• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quyển 1 – Chương 11

Trong lòng Tịch Nhan đối với vị mỹ nhân lạnh như băng nổi lên lòng hiếu kỳ, thế nhưng các vị nương nương xung quanh kia lại tựa hồ không phải nghĩ như vậy.

Lúc Trầm Đạm Tuyết vấn an, không chỉ có thanh âm lạnh như băng, mà thái độ bình tĩnh cùng vẻ mặt không hề biến hóa, điều này làm cho bầu không khí trong đại điện bất chợt lạnh lẽo.

Mẫu thân của Cửu hoàng tử – Dung phi nương nương, trên mặt không che dấu sự không thích cùng xấu hổ, lạnh lùng liếc mắt qua.

Tịch Nhan dù đang hưng trí nhìn cảnh này cũng không nghĩ tới Trầm Đạm Tuyết lại đứng dậy, nên đứng lặng yên tại chỗ, không nghĩ tới việc hóa giải bầu không khí xấu hổ trong điện.

“Cửu hoàng tử đến –”

Đúng lúc này, gian ngoài đột nhiên vang lên âm thanh thông truyền, người đi vào chính là Hoàng Phủ Thanh Thần.

“Dung phi muội muội, xem lão Cửu nhà muội kìa, hắn đang lo lắng cho tân nương của mình sợ chúng ta làm nàng khó xử, nên vội vàng chạy đến đây!” Sau khi Cửu hoàng tử thỉnh an, hoàng hậu nở nụ cười nhìn về phía Dung phi.

Dung phi cười mỉa hai tiếng, ngẩng đầu lên nhìn thấy con mình đang đứng bên cạnh Đạm Tuyết, cúi đầu không biết đang hỏi nàng điều gì, bộ dáng săn sóc cẩn thận mà bà chưa từng thấy qua. Nhưng Đạm Tuyết ngay cả một cái liếc mắt cũng chưa từng liếc qua hắn, chỉ lạnh lùng đáp lại hai câu.

Trong lúc đó, trong lòng Dung phi lại chấn động.

Tịch Nhan chỉ cảm thấy nhìn rất thú vị, lại quên đi tình cảnh của bản thân, cho đến khi thanh âm của hai vị phi tần vui sướng khi người gặp họa lần nữa truyền đến —

“Lão Cửu đối với nương tử của mình quả nhiên chu đáo, nhưng sao không thấy Lão Thất cùng đến đây để gặp mặt nương tử của mình?”

“Lão Thất? Muội cũng không phải là không biết hắn — huống chi, dung nhan này, gặp cũng thế mà không gặp cũng thế thôi.”

Vị phi tần vừa nói chuyện vừa đảo mắt qua người Tịch Nhan, trong ánh mắt không chút nào che dấu ý châm chọc.

Tịch Nhan rốt cục lại bị đặt trong tầm mắt của mọi người, đồng thời cũng bao gồm cả Hoàng Phủ Thanh Thần cùng trầm Đạm Tuyết đang đứng ở nơi đó.

Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Thần dừng lại trên người Tịch Nhan một chút, trước sau như một sâu không lường được, may mà Tịch Nhan đối với hắn không chút sợ hãi, lại có khăn đen che mặt, mà hắn cũng rất nhanh di chuyển ánh mắt, quay sang nói chuyện cùng Đạm Tuyết.

Tịch Nhan trong lòng bất đắc dĩ thở dài, đôi mắt giấu phía sau khăn đen trở nên lạnh lẽo.

Quả thật nơi nào có nữ nhân nơi đó không tránh được lục đục với nhau? Nay bộ dáng nàng đã thành thế này, lại có nữ tử vẫn không ngừng châm chọc, đây không phải là nực cười lắm sao?

Phía bên kia, hoàng hậu đột nhiên cất lời: “Tịch Nhan quận chúa là khách quý ta mời tới, tất nhiên là nàng cùng Lão Thất không thể so sánh với lão Cửu cùng Trầm cô nương, lúc này gặp mặt chỉ sợ có chỗ không tiện, không bằng sớm chọn ngày cho hai người thành thân, chẳng phải là ngày đêm bên nhau, còn lo gì việc gặp mặt không?” Dứt lời, nàng nhìn về phía Dung phi, cười nói, “Đợi bản cung bẩm tấu với Hoàng Thượng cho Lão Thất cùng lão Cửu cùng thành thân, muội muội xem có được không?”

Ánh mắt Dung phi đang liếc nhìn về phía con mình cùng Đạm Tuyết, trả lời qua loa: “Mọi chuyện xin nhờ tỷ tỷ làm chủ.”

Thành thân. Tịch Nhan trong lòng hơi chấn động, nhìn về phía đôi nam nữ giống như thần tiên quyến lữ bên kia, lại rốt cục thì nhịn không được nghĩ tới vị Thất hoàng tử chưa từng biết mặt.

