Trên đường đi lên Lăng Tiêu sơn, Tịch Nhan ngồi cùng xe ngựa với hắn.
Nàng vừa không biết hắn có chủ ý gì, cũng không có tâm tư lo lắng phỏng đoán, chỉ dựa vào tấm đệm mềm mại phía sau chợp mắt.
Nhưng mà, đêm qua thật sự ngủ rất ngon, thế nên hiện nay vô luận như thế nào cũng không thể chợp mắt được, từng cử động của người đối diện nàng đều có thể nghe được rành mạch.
Tịch Nhan lặng lẽ mở một con mắt ra, bỗng dưng đối diện với ánh mắt trầm tĩnh của hắn, suốt trên đường đi ánh mắt của hắn vẫn dừng trên người nàng, trong lòng nàng đột nhiên hơi sợ, rốt cuộc không thể giả vờ nữa, ngượng ngùng cười:“Thất gia, trên núi Lăng Tiêu có gì vậy?”
Hắn nở nụ cười nhưng không trả lời câu hỏi của nàng mà vươn tay ra: “Qua đây ngồi.”
Trong lòng Tịch Nhan nảy sinh cảnh giác, sau một lát do dự, vẫn là qua ngồi cạnh hắn.
Không ngờ vừa mới ngồi cạnh bên người hắn, bàn tay đột nhiên bị hắn nắm chặt, lập tức ngón tay thon dài của hắn xoa bụng dưới của Tịch Nhan, hơi dùng lực nâng lên mặt nàng cách một tầng lụa mỏng hướng về phía mình.
“Gả cho ta nàng cảm thấy ủy khuất sao?”
Thình lình thốt ra một câu như vậy, Tịch Nhan hơi ngẩn người, nhìn thấy trên mặt hắn nụ cười trước sau như một, nàng liền hé miệng khẽ cười lên tiếng: “Thất gia làm sao ý nghĩ như vậy? Tướng mạo Thất gia như vậy, không ghét bỏ thiếp thân là vạn hạnh của thiếp thân, không phải sao?”
Hắn cũng lập tức cười khẽ một tiếng: “Vậy là tốt rồi.”
Tịch Nhan vừa thấy nụ cười trên mặt hắn, không biết vì sao trên lưng lạnh toát, còn chưa phục hồi tinh thần lại, đột nhiên bị hắn tháo khăn che mặt xuống, lập tức một đôi môi mềm mại tiến đến ngăn chặn miệng của nàng.
Trong lòng Tịch Nhan còn muốn cùng hắn ganh đua cao thấp, nhưng cuối cùng nàng cũng chỉ là nữ nhi, lúc này bị hành động bất thình lình của hắn dọa làm cho toàn thân cả kinh cứng ngắc.
Hoàng Phủ Thanh Vũ lúc đầu cũng chỉ là hôn nhẹ nhưng không ngờ tới hơi thở của nàng, hương vị của nàng lại hấp dẫn mê người đến như vậy, trong lúc nhất thời có chút khắc chế không được, nhiệt tình nuốt lấy lời lẽ của nàng, làm cho hô hấp cả hai hòa chung lẫn nhau.
Bên ngoài xe ngựa ngoại, tiếng người trên đường ồn ào, mà bên trong xe ngựa, hai người đều chìm sâu trong cảm giác của chính mình.
Tịch Nhan rốt cục phục hồi tinh thần lại, nhìn ánh mắt tuấn lãng của hắn gần ngay trước mắt, trong lòng bỗng nhiên hoảng hốt, vươn cánh tay mềm mại ôm lấy cổ hắn, thừa nhận sự chiếm đọat của hắn đồng thời cũng thử đáp lại hắn.
Vật ngon dâng lên tận miệng làm sao hắn bỏ qua cho được, một tay nâng gáy của nàng, tay còn ôm lấy thắt lưng của nàng, đẩy nàng ngã xuống chiếc giường mềm trong xe.
“Thất gia……” Đúng lúc này, Tịch Nhan dùng sức xoay đầu, cuối cùng là rời khỏi vòng tay ôm ấp của hắn, trong mắt vẫn còn vương dại dấu vết mê đắm, tiếng nói mềm mại ngọt ngào, “Thất gia khẩn cấp như vậy sao? Biết rõ thiếp thân thân mình không khoẻ……”
Hoàng Phủ Thanh Vũ nhắm mắt cười nhẹ một tiếng, sau khi mở mắt ra, trong mắt đã khôi phục lại sự trầm tĩnh: “Đúng rồi, là ta nhất thời vong tình.”
Ánh mắt hắn vẫn nhìn về phía Tịch Nhan, nhưng không cho nàng biết được hắn đến tột cùng muốn làm gì.
Tránh né ánh mắt hắn, Tịch Nhan cảm giác chính mình hơi có chút run lên, nhiệt độ trên mặt vừa mới hạ xuống đột nhiên lại tăng lên.
