Thiếu niên mặt khỉ hướng về Lưu Cảnh Long hô to:
- Long ca, chúng ta liền cùng bọn chúng liều mạng!
Nói hướng Tạ Văn Đông phóng đi. Tạ Văn Đông bất động tại chỗ, đến khi tên thiếu niên mặt khỉ đến gần một thước, bên cạnh bay tới một cước, đá vào mặt tên mặt khỉ. Lực đánh tới của tên mặt khỉ cộng thêm lực lượng của cú trắc thích này, uy lực to lớn có thể nghĩ. Tên mặt khỉ bị đá trúng ai nha một tiếng, ngã lăn ra đất. Xuất cước chính là Cao Cường, không nói gì, hướng tên mặt khỉ vừa ngã xuống đá loạn một hồi.
Tiếng kêu gào liên tục của tên mặt khỉ giống như cây chùy sắt, đập vào trái tim của Lưu Cảnh Long cùng thủ hạ của hắn, đỉnh đầu chảy xuống mồ hôi lạnh. Mắt nhìn qua tên mặt khỉ ngã xuống đất không dậy nổi, Lưu Cảnh Long nói:
- Chỉ mới nghe qua Đông ca rất tàn nhẫn, ngày hôm nay thấy qua quả nhiên là không sai!
Tạ Văn Đông nói:
- Ta đối với địch nhân chưa bao giờ nương tay!
Lưu Cảnh Long lớn tiếng nói:
- Từ khi các ngươi tới Nhất trung, ta dường như chưa từng có chọc qua các ngươi. Vì sao đối với ta như vậy?
Tạ Văn Đông cười nhạt nói:
- Trong một rừng cây, chỉ cho phép có một con hổ. Nếu như nhiều hơn một con, vậy giống như là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt. Ta không động ngươi, ngươi sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ động đến ta! Cho nên Hắc Long huynh đệ hội cần phải biến mất! Hiện tại các ngươi chính là địch nhân lớn nhất của ta!
Lưu Cảnh Long là một hán tử, biết hôm nay có trốn cũng không được, liền dứt khoát chơi trò may rủi, lớn tiếng nói:
- Nếu như ngươi đã là một nhân vật thì cùng ta đơn đấu, ta thua, tùy ngươi xử trí, nếu như ngươi thua thì thả chúng ta đi, thế nào?
Tạ Văn Đông:
- Ha ha! Ngươi hiện tại không có tư cách cùng ta nói điều kiện, chẳng qua là thú trong lồng mà thôi.
Nói xong vung tay lên, mọi người minh bạch ý tứ của lão đại, chen nhau tiến lên. Thân ảnh nhóm người Lưu Cảnh Long liền bị biển người vùi dập.
Cao Cường đem đến một cái ghế mời Tạ Văn Đông ngồi, bản thân đứng ở bên cạnh nhìn chằm chằm cuộc đấu phía trước, đồng thời cũng là bảo hộ Tạ Văn Đông, sợ tràng diện quá loạn sẽ gặp nguy hiểm. Tạ Văn Đông ngồi ở trên ghế, vểnh chân bắt chéo, ngón tay gõ tay vịn cái ghế, miệng khẽ nhếch lên.
Trước mắt hơn mười người đánh giết cùng một chỗ, âm thanh đổ vỡ, tiếng kêu thảm đan vào nhau thành một khối. Nhân tính ở chỗ này hoàn toàn mất đi, mọi người đều như phát điên khua vũ khí trong tay, đánh đập đồng loại của mình. Lúc này quán ăn nhỏ so với địa ngục không kém làm mấy. Máu tươi đỏ sẫm mặt đất. Âm thanh hỗn loạn trong tiệm không quá mười phút, tất cả đều đã an tĩnh lại. Giữa sân Lưu Cảnh Long cùng huynh đệ của hắn nằm trên mặt đất, cả người huyết tích không rõ sống chết.
