Tần thiên lan: Đã về từ nãy rồi.
Cố Thanh Trì bên kia cứ nhìn theo điện thoại hơn cả tiếng, hắn dù cho cố gắng để bản thân mình giả vờ trấn tĩnh đến cỡ nào cũng không được, ánh mắt hắn cứ mãi nhìn theo màn hình điện thoại đợi chờ tin nhắn từ Tần Thiên Lan.
Hắn cũng không biết chính mình dạo này tại sao lại như vậy nữa, hắn chỉ biết cảm giác hắn đối với cô đã sớm không còn đơn thuần là tình cảm của một người anh trai dành cho một người em gái rồi. Hắn cũng rất sợ chính mình nếu như để cô biết được cô sẽ ghét bỏ hắn, đến lúc đó cả cơ hội hắn ở gần cô cũng không có.
Với lại muốn ở cùng cô điều đầu tiên phải qua được cửa ải của Tần thiên Minh đã, nên dạo gần đây Cố Thanh Trì vẫn luôn cho người tìm kiếm tin tức của Tần Thiên minh khắp nơi.
"Cố Tổng cuộc họp sắp bắt đầu rồi."
Thư Ký Trần cũng là cô gái trong lời đồn đại của cả công ty, lúc này bước đến giọng nói vô cùng dịu dàng, dáng người lại thướt tha, khuôn mặt còn rất là xinh đẹp, kiểu xinh đẹp của cô ta chính là kiểu chỉ cần người khác gặp liền mê đắm. Hoàn toàn khác với dáng vẻ xinh đẹp cao quý của Tần Thiên Lan.
"Tôi biết rồi cô đi trước đi."
Cố Thanh Trì lúc này vừa hay nhìn thấy tin nhắn từ Tần Thiên Lan, hắn lưu cô vào danh bạ là bé con, nên đồng thời khi màn hình tin nhắn hiển thị lên Trần Mỹ Lệ cũng nhìn thấy.
Cô ta nghe nói Cố Thanh Trì hiện tại đang chăm sóc một cô em gái của một người bạn trước đây, nhưng mà cô ta cũng chỉ biết nhiêu đó mà thôi, hoàn toàn không nghĩ đến hiện tại hai người ở cạnh nhà nhau.
Cố Thanh Trì nhận được tin nhắn, liền vô cùng vui vẻ, nhưng mãi đến khi thư ký Trần rời khỏi, hắn mới nhịn không được nở nụ cười, là nụ cười vô cùng dịu dàng cùng yêu chiều.
Cố Thanh Trì: Đã ăn gì chưa? Khuya rồi nên ngủ sớm một chút.
Cố Thanh trì vẫn là lần đầu tiên biết yêu, nào đâu biết được khi nhắn tin cùng bạn gái sẽ phải nhắn như thế nào, nếu như lúc này Chu Đình Chi có mặt tại đây nói không chừng hắn sẽ không chút nào ngần ngại cười nhạo Cố Thanh Trì.
Tần Thiên Lan bên kia đang cầm bút vẽ mẫu thiết kế cho mùa mới để chuẩn bị cho cửa hàng khai trương lần nữa, nhìn thấy tin nhắn kia của Cố Thanh Trì, nét bút vẫn đang mềm mại của cô liền đi một đường dài lên giấy, đến mức rách cả một mảnh giấy đang yên lành, hại cho bản thiết kế vốn sắp hoàn thành lại thành phế thải.
Tần Thiên Lan lần này không chút do dự trả lời tin nhắn hắn: Chuẩn bị đi ngủ.
Cô nhắn xong liền tắt nguồn điện thoại, cái tên này vốn dĩ trước giờ không hiểu phong tình, cô mà nhắn thêm với câu nào nữa sẽ tự làm mình tức chết mất.
Một đêm cứ thế trôi qua Tần Thiên Lan căn bản không cách nào ngủ được. Mà ngày hôm nay cô lại phải đến trường đại học một chiến, cho dù là thực tập sinh thì vẫn phải đến lớp mà thôi.