Quyển 1 – Chương 24
Lên núi thật ra vì tham kiến Thái Hậu.
Trên núi rét lạnh, trên người Tịch Nhan phủ áo khoác thật dày, đứng trước sơn miếu đánh giá nơi này quả thật rất yên tĩnh.
Nàng không biết vì sao vị Thái Hậu Bắc Mạc này, cũng ngụ tại ngôi chùa cổ trên núi, giống ngoại tổ mẫu của nàng. Ngoại tổ mẫu từng nói qua một câu “Cảnh còn người mất, đồ tăng thương cảm”, lại không biết ở nơi đây vị Thái Hậu này mang nỗi lòng hoài niệm điều gì?
“Vào đi.” Ở trước đại điện, Tịch Nhan dừng lại không đi vào mà xe lăn của Hoàng Phủ Thanh Vũ đã vào đến cửa đại điện, vươn tay hướng về phía nàng.
Trong thâm sơn, trống chiều chuông sớm, hoàn cảnh như vậy thật sự là rất im lặng, im lặng đến mức làm người ta hít thở không thông.
Tịch Nhan chán ghét không khí yên tĩnh như vậy, trong lòng cũng trầm tĩnh xuống, không có một chút hưng phấn nào, theo hắn cùng nhau vào đại điện.
Theo con đường thông qua hậu viện, xe lăn của hắn đi chuyển liên tục, có thể thấy được là thường đến nơi này. Cho đến khi đến một thiện phòng yên tĩnh phía trước, hắn mới ngừng lại, thanh âm thanh nhuận vang lên: “Tôn nhi tới thỉnh an Hoàng tổ mẫu.”
Tịch Nhan đứng sau xe lăn của hắn, trong lòng cũng không khỏi sinh ra cảm giác tò mò, lẳng lặng nhìn về cửa phòng đang đóng chặt.
Một tiếng “Chi nha” rất nhẹ vang lên, cửa phòng mở ra, vị Thái Hậu mà Tịch Nhan chưa bao giờ gặp mặt qua rốt cục chậm rãi xuất hiện ở trước mắt nàng.
Nữ tử trước mắt, quần áo trắng như tuyết, quần lụa mỏng, suối tóc đen tuyền, tay áo bay bay, dung nhan tuyệt mỹ, bộ dáng chỉ hơn bốn mươi, nhưng đây chính là Hoàng tổ mẫu của Hoàng Phủ Thanh Vũ, Thái Hậu đương triều!
Tim Tịch Nhan có chút đập mạnh và loạn nhịp, tinh thần rối loạn.
Cho đến khi Hoàng Phủ Thanh Vũ quay đầu lại, nhẹ nhàng kéo cổ tay áo của nàng, nàng mới phục hồi tinh thần lại, sau một lát suy nghĩ hành lễ nói: “Tôn tức bái kiến Hoàng tổ mẫu.”
Khóe miệng Thái Hậu tràn ra ý cười nhạt nhẽo: “Đây là Tịch Nhan quận chúa sao?”
“Đúng vậy thưa Hoàng tổ mẫu, đây là nương tử của Lão Thất.” Hoàng Phủ Thanh Vũ cười nhắc nhở.
Lúc này, ý cười Thái Hậu càng sâu sắc hơn, đưa tay kéo Tịch Nhan qua, cao thấp đánh giá một phen, sau đó ánh mắt dừng lại ở tấm lụa mỏng trên mặt Tịch Nhan, quay đầu nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Vũ: “Ta xem đây là một đứa nhỏ điềm tĩnh, Lão Thất, ánh mắt ngươi quả không sai.”
Điềm tĩnh!
Lần đầu tiên Tịch Nhan nghe từ này xuất hiện ở trên người mình, sau một lúc lâu kinh ngạc mới hồi phục tinh thần.
Trên mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ xuất hiện nụ cười ý vị thâm trường: “Hoàng tổ mẫu thích là tốt rồi.”
Hắn tựa hồ có cảm tình vô cùng tốt với Thái Hậu, nhưng mà chùa chiền trống chiều chuông sớm đối với Tịch Nhan mà nói là một loại tra tấn. Nàng không thể chịu nổi sự yên tĩnh như vậy, nàng thích nơi phồn hoa náo nhiệt, nơi không bị quên đi, nơi không có cảm giác cô tịch.
Vì thế ngày hôm sau, thừa dịp Hoàng Phủ Thanh Vũ đi hầu Thái Hậu đọc kinh buổi sáng sớm, nàng phủ thêm áo khoác, nói là muốn đi dạo xung quanh chùa, không cho thị nữ theo hầu, tự mình đi ra bên ngoài.
Ở Bắc Mạc, thời tiết xưa nay biến đổi thất thường, trên núi quanh năm đều có tuyết.