Tịch Nhan lúc này mới nghe được, nâng mắt lên, thản nhiên hỏi: “Có chuyện gì?”
Bích Khuê quan sát sắc mặt nàng rồi hỏi: “Thân mình Hoàng tử phi không khoẻ sao?”
“Không có. Ta thật sự rất khỏe.” Tịch Nhan đứng dậy đến ngồi trên giường, chợt nhớ tới một điều, “Ta hỏi ngươi, Thất gia lúc tước từng có hôn ước sao?”
Bích Khuê ngẩn ra, hồi lâu sau mới chậm rãi gật đầu: “Hoàng tử phi làm sao biết được?” Sau đó, nàng liền nói với Tịch Nhan:
“Ba năm trước đây, Thất gia từng cầu xin Hoàng thượng chỉ hôn, muốn cưới Uyển Lam quận chúa làm vợ. Uyển Lam quận
chúa là con gái duy nhất của Tấn Dương công chúa, cũng chính là biểu muội của các vị hoàng tử. Nàng từ nhỏ cùng Thất gia cảm tình rất sâu đậm, khi đó Thất gia ở trước tẩm cung của Hoàng Thượng cầu xin suốt một đêm, Hoàng Thượng rốt cục mới bị đả động. Nhưng thánh chỉ còn chưa ban xuống, Uyển Lam quận chúa lâm bệnh nặng qua đời. Nô tỳ chỉ biết đến đó.”
Tịch Nhan bỗng dưng cảm thấy trống rỗng, sau một lát, nhịn không được vỗ ngực nở nụ cười — lúc trước nghe Hoàng Phủ Thanh Thần nói hắn hao tổn tâm cơ muốn kết hôn với một nữ tử, nàng còn tưởng đó là chính mình.
Thì ra là không phải.
Sau khi tim đập mạnh và loạn nhịp ổn định trở lại, Tịch Nhan thở phào nhẹ nhõm nói: “Ngươi đi bẩm báo với Thất gia, thân mình ta không khoẻ nên đi ngủ trước.”
Nhưng khi nằm xuống, Tịch Nhan lại không có cách nào ngủ được, luôn nghĩ đi nghĩ lại một việc — hắn muốn kết hôn biểu muội thanh mai trúc mã của mình, nhưng mà biểu muội này đã qua đời; hắn cùng với Đạm Tuyết lại ái muội không rõ, lại chắp tay mang Đạm Tuyết đưa cho Hoàng Phủ Thanh Thần; hắn tấu xin được cưới người bị hủy dung nhan là nàng, đối xử với nàng rất tốt, vô cùng tốt……
Mọi việc tựa hồ không hề liên hệ gì với nhau, nhưng Tịch Nhan lại vẫn cảm thấy có cái gì đó cổ quái, cứ suy đi nghĩ lại như vậy cả một đêm không ngủ, cũng không nghe được tiếng xe lăn của Hoàng Phủ Thanh Vũ vang lên.
Sáng sớm hôm sau, khi Tịch Nhan vừa thức dậy, Bích Khuê lập tức dẫn theo người tiến vào hầu hạ, cho nàng biết: “Hoàng tử phi, đêm qua Cửu gia uống rượu , Thất gia lo lắng nên ở phòng khách canh chừng Cửu gia cả đêm.”
“Sao? Huynh đệ tình thâm như vậy sao?” Tịch Nhan tựa tiếu phi tiếu đáp một câu, bỗng nhiên đứng dậy, “Ta nghỉ ngơi trong chốc lát, ngươi trở về bẩm Thất gia, không cần chờ ta dùng điểm tâm.”
Nàng dần dần chìm vào giấc ngủ, cả người lâm vào trạng thái hỗn độn, mông mông lung lung, tựa hồ nhìn thấy một thân ảnh nam nhân trước mắt mình.
Rõ ràng là bóng dáng cực kỳ xa lạ, lại dường như lộ ra nét quen thuộc.
Là ai vậy? Tịch Nhan rất khó nhận ra, chỉ cảm thấy phải cố hết sức. Cho đến khi nam nhân kia chậm rãi xoay người, mỉm cười ôn nhuận truyền đến thanh âm —
“Nhan Nhan, gọi phụ thân đi.”
Phụ thân! Tịch Nhan đột nhiên từ trong giấc mộng hỗn độn bừng tỉnh dậy, mở mắt ra đầu đầy mồ hôi lạnh, bỗng nhìn thấy trước mắt mình bàn tay trắng noãn với những ngón tay dài: “Tránh ra, không được đụng ta!”
Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi thu hồi tay mình, nhìn sắc mặt thảm đạm của nàng gọi: “Nhan Nhan?”
