muội yêu hắn để rồi bị hắn giam cầm.
Hiện giờ thì không như thế nữa, cô bắt trả giá cho những tội lỗi của mình, biết hắn thử lòng cô mặc sức diễn trò cùng hắn.
Trong góc tối, cô cẩn thận dè dặt nhìn ra, người đàn ông đứng thẳng, hai tay xỏ vào túi quần, tác phong nho nhã phong ưu rất hút hồn, gương mặt hắn ôn nhu hết mức có thể.
Cô như dò xét hắn, từ trong ánh mắt làm cho hắn thấy được cô đang cẩn thận quan sát hắn, rồi chầm chậm ra khỏi bóng tối, để lộ gương mặt phờ phạc, mắt lấm la lấm lét, sợ hãi mấp máy làn môi khô.
"Là...thật?"
"Anh...không nói...dối..."
Giọng chậm rãi, ngắc ra giữa chừng, đôi tay mềm mại ôm lấy lồng ngực của mình, phòng hờ một cách chân thật.
"Anh không nói dối!"
Hắn đột nhiên tiến một bước, cô liền lập tức quay lại chỗ bóng tối làm cho hắn không dám tiếp cận hơn nữa, đứng yên ở một chỗ, 7 phần phòng hờ, 3 phần lo lắng nói.
"Vỹ Điệp, anh không gạt em đâu! Vỹ Điệp, ra đây đi, em đói rồi đúng không?
Anh có mang thức ăn đến cho em đây!"
Thanh âm ngọt như đường mật, như dụ dỗ trẻ nhỏ, hắn phẩy đầu ra hiệu cho người làm đặt thức ăn lên bàn.
Từng thứ lọt vào tầm mắt ngây ngô của cô gái, ánh sáng mờ nhạt đủ cho hắn thấy cô đang nuốt nước bọt đói khát, trong lòng liền dâng lên cảm giác đôi chút yêu chiều.
Hắn lệnh cho người rời đi, đứng yên vẫy tay gọi cô gái.
"Vỹ Điệp, ra đây đi! Anh là chồng em mà!
Anh không làm hại em...
Mau ra ăn cơm đi, để nguội sẽ không còn ngon nữa đâu!"
"Cả ngày nay em đã không ăn gì rồi...."
Yên Đới Nam rất kiên nhẫn gọi, giậm chân tại chỗ không hề nhúc nhích, muốn tạo cảm giác an toàn cho cô gái nhỏ, cho nên gương mặt lúc này luôn cười rất ôn nhu.
Vỹ Điệp trong góc trầm tư một hồi, bàn chân nhỏ nhắn cũng cất bước run run, hai tay lạnh lẽo xắm nắm lấy tấc vải bên dưới, cô rụt rè như thỏ trắng trốn sói hoang làm cho hắn suýt dâng lên dục vọng cưỡng đoạt.
Hắn vô cùng kiềm chế bản năng, bởi hắn biết hiện giờ không phải là lúc sở hữu cô, hắn chầm chậm tiến lại gần, thay đổi thái độ hoàn toàn, dịu dàng dìu cô ngồi xuống ghế.
Thức ăn đã được dọn sẵn, toàn là những món cô thích, bàn tay bé nhỏ vừa vương ra muốn cầm đũa liền bị hắn chặn lại, thỏ thẻ.
"Để anh giúp em, không cần phải động tay.
Cứ ngồi đó lấp đầy bụng của em là được!"
Vỹ Điệp không nói năng gì, khẽ nuốt một ngụm khí lạnh, có vài sắc thái chống đối, nhưng hắn không bận tâm, vương tay to lớn tới trán cô cách một tấc thì dừng lại.
Thấy vết thương tim hắn quặn thắt khó tả, ý thức hỗn loạn rất nhanh thanh tỉnh, hắn nở nụ cười niềm nở, tự tay mình cung phụng cô.
"A....há miệng ra nào...."
Cô gái nhỏ lùi người theo bản năng, lướt sơ đánh giá thứ trước mặt, mặc dù dè chừng nhưng cuối cùng cô vẫn há miệng lớn nuốt xuống.
"Ngon không?"
Cái miệng nhỏ nhai rất ngon, cô khẽ cười duyên, bẽn lẽn gật đầu, ngón trỏ e lệ chỉ chỉ vào phần thức ăn.
Yên Đới Nam hiểu ý gấp món đó đút cho cô, nụ cười ngọt ngào không dừng lại, biết bao lâu rồi hắn mới có khoảnh khắc này ?