"Hi Tần học muội đã lâu không gặp."
Tần Thiên Lan vừa mới ngồi vào chỗ liền bị một tên nào đó đến làm phiền, cô còn nghĩ hắn ta sớm đã từ bỏ rồi chứ, không ngờ lại mặt dày như vậy.
"Chúng ta thân nhau lắm à?" Tần Thiên Lan ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn, cộng thêm cả đêm cô không ngủ được, quầng thâm mắt cho dù có trang điểm cũng không cách nào giấu đi được. Lúc này cả người Tần Thiên Lan vô cùng u ám, giọng nói lại băng lãnh tựa hồ như sứ giả đến từ địa ngục vậy. Khiến cho những người chung quanh cũng cảm thấy sợ hãi chủ động cách cô xa một chút.
"Học muội tuy chúng ta nói chỉ được xem là quen biết, nhưng mà anh cũng là đàn anh của em. Em nói vậy có phải là không được lễ phép hay không?"
Tần Thiên Lan chửi thầm trong lòng, lễ phép ông nội nhà mi, tự dưng đến đây làm phiền người khác rồi lại đòi hỏi người ta phải lễ phép với mình, đâu ra cái lý đó vậy?
Thấy Tần Thiên Lan không nói gì, hắn ta lại tiếp tục bô lô bô la.
"Học muội, em nói xem anh trai công khai theo đuổi em lâu như vậy, người bình thường sớm đã nhận ra, còn em tại sao..."
Tên kia chưa nói hết câu đã bị Tần Thiên Lan lạnh lùng dọi cho một gáo nước lạnh.
"Tôi không phải người bình thường."
Cô nói xong liền đứng dậy rời đi, tâm trạng vốn đã không mấy tốt đẹp, lại nghe tên này nói nhảm, thật bực bội.
Tần Thiên lan không còn tâm trạng để học nữa, lái xe đến công ty, đến hóa trang cũng lười làm.
Mặc dù bình thường đi làm cô đã hoá trang cho bản thân mình xấu xí đi một chút, nhưng người trong công ty cũng nhìn ra được, chỉ là điều á khẩu nói không nên lời mà thôi.
Ai mà biết được cái cô gái tựa như người tàng hình trong phòng thiết kế, sau khi ăn diện qua một lượt lại trở nên xinh đẹp như vậy kia chứ?
"Thiên Lan. Tần Thiên Lan."
Chị gái Tinh Tinh nhìn thấy Tần Thiên Lan xinh đẹp ngồi vào vị trí của của Tần thiên lan xấu xí thì đến thử gọi một câu. Khuôn mặt điều là không cách nào tin được.
"Sao vậy ạ." Tần Thiên Lan căn bản không nhớ ra bản thân mình hiện tại đang không hóa trang, vẫn như thường lệ vô cùng lễ phép trả lời.
"Trời ơi, em thật sự là Tần Thiên lan ư?"
Tần thiên Lan khó hiểu nhìn chị ta: "Có thể giả được à?"
Tâm trạng cô hôm nay vô cùng không tốt, cảm thấy rất khó chịu, tai sao đến trường đã phiền phức. giờ đến công ty cũng gặp quái nhân vậy?
"Thiên Lan, thật không ngờ em giấu sâu như vậy nha, đã xinh đẹp như thế mà bình thường lại cứ thích giả bộ làm một con vịt xấu xí làm chị thật là."
Lý Tinh Tinh nhìn thấy phản ứng của Tần thiên Lan cũng không chút nào tức giận, bình thường Tần Thiên lan vốn rất kiệm lời, lúc này chỉ thấy cô hơi khó chịu một chút mà thôi cũng không có gì là lạ.
Mà Tần Thiên Lan sau khi nghe thấy Lý Tinh Tinh nói thế, lúc này mới nhớ ra bản thân mình đem nguyên bộ dạng hàng ngày đến công ty, bảo sao trên đường đi lại bắt gặp những ánh mắt kỳ quái của mọi người nhìn mình như vậy.