- Đem bọn chúng ra ngoài, quét dọn sạch sẽ chỗ này.
Tạ Văn Đông đứng lên, ngoài cửa có huynh đệ đem chìa khóa mở cửa, nhóm người Tạ Văn Đông đi ra. Hít lấy không khí trong lành bên ngoài phòng, Tạ Văn Đông thở thật dài ra một hơi. Hà Hạo Nhiên đuổi tới, kéo Tạ Văn Đông lớn tiếng hỏi:
- Muội muội ta đâu?
Tạ Văn Đông gạt bàn tay đang kéo y phục của mình, vẻ mặt kỳ quái nói:
- Muội muội của ngươi không có ở trong tay ta, ta làm sao biết nàng ở đâu?
Hà Hạo Nhiên vừa nghe con mắt đều đỏ lên, lớn tiếng nói:
- Tạ Văn Đông ngươi không coi trọng tín dự (tín nghĩa và danh dự)! Ngươi không phải là con người!
Tạ Văn Đông ha hả cười, không để ý tới Hà Hạo Nhiên, xoay người ly khai. Hà Hạo Nhiên còn muốn đuổi theo, lại bị những người khác ngăn cản động thân không được, không thể làm gì khác hơn là lớn tiếng chửi bới. Xa xa lại truyền đến thanh âm của Tạ Văn Đông:
- Ta kính ngươi là một hán tử, hi vọng ngày mai ngươi có thể tới tìm ta, chúng ta cùng nhau giành thiên hạ.
- Tạ Văn Đông, uổng cho ngươi còn mang trên mình một lớp da người (ý nói cầm thú đội lốt người). Ngươi đã làm gì muội muội ta rồi?
Hà Hạo Nhiên nghe xong lại giãy dụa một trận kịch liệt, nhưng tay chân đã bị mấy người gắt gao giữ chặt. Lý Sảng đi tới, vỗ vỗ bờ vai của hắn nói:
- Đông ca sớm đã đem muội muội của ngươi đưa về nhà rồi.
nói xong mọi người buông hắn ra chạy theo hướng Tạ Văn Đông vừa đi.
Hà Hạo Nhiên ngây ra một lúc, vội vội vàng vàng chạy về nhà, đẩy cửa phòng muội muội ra nhìn, muội muội chính là đang ngồi dưới đất, trong tay ôm một con búp bê lớn, Còn có rất nhiều thú bông khác đủ loại vứt ở trên giường. Thấy ca ca trở về, bổ nhào tới, lớn tiếng nói:
- Ca, bằng hữu của ngươi thật tốt, mua cho ta thật nhiều thú bông đẹp như vậy! Lại còn đưa ta đi trượt patin nữa!
Bởi vì nhà Hà Hạo Nhiên chỉ dựa vào chút tiền kiếm được của ba ba hắn, bình thường cung cấp cho hai huynh muội bọn họ đến trường đã là chi tiêu rất nhiều rồi, mặc dù biết muội muội thích thú bông, nhưng mà thực sự là không mua nổi!
Thấy khuôn mặt vui cười của muội muội, Hà Hạo Nhiên thở dài một tiếng, trong đầu thầm nói: Tạ Văn Đông, ngươi đến tột cùng là hạng người gì đây!
******
Nhất Trung khai giảng thời gian gần một tuần, Hắc Long huynh đệ hội không biết nguyên nhân gì, lão đại Lưu Cảnh Long cùng toàn bộ thủ hạ nòng cốt bị trọng thương, phải vào bệnh viện, bang hội như rắn mất đầu, tuyên bố giải tán. Ngày thứ hai sau khi Hắc Long huynh đệ hội giải tán, Cao lão đại đầu lĩnh của tổ chức cũng tuyên bố giải tán. Lúc này được xưng Văn Đông hội là một tổ chức lực lượng mới xuất hiện, cấp tốc chiêu nạp thành viên, nhân số tăng đến mấy trăm người, khắp nơi trường học đều sợ hãi. Các học sinh truyền tụng cho nhau truyền kỳ Văn Đông hội, trong nhất thời danh tiếng Tạ Văn Đông xa gần đều biết.