Trông cô ngoan ngoãn mà mọi nghi ngờ đột ngột lắng xuống, để trong tâm len lỏi ý nghĩa mơ mộng.
- Vỹ Điệp, nếu em thật sự mất kí ức, anh mong rằng điều này sẽ thành mãi mãi.
"Vỹ Điệp, ăn nhiều một chút nhé!
Ăn xong thì ngủ một giấc cho khỏe, như vậy mới mau khỏi bệnh!"
Hắn ân cần vuốt mái tóc đen mềm, cô gái gật đầu khí thế, bao như phần trẻ con mất đi đều bị cô đào xới quay về, đem ra lừa mắt người đàn ông.
Chẳng mấy chốc, thức ăn trên bàn đều bị cô ăn sạch sẽ, ăn đến căng no bụng, hắn liền ra ngoài sai người vào dọn dẹp.
Mọi hành động diễn ra Vỹ Điệp coi như là lẽ tự nhiên, vẫn giả vờ còn chút sợ sệt, hắn lấy thuốc và nước cho cô uống.
Cô không từ chối, cũng không nghi ngờ, nuốt xuống hết vào trong bụng. Hắn bắt đầu giúp cô thay băng trên trán, cô cũng phối hợp, không phản kháng, ngồi im hướng mắt vô định xuống mặt sàn thanh thúy.
Ít phút sau, mọi thứ xong xuôi cô lại giả vờ ngáp ngắn ngáp dài như thật sự buồn ngủ, ngầm đuổi khéo hắn.
Cơ thể mảnh mai gật gù trước mắt hắn, nghiêng mình suýt nằm lên mặt bàn, hắn nhanh tay lẹ mắt đỡ một bên gò má mềm mại, ngón tay không nhịn được vân vê sờ soạng.
Gương mặt buồn ngủ này thật quá đáng yêu !
Đôi mắt mèo liên tục run run muốn cụp mí, thấy cô gái đã mệt hắn chủ động dùng đôi tay mạnh mẽ ẵm bòng cô lên.
"Anh làm gì vậy?"
Vỹ Điệp đột nhiên giật mình, nắm tay mềm yếu có sự phản kháng mãnh liệt mà cô không làm chủ được, đẩy hắn ra.
Hàng chân mày rậm nhíu chặt không khỏi khó chịu, hắn vẫn còn đang khom người, chưa kịp bế thì bị cô từ chối một cách tuyệt tình, làm cho hắn không hài lòng, ảm đạm đáp.
"Đi ngủ, anh đưa em sang giường ngủ!"
"Không, không cần!...
Tôi tự đi được..."
Cô ra sức phản đối, bên ngoài là biểu hiện xa lạ của việc mất đi kí ức, bên trong là nổi sợ từ xương tủy, tạm thời chưa thể tiếp nhận hắn, mặc dù đã có ý định phải hy sinh thân mình, chuyện quan hệ sớm muộn gì cô cũng phải đối mặt.
Đầu óc cô chứa toàn sự kinh tởm, cô không muốn hắn chạm vào mình, hấp tấp chạy sang một góc giường, hai tay bấu víu vào cạnh gỗ, núp núp như một chú sói nhỏ sợ hãi.
Yên Đới Nam không hề đến gần, đôi tay cũng thu lại hành động ẵm bòng, chắp sau hông, hai chân thẳng tắp trụ vững trên sàn, trầm giọng căn dặn.
"Vỹ Điệp, vậy em nghỉ ngơi đi nhé!
Buổi tối đừng đi lung tung, sáng mai anh sẽ đến thăm em!"
Dứt lời, hắn không nấn ná dây dưa, thật sự không bám lấy cô.
Vỹ Điệp may mắn thoát khỏi miệng thú hoang, nhưng cô không thể không phòng hờ, dù ở trong phòng một mình cũng không lộ ra sơ hở.
Người đàn ông vừa ra khỏi căn phòng, thẳng tiến tới phòng giam trong dinh thự.
Nơi này dùng để xử lí những kẻ gây tội, thường thì là những người hầu bị đưa tới chịu phạt nếu làm việc đúng ý chủ nhân.
Thế mà, Tịch Nhan đường đường là vợ bé, kiêu ngạo đến nhường nào nay lại bị nhốt trong đó, co ro dưới sàn nhà lạnh lẽo, chờ mãi mới có động tĩnh từ bên ngoài.