Gả cho một vị hoàng tử tàn phế ắt hẳn sẽ là một chuyện thú vị trong cuộc sống, không phải sao?

 

Quyển 1 – Chương 12

Chuyện thành hôn cuối cùng cũng không thể tránh né, ngày cưới rất nhanh được định đoạt.

Cũng không biết là ai chọn, thế nhưng ngày cưới được ấn định sau một tháng!

Trong một tháng ngắn ngủi, muốn lo liệu cho xong hai đại hôn của hoàng gia, nói dễ hơn làm?

Tịch Nhan nhớ tới ngày ấy ở trong cung chứng kiến hai người, Cửu hoàng tử cùng Đạm Tuyết, một đôi bích nhân, xứng lứa vừa đôi, cũng không khó đoán rằng, mình cùng vị Thất hoàng tử kia nhất định là sắt cầm hảo hợp.

Dù là diễn trò cũng được, trước giờ nàng luôn là tiêu điểm thu hút sự chú ý của mọi người, nay đổi thân phận cũng cảm thấy mới mẻ.

Trước ngày đại hôn, đối với Tịch Nhan mà nói thì vô cùng không có gì cảm thấy thú vị, bên tai tràn ngập không trào phúng thì là châm biếm, nhưng nửa điểm thú vị cũng không có.

Kết quả là sau một tháng ngây ngốc buồn chán, hôn kỳ rốt cục đã đến.

Tịch Nhan đã sớm đoán được hôn lễ của nàng cùng vị Thất hoàng tử kia nhất định là bất thường, nhưng không nghĩ đến bất thường như vậy —

Lúc đó, phủ đệ Thất hoàng tử lạnh lùng im ắng, không có gì ngoài việc xung quanh có giăng đèn kết hoa, nhưng lại không có một tân khách!

Trong nội đường, Tịch Nhan trong bộ hỉ phục phiền phức nặng nề, trên đầu trang sức rất nặng, khăn voan hồng phủ lên, trên mặt còn che một tầng lụa mỏng.

Ngày đại hôn là ngày vui nhất thế nhưng nàng một thân một mình đứng ở nơi đó! Mà xung quanh nha hoàn bà mối cũng chỉ là lẳng lặng đứng yên, không có một hành động nào — không chỉ không giống trong phủ có việc vui, ngược lại, giống như đang có tang vậy!

Nếu chỉ là không có tân khách, nàng còn có thể lý giải. Dù sao hôm nay còn có một vị hoàng tử khác đại hôn, mà với tính tình kỳ lạ của Thất hoàng tử này chỉ sợ ở trong triều cũng không giao tình với ai, không ai đến chúc mừng thì thôi, nhưng vị tân lang hiện đang ở nơi nào?

Tịch Nhan xưa nay có bản lĩnh làm cho người bên ngoài kinh ngạc, không nghĩ hôm nay, bản thân lại bị làm cho kinh ngạc khó có thể trấn tĩnh được.

Không bao lâu, gian ngoài truyền đến tiếng bước chân. Trong phòng nha hoàn bà mối đều cúi chào: “Thôi công công.”

Người tới là tổng quản Thôi Thiện Duyên trong phủ, cung kính hành lễ với Tịch Nhan: “Nô tài tham kiến Hoàng tử phi. Thất gia bởi vì thân mình không tiện, Thánh Thượng hạ chỉ, đặc miễn đi lễ tiết thành hôn của Thất gia cùng Hoàng tử phi, nếu thánh chỉ đã ban xuống như vậy cũng đã xem Hoàng tử phi là kim chi ngọc diệp của hoàng gia, chiêu cáo thiên hạ, Hoàng tử phi cùng Thất gia dĩ nhiên là danh chính ngôn thuận thành vợ chồng. Hiện thỉnh Hoàng tử phi đi trước vào hỉ phòng nghỉ ngơi một lát.”

Có nha hoàn tiến lên nâng tay Tịch Nhan, Tịch Nhan khó khăn lắm mới phục hồi tinh thần lại, khóe môi hơi nhếch lên, bị người đưa tới hỉ phòng, ngồi xuống ở bên giường.

Nàng không nhìn thấy tình hình trong phòng, trong lúc nhất thời cảm thấy bực mình, nâng tay kéo khăn voan trên đầu xuống.

Bỗng dưng, người săn sóc dâu bên cạnh đưa tay ngăn nàng lại, trong thanh âm mang theo cười khẽ: “Hoàng tử phi không thể lộn xộn, khăn voan này phải do Thất gia tháo ra.”

Hắn đến tháo ra? Ngay cả bái đường tân lang cũng không xuất hiện, còn có thể tới tháo khăn voan cho nàng sao?

Bỗng nhiên trong lúc đó, Tịch Nhan càng hưng trí rất muốn nhìn thấy vị Thất hoàng tử này đến tột cùng là thần thánh phương nào, có chủ ý gì đây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK