Lý An Kiều lúc này rất giống với một chú thỏ nhỏ sợ sệt, đến nhìn cũng không dám nhìn Tần Thiên lan lấy một cái, cả quá trình điều cúi thấp đầu xuống đầy lo lắng. Có vẻ như nụ cười lúc nãy của Tần Thiên Lan quá yêu nghiệt rồi, dọa con gái nhà người ta sợ đến như vậy cũng phải thôi.
Tần Thiên Lan nhìn dáng vẻ sợ sệt của Lý An Kiều không khỏi có chút buồn cười:d
"Được rồi, tôi cũng đâu ăn thịt em. Bình thường tối vốn là như vậy, có lẽ do em thấy tôi ở gần Tứ Ca có bộ dạng nhu nhược ỉ lại nên mới hiểu nhầm. Hiện tại em nên làm quen đi thì hơn."
Lý An Kiều nghĩ đi nghĩ lại thấy cũng đúng, cho dù là bộ dạng nào, tính cách như thế nào thì Tần tiểu thư vẫn là Tần tiểu thư, cô vẫn là người được giao cho nhiệm vụ chăm sóc hàng ngày cho Tần tiểu thư không chút nào khác biệt, vậy cô còn sợ cái gì nữa chứ.
Lý An Kiều nghĩ rõ ràng liền vô cùng vui vẻ như mọi ngày.
"Tiểu thư lúc nãy em nghe Cố Tổng bảo có mua bánh kem matcha mà chị thích, hiện tại chị có muốn ăn không?'
Tần Thiên Lan nhìn dáng vẻ rất muốn ăn của Lý An Kiều, nhưng lại rụt rè hỏi cô có muốn ăn hay không liền giật đầu tỏ ý đồng ý.
Lý An Kiều cùng cô có một điểm chung chính là sở thích ăn uống rất giống nhau, cho nên cũng xem như Cố Thanh Trì có lòng đi. Cả hai người cùng nhau thưởng thức bánh kem, tựa như những chuyện ngoài lề vừa rồi chưa từng xảy ra vậy.
....
"Tần Tiểu thư sớm." Chu Đình Chi vừa nhìn thấy Tần Thiên Lan chạy bộ về liền lên tiếng chào hỏi cô trước, trên tay hắn chính là phần ăn sáng của một nhà hàng tư nhân nào đó.
"Chu trợ lý chào buổi sáng, anh mang đồ ăn sáng cho Tứ Ca à?"
Chu Đình Chi nở nụ cười vô cùng thân thiết với Tần Thiên Lan, nói thân thiết thì cũng không đúng lắm hầu như đối với ai hắn cũng điều như vậy cả.
"Cố Tổng buổi sáng đã đến công ty rồi, cái này là Cố tổng bảo tôi mua cho cô."
Tần Thiên lan nhận lấy phần đồ ăn từ tay Chu Đình Chi, vô cùng kỳ quái bình thường Cố Thanh Trì cho dù có hợp cũng sẽ rời nhà sau bảy giờ sáng, hiện tại cũng chỉ mới hơn sáu giờ hắn đã đến công ty rồi, nói không kỳ quái mới là lạ.
"Được rồi cảm ơn Chu trợ lý, vất vả cho anh rồi."
Chu Đình Chi ý cười trên mặt càng thêm đậm: "Không có gì, đây là việc nên làm. Không còn sớm nữa, Tần tiểu thư tôi đi trước đây."
Chu Đình Chi đợi Tần Thiên Lan giật đầu liền tiến về chiếc xe đậu gần đó, đợi cho đến khi cô vào nhà mới lái xe rời đi.
"Cố tổng ngài là đang tránh mặt Tần tiểu thư đi."
Bình thường người bên cạnh điều vô cùng sợ Cố Thanh Trì, chỉ có một mình Chu Đình Chi không những không sợ mà còn dùng bộ dạng cười như một lão hồ ly nói chuyện với hắn nữa chứ.
Cố Thanh Trì từ nãy đến giờ vẫn luôn ngồi trên xe, bất quá hắn không có xuống xe cùng Tần Thiên Lan nói chuyện mà nhân phó cho Chu Đình Chi đưa đồ ăn cho cô. Đồ ăn sáng kia cũng là do hắn tối qua căn bản không cách nào ngủ được sáng sớm liền tự mình đi mua, hơn nữa còn là xếp hàng tận một tiếng đồng hồ mới mua được.
Cố Thanh Trì cau mày: "Cậu không nghe câu nói nhiều nhanh chết à?"