Mà lúc đó hắc đạo thành phố J lại vừa dậy sóng, một tổ chức thần bí tên là Mãnh Hổ bang, với tài lực khổng lồ, đột nhiên quật khởi, cùng hắc đạo tam đại bang phái phân tranh không ngừng. Có người nói Mãnh Hổ bang này là do thế lực ngầm trong quốc nội Russia làm hậu thuẫn, ở các nơi đông bắc Trung Quốc thiết lập phân hội, bắt tay buôn lậu. Sau đó, lão đại Phủ Đầu bang một trong tam đại bang hội, trên đường đi thăm người thân ở quê, cùng với ba thanh niên phát sinh xung đột, bị đâm ba mươi bảy đao thân vong. Phủ Đầu bang nhất thời nội loạn khó ổn định, địa bàn của bọn họ bị các bang hội điên cuồng cướp đọat. Thế lực ngầm thành phố J hỗn chiến không ngừng, phong yên tái khởi.
******
Chủ Nhật, bầu trời quang đãng, khu thương nghiệp thành phố J càng thêm đông ngịt. Mọi người tích góp tinh lực một tuần, rốt cục cũng có thể phun trào ra một chút, vẻ tươi cười đọng ở trên mỗi một khuôn mặt.
Tạ Văn Đông vốn định ngủ một giấc ở nhà, nhưng mới hơn bảy giờ điện thoại đã vang lên, ba Văn Đông đi đến phòng Tạ Văn Đông, đem nhi tử đang vùi đầu vào ngủ dựng dậy nói:
- Văn Đông, mau tỉnh dậy, điện thoại của con này!
Tạ Văn Đông mắt buồn ngủ mông lung từ trong phòng đi ra, trong miệng lầm bầm:
- Cái tên gọi điện này tốt nhất hãy cho ta một lý do hoàn mỹ, nếu không ta sẽ đem hắn đánh cho mặt nở hoa!
Cầm lấy điện thoại, lớn tiếng nói:
- Này? Mặc kệ ngươi là ai, tốt nhất là cho ta một cái lý do thật tốt vào!
Điện thoại bên kia truyền đến thanh âm nũng nịu:
- Ha ha! Là ai làm cho Đông ca chúng ta tức giận phát hỏa như vậy?
Tạ Văn Đông vừa nghe thanh âm này buồn bực trong lòng lập tức tiêu thất, xấu hổ nói:
- A! Là Ngọc tỷ à, xin lỗi, ta không biết là tỷ! Ha ha, tìm ta có chuyện gì không?
- Hôm nay là ngày cuối tuần, ở nhà thấy rất buồn bực, ngươi theo ta đi dạo phố đi!
- Thế à! Vậy được rồi, mấy giờ đi?
- Càng nhanh càng tốt. Ngươi cũng vừa mới dậy, vậy tám giờ đi!
- Tốt! Ta đi gặp tỷ ở đâu?
- Ân… chúng ta hẹn tại cửa Thu Lâm đại lâu! Thế nào?
- Ok, không thành vấn đề!
- Cứ quyết định như vậy đi, không được muộn, ta chính là không có tính nhẫn nại đâu đó!
- Biết rồi tiểu thư, ta nhất định đúng giờ!
- Tốt lắm, cứ như vậy đi, bai bai, lát nữa gặp!
- Bai bai!
Tạ Văn Đông cấp tốc chạy vào nhà vệ sinh, rửa mặt đánh răng chỉ trong năm phút đồng hồ, trở lại trong phòng mặc vào giáo phục, nói với ba:
- Ba, bạn con tìm con đi dạo phố, con đi ra ngoài trước!
