- Không đơn giản như cậu tưởng tượng đâu, chúng tôi không có chứng cứ phạm tội xác thực của Hồn tổ, rất khó diệt nó!
- Ha ha, còn cần chúng cứ sao? Trung ương muốn diệt ai còn cần phải có lý do sao?
Lời này của Tạ Văn Đông làm cho Đông Phương Dịch ngẩn người, quay đầu lại nhìn hắn nói:
- Tôi không biết vì sao cậu lại nói như vậy, nhưng đây không phải là việc đơn giản như cậu nghĩ. Thành viên của Hồn tổ đều có thân phận hợp pháp ở Trung Quốc, bọn họ lấy thân phận công nhân chính thức của xí nghiệp do Nhật đầu tư làm lá chắn. Nếu như không có chứng cứ mà đã điều tra bọn chúng liền sẽ có ầm ĩ lớn, điều này không chỉ quan hệ đến kinh tế chính trị qua lại giữa Trung Nhật trong đó, mà còn qua hệ đến sự đầu tư của các quốc gia khác với Trung Quốc. Trên một điểm này, chúng ta cần phải tuân thủ pháp luật, không thể để cho nước khác hiểu lầm Trung Quốc là một quốc gia không giảng đến pháp luật, bằng không sẽ có rất nhiều sự đả kích lên các xí nghiệp lớn được nước khác đầu tư! Cho nên mới nói xử lý Hồn tổ là vấn đề đại sự liên quan đến phát triển kinh tế của quốc gia, dưới tình huống không có chứng cứ xác thực trung ương sẽ không dễ dàng đứng ra!
- À!
Hiện tại Tạ Văn Đông coi như là đã hiểu được đại khái, mặc dù đối phương không nói rõ, nhưng tám chín phần mười là muốn dùng mình để kiềm chế Hồn tổ, nói trắng ra là dùng mình đi làm bia đỡ đạn, sau khi mình cùng với Hồn tổ ngươi chết ta sống thì Trung ương sẽ ra mặt giải quyết, Tạ Văn Đông mỉm cười nói:
- Chuyện Hồn tổ Trung ương không tiện nhúng tay vào, các ông liền dự định là lấy hắc đánh hắc, như vậy là tuyệt đối không có một chút quan hệ nào với quốc gia có đúng không?
Đông Phương Dịch gật gật đầu nói:
- Đương nhiên, bộ chính trị chúng tôi cũng có quyền ủng hộ cho cậu, nhưng có một điểm, cậu phải nghe theo sự chỉ huy của bộ chính trị chúng tôi!
- Còn phải nghe theo các ông chỉ huy? Nếu như vậy không phải là tôi trở thành một phần của cơ quan quốc gia sao, xin lỗi, điểm ấy tôi không làm được!
- Tạ Văn Đông cậu phải nhớ kỹ, hiện tại không phải tôi đang ra điều kiện với cậu, đừng quên chúng tôi đang nắm mạng của cậu trong tay, nếu như muốn sống sót cũng chỉ có một con đường hợp tác cùng với chúng tôi!
Tạ Văn Đông cười lạnh nói:
- Sau khi kết thúc hợp tác các ông lại một cước đá tôi đi, sau đó lại đem chứng cứ phạm tội của tôi bắt tôi đưa lên tòa án, cuối cùng ở sau đầu của tôi nã một phát súng đúng không? Cũng giống như năm đó đối phó với Q Tứ vậy! Vết xe đổ của hắn chính là hạ tràng của tôi, ông nói tôi có nên đồng ý đáp ứng ông không?
- Cậu...
Đông Phương Dịch nhìn hắn không nói nên lời, thầm than Tạ Văn Đông thông minh hơn người, tính toán trong lòng mình vậy mà hắn cũng đoán ra gần hết, nếu hắn đã là một người thông minh thì không cần phải giấu diếm nữa, dứt khoát thản nhiên nói:
- Cậu rất thông minh, lúc trước quả thực tôi có quyết định này! Quốc gia vĩnh viễn sẽ không ủng hộ xã hội đen tồn tại, lại càng không cho phép thế lực đen phát triển, điều này ảnh hưởng trực tiếp đến sự phát triển của xã hội. Nhưng nếu cậu thật sự làm nên được cống hiến lớn lao, quốc gia cũng sẽ có chính sách phóng khoáng thích hợp đối với cậu, điều kiện tiên quyết là... đến lúc đó cậu phải triệt để thoát ly khỏi hắc đạo!
Tạ Văn Đông khẽ nhíu mày, hỏi:
- Ý của ông là bảo tôi chuyển sang bạch đạo?
- Không sai. Chỉ có thoát ly hắc đạo thì chúng tôi tự nhiên sẽ không động đến cậu, thậm chí có thể nói vẫn sẽ tiếp tục ủng hộ cậu, cái này phải xem về sau cậu làm thế nào nữa!