Chu Đình Chi cười, hắn sớm đã nhìn rõ nhưng lại như một kẻ cái gì cũng không nhìn ra. Nghe thấy Cố Thanh Trì nói thế liền lập tức ngậm miệng, một lời cũng không nói nữa. Hắn đã nhận được đáp án mình cần, hà cớ gì tiếp tục hỏi sâu vào kia chứ.
Ngày thứ hai Tần Thiên Lan vẫn như thường lệ tập thể dục buổi sáng, lần này cô còn thức sớm hơn hôm qua tận nửa tiếng, cô rất muốn xem Cố Thanh Trì có lại đi làm sớm hay không.
Quả nhiên vừa mới ra khỏi cửa liền nhìn thấy lão hồ ly miệng cười Chu Đình Chi.
"Tần tiểu thư, hôm nay dậy thật sớm nhỉ, tối qua ngủ rất ngon đi."
Tần Thiên Lan nhìn bộ mặt điều là ý cười của Chu Đình Chi, thiếu chút nữa đã không nhịn được đóng dấu lên khuôn mặt đó một cái con dấu thật là đẹp mắt hình nắm đấm rồi.
"Chu trợ lý, hôm nay ngọn gió nào lại cuốn anh đến trước cửa nhà tôi vậy?"
Chu Đình Chi thấy cô không chút nào vui vẻ khi gặp mình, càng cảm thấy cuộc sống này thêm vui vẻ:
"Tần tiểu thư cô quá lời rồi, tôi chỉ là một kẻ đưa cơm mà thôi."
Tần Thiên Lan đưa tay nhận lấy hộp cơm từ tay Chu Đình Chi, lần này cơm được đặc từ một nhà khác.
"Cảm ơn trợ lý Chu vất vả rồi."
Tần Thiên Lan vào thẳng nhà mà không đi chạy bộ, sáng sớm đã gặp phải một lão hồ ly mặt cười, cô không còn chút tâm trạng nào chạy bộ nữa rồi. . ngôn tình sủng
Ngày thứ ba, Tần Thiên Lan đúng giờ ra cửa.
"Tần tiểu thư lại đưa cơm đây"
Ngày thứ tư:
"Tần tiểu thư cơm sáng của cô"
Mãi cho đến ngày thứ tám Tần Thiên Lan vừa mới rời giường liền nhìn qua cửa sổ, bên ngoài vẫn như cũ là bóng dáng quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn của Chu Đình Chi bên ngoài. Mà cái người kia một chút cũng không thấy bóng dáng đâu liên tục suốt hơn tám ngày liền không thèm xuất hiện trước mặt cô.
"Tần tiểu thư..."Chu Đình Chi vẫn như cũ chào hỏi trước khi đưa cơm cho Tần Thiên Lan. Nhưng lần này còn chưa đợi hắn nói xong cơm trên tay đã bị người lấy đi mất. Hơn nữa đến một bóng dáng của Tần Thiên Lan cũng không thấy đâu.
Mà lúc này ngay khi cô lấy cơm từ tay Chu Đình Chi, liền bước đến chiếc xe quen thuộc đậu gần đó, thẳng tay gõ lên cửa kính. Cô cứ gõ mấy lần như vậy, bên trong một chút phản ứng cũng không có. Tựa như thật sự không có ai bên trong vậy.
Tần Thiên Lan lúc này đã vô cùng bực, dưới chân vừa hay có cục đá, cô đi đến trước xe thẳng tay đập mạnh vào kính xe, làm cho kính xe vỡ nát. Người bên trong liền lộ diện ra trước mắt cô.
"Anh còn không bước ra thì tiếp theo sẽ là cửa kính phía sau anh."
Cố Thanh Trì biết bản thân hắn có trốn tránh cô như thế nào thì cũng sẽ có ngày phải đối diện, nhưng hắn lại không ngờ cô lại dùng cách này ép hắn phải lộ diện ra trước mặt mình.
Cố Thanh Trì ra khỏi xe, việc đầu tiên hắn làm chính là tiến đến xem tay Tần Thiên Lan.
"Tay em có sao không, không tự làm mình bị thương đó chứ?"
Hắn nắm lấy tay Tần Thiên Lan nhìn trái ngó phải, nhìn xem cô có chỗ nào bị thương hay không.
Ban nãy mặc dù Tần Thiên Lan dùng đá đạp cửa kính xe, nhưng ít nhiều cũng sẽ bị miểng kính văng trúng.