Tịch Nhan phục hồi tinh thần lại, nhìn về nam tử ôn nhuận trước mặt, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
Quyển 1 – Chương 40
Đã lâu rồi nàng không nằm mơ thấy người kia, Tịch Nhan không biết vì sao đột nhiên trong lúc này lại nằm mơ giấc mơ đó lần nữa.
Hoàng Phủ Thanh Vũ thấy nàng vẫn còn bộ dáng hồn siêu phách lạc, liền đỡ nàng nằm xuống nghỉ ngơi, một mặt sai người đi thỉnh đại phu đến bốc cho nàng thuốc an thần định kinh.
Mà bản thân hắn, vẫn ở trong phòng, ngồi ở bên cạnh bàn nghiên cứu một quyển sách dạy đánh cờ.
Tịch Nhan uống thuốc xong, đáng lẽ có thể ngủ ngon, nhưng không biết vì sao, nàng nằm ở trên giường càng ngày càng thanh tỉnh, trong đầu không ngừng lặp lại hình ảnh đó, có gì đó quen thuộc, lại có thanh âm xa lạ không ngừng gọi nàng —
“Nhan Nhan, Nhan Nhan……”
Tịch Nhan chỉ cảm thấy đầu đau mãnh liệt, đó là một loại cảm giác nhiều năm chưa từng xuất hiện. Nàng nhịn không được ôm đầu rên lên.
Hoàng Phủ Thanh Vũ ngay lập tức đi bên giường, cúi đầu xem xét tình hình của nàng:“ Nhan Nhan, không thoải mái chỗ nào?”
Ngữ điệu của hắn bình tĩnh, không vội không hoảng, Tịch Nhan cảm thấy khó chịu, rất muốn mạnh mẽ nói cho hắn mình không có việc gì, nhưng mà ngay khi mở miệng âm điệu cũng bất giác hóa thành hai tiếng rên nhỏ xíu: “Ta đau……”
Hoàng Phủ Thanh Vũ đưa tay kiểm tra ở trên trán nàng, bỗng nhiên quay đầu về phía ngoài gọi to: “Thôi Thiện Duyên, mang ngân châm trong thư phòng tới cho ta.”
Thôi Thiện Duyên nhanh chóng mang ngân châm đến cho Hoàng Phủ Thanh Vũ, kề vào bên tai hắn nói: “Thập Lục Vương gia đã đến, nói là muốn gặp Hoàng tử phi.”
Hoàng Phủ Thanh Vũ bất động thanh sắc mở bao ngân châm ra, không nhanh không chậm đem từng cây ngân châm hơ trên lửa, rồi thản nhiên liếc Thôi Thiện Duyên một cái.
Chỉ cần một cái liếc mắt này, Thôi Thiện Duyên lập tức ngầm hiểu, hành lễ rồi vội vàng rời khỏi phòng.
“Nhan Nhan, hiện tại ta châm cứu cho nàng, đừng cử động, rất nhanh sẽ không còn đau nữa.”
Tịch Nhan mơ mơ màng màng nghe được hai chữ “Châm cứu”, trong đầu giật mình nhớ lại nhiều năm trước, khi chứng đau đầu của nàng phát tác, sư phụ luôn trước tiên châm cứu cho nàng. Sau đó, chứng đau đầu nhiều năm của nàng không còn tái phát nữa nên nàng không còn bị châm cứu nữa.
Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng biết được thuật châm cứu sao? Tịch Nhan hoảng hốt nghĩ nhưng trong lòng không hiểu sao lại trở nên yên ổn, tự giác nằm yên bất động trên giường.
Khi ngân châm của Hoàng Phủ Thanh Vũ châm xuống người nàng, cơn đau đầu không thể chịu nổi kia cơ hồ rốt cục chậm rãi giảm bớt, đến khi cây ngân châm cuối cùng hạ xuống, Tịch Nhan cuối cùng không còn cảm giác đau đớn, chậm rãi thiếp đi.
Lúc này Hoàng Phủ Thanh Vũ ngừng tay, chậm rãi vuốt ve ngân châm trong tay, nhìn chân mày nàng dần dần giãn ra, khẽ thở dài.
Chậm rãi trượt xe lăn ra ngoài cửa, không ngờ Thôi Thiện Duyên đã đứng đó tự khi nào, thấy hắn đi ra vội hỏi: “Thất gia, Thập Lục Vương gia không chịu rời đi, cố ý muốn gặp Hoàng tử phi.”
Sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ lạnh lùng, ý cười hiện ra trên khóe miệng bỗng dưng trở nên có chút sâu không lường được:
“Nếu Thập Lục thúc có kiên nhẫn chờ đợi tốt như vậy, các ngươi nhất định phải hầu hạ cho cẩn thận, không thể lơ là.”
Dứt lời, hắn quay về phòng, tiếp tục nghiên cứu sách dạy đánh cờ.