Tạ Văn Đông trong lòng cân nhắc, việc chuyển sang bạch đạo này bản thân mình đã sớm dự định, bây giờ đúng là một cơ hội, chẳng qua cùng những người này lập mưu, vận mệnh của mình sẽ hoàn toàn bị nắm giữ trong tay đối phương. Bị quản chế đối với người như Tạ Văn Đông là điều không muốn nhất, có ý khó khăn nói:
- Được như vậy thì rất tốt, thế nhưng tôi sợ cảnh sát không nhất định dễ dàng bỏ qua cho tôi, dù sao chuyện hộp đêm Hỏa Hồng cũng không nhỏ! Hơn nữa ai biết sau này bọn họ có tìm tôi gây phiền phức hay không?
Đông Phương Dịch nói:
- Điểm ấy cậu có thể yên tâm, có bộ chính trị chúng tôi ủng hộ cậu, cảnh sát cũng sẽ không làm gì được cậu, hơn nữa chuyện hộp đêm Hỏa Hồng chúng tôi đã đè xuống, ngoại giới không hề biết đến. Thế nào? Đáp ứng thì đối với cậu và quốc gia đều có lợi, hòa thuận vui vẻ không phải tốt sao?
Tạ Văn Đông do dự một chút hỏi:
- Nếu như dùng tôi kiềm chế Hồn tổ, vậy trong lúc đó sẽ phát sinh không ít sống mái với nhau, tôi cũng cần có vũ khí, không biết nguồn vũ khí này các ông giúp tôi giải quyết hay là do tôi tự mình kiếm? Còn nữa trong lúc đó có thể phát sinh thương vong, thậm chí là tình huống cùng loại với Hỏa hồng như vậy...
Đông Phương Dịch ngắt lời hắn, trầm giọng nói:
- Phương diện vũ khí quốc gia sẽ không có bất kì sợ trợ giúp nào cho cậu, sự ủng hộ duy nhất đối với cậu chính là chúng tôi sẽ cho qua tất cả những việc cậu làm, cảnh sát cũng sẽ không tìm cậu gây phiền phức, chỉ cần cậu đừng quá phận là được! Thế nhưng có một điểm chúng tôi phải nói trước với cậu, cho qua đối với cậu chỉ là những việc nhằm vào Hồn tổ mà nói, nếu như cậu muốn mượn lực lượng của bộ chính trị chúng tôi để làm lớn mạnh bản thân, thậm chí là vọng tưởng xưng bá hắc đạo, như vậy là cậu đã tính sai rồi đấy! Vẫn câu nói kia, quốc gia vĩnh viễn sẽ không ủng hộ xã hội đen!
Hừ! Tạ Văn Đông trong lòng cười lạnh một tiếng, chỉ cần cảnh sát không tìm tới gây phiền phức thì mọi chuyện sẽ dễ nói, về phần những dự định khác sau này hãy tính, chủ yếu bây giờ phải giữ lại được cái mạng mới là quan trọng nhất, đồng thời phải tranh thủ thêm nhiều chỗ tốt cho mình mới được. Trên mặt Tạ Văn Đông còn ra vẻ có chút khó khăn, nói:
- Chẳng qua chuyển sang bạch đạo trong chốc lát cũng rất khó, một là tôi không có kinh nghiệm việc làm ăn, hơn nữa tôi cũng không có nhân tài trong phương diện này. Thoát ly khỏi hắc đạo cần phải có thời gian!
- Tôi hiểu rồi, tôi sẽ cho cậu đầy đủ thời gian, hai năm hẳn là đủ rồi chứ?
- Được rồi!
Tạ Văn Đông rất kiên quyết đáp ứng, hai năm đối với mình mà nói cũng không sai biệt lắm.
- Cuối cùng tôi muốn hỏi một vấn đề, làm sao ông có thể đảm bảo được với tôi những lời nói ngày hôm nay về sau sẽ trở thành hiện thực?
Thấy mặt Đông Phương Dịch lộ vẻ khó hiểu, Tạ Văn Đông giải thích:
- Nói cách khác, tôi muốn biết ông có đủ quyền lực để có thể thực hiện những lời ông đã nói hay không?
- Ha ha!
Đông Phương Dịch cười to nói:
- Chưa từng có người nào hoài nghi quyền lực của bộ an toàn chính trị Trung ương chúng tôi, chúng tôi trực tiếp nằm dưới sự phụ trách của người lãnh đạo trung ương. Theo thứ tự mà nói, quyền lực của chúng tôi còn lớn hơn cả những cơ quan như quân đội, bộ công an, an toàn cục đó!
- Vậy thân phận của ông ở bộ chính trị là…?