Hiện giờ thì không như thế nữa, cô bắt trả giá cho những tội lỗi của mình, biết hắn thử lòng cô mặc sức diễn trò cùng hắn.
Trong góc tối, cô cẩn thận dè dặt nhìn ra, người đàn ông đứng thẳng, hai tay xỏ vào túi quần, tác phong nho nhã phong ưu rất hút hồn, gương mặt hắn ôn nhu hết mức có thể.
Cô như dò xét hắn, từ trong ánh mắt làm cho hắn thấy được cô đang cẩn thận quan sát hắn, rồi chầm chậm ra khỏi bóng tối, để lộ gương mặt phờ phạc, mắt lấm la lấm lét, sợ hãi mấp máy làn môi khô.
"Là...thật?"
"Anh...không nói...dối..."
Giọng chậm rãi, ngắc ra giữa chừng, đôi tay mềm mại ôm lấy lồng ngực của mình, phòng hờ một cách chân thật.
"Anh không nói dối!"
Hắn đột nhiên tiến một bước, cô liền lập tức quay lại chỗ bóng tối làm cho hắn không dám tiếp cận hơn nữa, đứng yên ở một chỗ, 7 phần phòng hờ, 3 phần lo lắng nói.
"Vỹ Điệp, anh không gạt em đâu! Vỹ Điệp, ra đây đi, em đói rồi đúng không?
Anh có mang thức ăn đến cho em đây!"
Thanh âm ngọt như đường mật, như dụ dỗ trẻ nhỏ, hắn phẩy đầu ra hiệu cho người làm đặt thức ăn lên bàn.
Từng thứ lọt vào tầm mắt ngây ngô của cô gái, ánh sáng mờ nhạt đủ cho hắn thấy cô đang nuốt nước bọt đói khát, trong lòng liền dâng lên cảm giác đôi chút yêu chiều.
Hắn lệnh cho người rời đi, đứng yên vẫy tay gọi cô gái.
"Vỹ Điệp, ra đây đi! Anh là chồng em mà!
Anh không làm hại em...
Mau ra ăn cơm đi, để nguội sẽ không còn ngon nữa đâu!"
"Cả ngày nay em đã không ăn gì rồi...."
Yên Đới Nam rất kiên nhẫn gọi, giậm chân tại chỗ không hề nhúc nhích, muốn tạo cảm giác an toàn cho cô gái nhỏ, cho nên gương mặt lúc này luôn cười rất ôn nhu.
Vỹ Điệp trong góc trầm tư một hồi, bàn chân nhỏ nhắn cũng cất bước run run, hai tay lạnh lẽo xắm nắm lấy tấc vải bên dưới, cô rụt rè như thỏ trắng trốn sói hoang làm cho hắn suýt dâng lên dục vọng cưỡng đoạt.
Hắn vô cùng kiềm chế bản năng, bởi hắn biết hiện giờ không phải là lúc sở hữu cô, hắn chầm chậm tiến lại gần, thay đổi thái độ hoàn toàn, dịu dàng dìu cô ngồi xuống ghế.
Thức ăn đã được dọn sẵn, toàn là những món cô thích, bàn tay bé nhỏ vừa vương ra muốn cầm đũa liền bị hắn chặn lại, thỏ thẻ.
"Để anh giúp em, không cần phải động tay.
Cứ ngồi đó lấp đầy bụng của em là được!"
Vỹ Điệp không nói năng gì, khẽ nuốt một ngụm khí lạnh, có vài sắc thái chống đối, nhưng hắn không bận tâm, vương tay to lớn tới trán cô cách một tấc thì dừng lại.
Thấy vết thương tim hắn quặn thắt khó tả, ý thức hỗn loạn rất nhanh thanh tỉnh, hắn nở nụ cười niềm nở, tự tay mình cung phụng cô.
"A....há miệng ra nào...."
Cô gái nhỏ lùi người theo bản năng, lướt sơ đánh giá thứ trước mặt, mặc dù dè chừng nhưng cuối cùng cô vẫn há miệng lớn nuốt xuống.
"Ngon không?"
Cái miệng nhỏ nhai rất ngon, cô khẽ cười duyên, bẽn lẽn gật đầu, ngón trỏ e lệ chỉ chỉ vào phần thức ăn.
Yên Đới Nam hiểu ý gấp món đó đút cho cô, nụ cười ngọt ngào không dừng lại, biết bao lâu rồi hắn mới có khoảnh khắc này ?