- Tôi chính là người phụ trách bộ chính trị khu vực đông bắc! Nói như vậy cậu đã yên tâm rồi chứ?
Tạ Văn Đông thở dài một hơi, lẩm bẩm nói:
- Vi sao lại chọn tôi?
Đông Phương Dịch mỉm cười nhìn Tạ Văn Đông nói:
- Đây là việc trải qua một thời gian rất dài mới được quyết định. Chúng tôi đã sớm chú ý tới cậu, có thể nói là từ lúc thành phố J xuất hiện cuộc đại bạo loạn trước nay chưa từng có kia. Tuy rằng thành phố J là núi cao xa hoàng đế, nhưng chuyện lớn như vậy cậu cho rằng quốc gia không biết một chút nào sao? Từ khi đó đã bắt đầu có dự định dùng cậu để đối phó với Hồn tổ rồi, chỉ là mãi vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp! Ha ha!
Cuộc đại bạo loạn theo như lời Đông Phương Dịch nói chính là lần Tạ Văn Đông âm thầm khơi mào để cho hắc bang gây náo loạn, thậm chí còn có sự kiện hơn vạn quần chúng đi biểu tình. Về phần vì sao lại chọn Tạ Văn Đông còn có một điểm mà hắn không nói ra, đó chính là bởi vì Tạ Văn Đông còn trẻ, chưa có thành tựu gì mấy, về sau khống chế cũng dễ dàng hơn.
Nhìn vẻ mặt tươi cười của Đông Phương Dịch, Tạ Văn Đông cảm thấy mình giống như là một thằng nhóc đần độn, âm thầm nói: không sao, ngươi bây giờ cứ cười đi, về sau ta nhất định sẽ cho ngươi hiểu rõ thủ đoạn của ta! Tuy là ghi hận trong lòng, nhưng trên mặt Tạ Văn Đông vẫn tươi cười nói:
- Tốt lắm, tôi cũng không còn gì để hỏi nữa, hi vọng về sau chúng ta có thể hợp tác vui vẻ! Chẳng qua có một điểm, tôi sẽ đối phó Hồn tổ, nhưng không muốn nghe theo bất kì sự chỉ huy của người nào cả, càng ghét nhất người khác khoa tay múa chân với tôi. Nếu như các ông kiên quyết muốn ra mệnh lệnh cho tôi sẽ chỉ làm tôi càng thêm khó chịu thôi!
Đông Phương Dịch trầm tư trong chốc lát, gật đầu nói:
- Điểm ấy tôi sẽ cân nhắc, về sau sẽ cho cậu câu trả lời thuyết phục.
Nói xong, Đông Phương Dịch đưa ra một tập văn kiện, nói:
- Đây là toàn bộ tư liệu chúng tôi nắm giữ được về Hồn tổ, cậu xem đi, có thể sẽ có trợ giúp đối với cậu. Thực ra tên cậu ám sát ở Hỏa Hồng kia không phải là đầu mục lớn nhất ở thành phố H, thậm chí cũng không thể xem là nhân vật trọng yếu của Hồn tổ được, chỉ là một người phụ trách liên lạc thôi.
Tạ Văn Đông nghe xong thất kinh, nhận lấy tập văn kiện nhìn kỹ, bên trong văn kiện có hồ sơ, tư liệu của rất nhiều người, Đông Phương Dịch giải thích:
- Có mặt trong này đều có thể xem là những nhân tài hạch tâm của Hồn tổ. Ở trong những bức ảnh có đường kẻ màu vàng này đều là lực lượng trung kiên của Hồn tổ ở Trung Quốc. Thế nhưng tư liệu chúng tôi nắm giữ cũng không phải là toàn bộ, chỉ có thể coi như một sự tham khảo cho cậu thôi!
Tạ Văn Đông nhìn tập văn kiện gật đầu, nghi hoặc nói:
- Rốt cuộc là Hồn tổ có bao nhiêu thế lực ở Trung Quốc? Hiện tại đã thâm nhập được vào bao nhiêu tỉnh rồi?
- Chúng tôi biết chúng vốn có cứ điểm ở sáu tỉnh, trong đó có thể coi là căn cứ của bọn chúng hẳn phải kể tới nơi có nhiều thương nghiệp của Nhật nhất: thành phố DL!
- Thành phố DL?
Tạ Văn Đông bật thốt lên. Đó cũng chính là nơi hai tỷ muội Cao Tuệ Mỹ đến học mà! Ha ha, có ý tứ…
******
Ngày hai mươi tháng mười hai, tết Nguyên Đán sắp đến, trên mặt mọi người đều dạt dào niềm vui, không khí của ngày lễ càng thêm nồng đậm.
Sàn nhảy Tân Thế Kỷ ở bên cạnh đại học H đã ngừng kinh doanh mấy ngày nay, nhưng bên trong lại tụ tập đầy người. Trong đó tuyệt đại bộ phận là những thanh niên trẻ niên kỷ vào khoảng hai mươi, ở trên mặt bọn họ lại không hề tìm thấy được một chút vui vẻ nào của ngày lễ cả, nếu có chỉ toàn là lo lắng.
Trong phòng hội nghi lầu hai có sáu bảy người, đều là nòng cốt trong Văn Đông hội. Lý Sảng lo lắng đi tới đi lui ở trong phòng, trong miệng lầm bầm:
- Vậy phải làm sao cho tốt bây giờ, không cứu Đông ca ra thì về sau chúng ta phải làm sao? Phải làm sao bây giờ…
Nhìn Lý Sảng lướt đi lướt lại ở trước mắt, Tam Nhãn buồn bực nói:
- Ta bảo lão Phì, ngươi đừng có đi tới đi lui nữa có được hay không. Ta thấy rất là phiền lòng!
Lý Sảng cau mày nói:
- Tam Nhãn ca, anh cho chủ ý đi! Thực sự mà không được nữa chúng ta chỉ có thể cứng rắn cướp người thôi, Hồng môn Lão gia tử tám chín phần mười là không dựa vào được rồi…
Nói xong liếc mắt nhìn Đông Tâm Lôi đang cúi đầu trầm tư ở một bên.
- Cứng rắn cướp người? Chúng ta dựa vào cái gì mà cứng rắn cướp người, dựa vào vài khẩu súng lởm hả? Chẳng những không cứu được Đông ca, mà chúng ta cũng đều vào theo đó!
Lúc này suy nghĩ của Tam Nhãn so với Lý Sảng thì tỉnh táo hơn, tuy rằng trong lòng hắn cũng rất sốt ruột, nhưng vẫn còn có thể bảo trì được bình tĩnh.
Lý Sảng vội la lên:
- Vậy ngươi nói làm sao bây giờ? Chẳng lẽ không có biện pháp nào cứu Đông ca sao?
- Ta không biết!
Tam Nhãn ủ rũ nói:
- Nghe tin tức lão Sâm mang về nói rằng Đông ca bị đưa tới quân khu, hiện tại chúng ta chỉ có thể ngồi đợi một chút, đi quân khu cướp người chẳng khác nào chịu chết cả!
Khương Sâm nói tiếp:
- Tam Nhãn nói không sai, bên trong có một sư đoàn đóng giữ, đây chính là cả một sư đoàn bộ đội chính quy, chỉ bằng vào chúng ta thì còn kém xa!
Lý Sảng vẫn chưa từ bỏ ý định lại hỏi Đông Tâm Lôi:
- Lão Lôi, Lão gia tử các ngươi có còn chút biện pháp nào nữa không?
Đông Tâm Lôi lắc đầu nói:
- Ta chỉ biết rằng Lão gia tử đang tận lực, còn rốt cuộc có thể cứu được Đông ca ra hay không ra cũng không dám cam đoan!
Lý Sảng há mồm còn muốn nói thêm gì nữa, lúc này bên ngoài hành lang bắt đầu rồi loạn, tiếng quát tháo vang lên liên tục, người trong phòng hội nghị đồng thời ngẩn người, Lý Sảng cho rằng lại có chuyện xảy ra, vô ý thức đưa tay về thắt lưng phía sau muốn rút súng, nhưng chỉ mò ra được một cây chủy thủ, lúc này mới nhớ tới gần đây súng trong bang hội đều đã cất giấu hết rồi!
Nguyên lai từ sau khi sự kiện Hỏa Hồng xảy ra, cảnh sát mặc dù không bắt người trong Văn Đông hội, nhưng cứ hai ba ngày lại đến chiếu cố một lần, phụ cận đều có mấy tên cảnh sát giám thị hai mươi bốn tiếng đồng hồ, Tam Nhãn sợ lại xảy ra chuyện, bèn thu hồi toàn bộ súng giấu vào một nơi bí mật.
Lý Sảng rút chủy thủ ra, vừa đi tới cửa vừa mắng:
- Đ*c*m nó, ta xem là ai dám thừa cơ tới náo loạn, ta là người đầu tiên chém hắn!
Tam Nhãn thấy thế cả giận nói:
- Lão Phì, ngươi cất đao đi! Nếu là cảnh sát tới thì làm sao hả?
- Hừ! Ta mới không sợ cái lũ cảnh sát cứt chó đó!
Tuy là nói vậy, nhưng Lý Sảng vẫn đem chủy thủ giấu vào trong tay áo.
Lúc này cửa chính đã mở ra, một người tiến đến lớn tiếng nói:
- Tạ Văn Đông đã chết!