Trông cô ngoan ngoãn mà mọi nghi ngờ đột ngột lắng xuống, để trong tâm len lỏi ý nghĩa mơ mộng.
- Vỹ Điệp, nếu em thật sự mất kí ức, anh mong rằng điều này sẽ thành mãi mãi.
"Vỹ Điệp, ăn nhiều một chút nhé!
Ăn xong thì ngủ một giấc cho khỏe, như vậy mới mau khỏi bệnh!"
Hắn ân cần vuốt mái tóc đen mềm, cô gái gật đầu khí thế, bao như phần trẻ con mất đi đều bị cô đào xới quay về, đem ra lừa mắt người đàn ông.
Chẳng mấy chốc, thức ăn trên bàn đều bị cô ăn sạch sẽ, ăn đến căng no bụng, hắn liền ra ngoài sai người vào dọn dẹp.
Mọi hành động diễn ra Vỹ Điệp coi như là lẽ tự nhiên, vẫn giả vờ còn chút sợ sệt, hắn lấy thuốc và nước cho cô uống.
Cô không từ chối, cũng không nghi ngờ, nuốt xuống hết vào trong bụng. Hắn bắt đầu giúp cô thay băng trên trán, cô cũng phối hợp, không phản kháng, ngồi im hướng mắt vô định xuống mặt sàn thanh thúy.
Ít phút sau, mọi thứ xong xuôi cô lại giả vờ ngáp ngắn ngáp dài như thật sự buồn ngủ, ngầm đuổi khéo hắn.
Cơ thể mảnh mai gật gù trước mắt hắn, nghiêng mình suýt nằm lên mặt bàn, hắn nhanh tay lẹ mắt đỡ một bên gò má mềm mại, ngón tay không nhịn được vân vê sờ soạng.
Gương mặt buồn ngủ này thật quá đáng yêu !
Đôi mắt mèo liên tục run run muốn cụp mí, thấy cô gái đã mệt hắn chủ động dùng đôi tay mạnh mẽ ẵm bòng cô lên.
"Anh làm gì vậy?"
Vỹ Điệp đột nhiên giật mình, nắm tay mềm yếu có sự phản kháng mãnh liệt mà cô không làm chủ được, đẩy hắn ra.
Hàng chân mày rậm nhíu chặt không khỏi khó chịu, hắn vẫn còn đang khom người, chưa kịp bế thì bị cô từ chối một cách tuyệt tình, làm cho hắn không hài lòng, ảm đạm đáp.
"Đi ngủ, anh đưa em sang giường ngủ!"
"Không, không cần!...
Tôi tự đi được..."
Cô ra sức phản đối, bên ngoài là biểu hiện xa lạ của việc mất đi kí ức, bên trong là nổi sợ từ xương tủy, tạm thời chưa thể tiếp nhận hắn, mặc dù đã có ý định phải hy sinh thân mình, chuyện quan hệ sớm muộn gì cô cũng phải đối mặt.
Đầu óc cô chứa toàn sự kinh tởm, cô không muốn hắn chạm vào mình, hấp tấp chạy sang một góc giường, hai tay bấu víu vào cạnh gỗ, núp núp như một chú sói nhỏ sợ hãi.
Yên Đới Nam không hề đến gần, đôi tay cũng thu lại hành động ẵm bòng, chắp sau hông, hai chân thẳng tắp trụ vững trên sàn, trầm giọng căn dặn.
"Vỹ Điệp, vậy em nghỉ ngơi đi nhé!
Buổi tối đừng đi lung tung, sáng mai anh sẽ đến thăm em!"
Dứt lời, hắn không nấn ná dây dưa, thật sự không bám lấy cô.
Vỹ Điệp may mắn thoát khỏi miệng thú hoang, nhưng cô không thể không phòng hờ, dù ở trong phòng một mình cũng không lộ ra sơ hở.
Người đàn ông vừa ra khỏi căn phòng, thẳng tiến tới phòng giam trong dinh thự.
Nơi này dùng để xử lí những kẻ gây tội, thường thì là những người hầu bị đưa tới chịu phạt nếu làm việc đúng ý chủ nhân.
Thế mà, Tịch Nhan đường đường là vợ bé, kiêu ngạo đến nhường nào nay lại bị nhốt trong đó, co ro dưới sàn nhà lạnh lẽo, chờ mãi mới có động tĩnh từ bên ngoài.