Ba Văn Đông nói:
- Về sớm một chút!
- Biết rồi ạ!
Tạ Văn Đông ngồi xe ta-xi đi tới Thu Lâm đại lâu, nhìn đồng hồ, hoàn hảo, tám giờ kém năm. Tạ Văn Đông đứng ở trước cửa đại lâu, cất bước nhìn ngó xung quanh, thế nhưng biển người tấp nập, to to nhỏ nhỏ đều là đầu người. Nghĩ thầm: nhiều người như vậy sao có thể tìm thấy Cao Tuệ Ngọc a?
Tạ Văn Đông đang sốt ruột, phía sau có người vỗ vai hắn. Quay lại nhìn, chính là vẻ mặt tươi cười của Cao Tuệ Ngọc. Hôm nay nàng mặc một bộ âu phục màu trắng, người hiện ra càng thêm thon thả động lòng, cũng tăng nhiều hơn khí tức thành thục. Tạ Văn Đông nhìn trước mắt sáng ngời, hiếu kỳ hỏi:
- Ngọc tỷ, tỷ tìm thấy ta như thế nào vậy?
Cao Ngọc Tuệ cười ha hả nói:
- Ngươi không biết là ngươi làm cho người khác rất chú ý à?
Tạ Văn Đông nhức đầu nói:
- Ngọc tỷ đừng nói giỡn, ta thế nào lại khiến người khác chú ý chứ?
Cao Tuệ Ngọc cười nói:
- Đồ ngốc, ngày cuối tuần mặc giáo phục trên đường phố, thiên hạ cũng chỉ có mình ngươi! Bản thân còn không biết à!
Tạ Văn Đông nhìn quanh bốn phía, không thể như vậy mà, cũng chỉ có một mình mình trên người mặc giáo phục, thật là có chút cảm giác hạc giữa bầy gà:
- Ha ha! Trước đây ta đều mặc như thế trên đường phố, không nghĩ tới còn có thể làm ra chê cười như vậy!
Cao Tuệ Ngọc kéo kéo hắn nói:
- Được rồi, đi thôi, tỷ tỷ ta giúp ngươi mua một bộ quần áo mặc, nếu không ngươi như vậy đứng cạnh ta thật mất mặt quá!
Nói xong, bèn kéo Tạ Văn Đông đi vào Thu Lâm đại lâu.
Tạ Văn Đông bất đắc dĩ lắc đầu, vừa đi vừa nói chuyện:
- Ta cảm thấy mặc giáo phục trên người vừa thoải mái, vừa linh hoạt.
- Thôi đi, ngươi đừng như ông già nữa, suốt cả ngày chỉ mặc một bộ quần áo, ngươi không phiền, nhưng ta lại thấy phiền!
Cao Tuệ Ngọc lôi kéo Tạ Văn Đông chọn nửa ngày, cuối cùng chọn ra một bộ ROBINHOOD. Tạ Văn Đông sau khi thay đồ, người có vẻ hoạt bát hơn, Cao Tuệ Ngọc với bộ này rất hài lòng, ở một bên gật đầu, Tạ Văn Đông bản thân chả có cảm giác gì, thấy Cao Tuệ Ngọc bảo được, liền ra quầy thanh toán tiền. Đến khi Cao Ngọc Tuệ thấy, Tạ Văn Đông đã trả xong tiền trở về. Thấy vẻ mặt Cao Tuệ Ngọc mất hứng, Tạ Văn Đông kỳ quái hỏi:
- Ngọc tỷ, tỷ sao vậy?
Cao Tuệ Ngọc tức giận nói:
-Không phải đã nói ta giúp ngươi mua sao? Thế nào ngươi lại chạy đi trả tiền!
Tạ Văn Đông cười nói:
- Ai trả đều như nhau cả, dù sao đây cũng là bộ quần áo tỷ chọn, chẳng phải là tỷ giúp ta mua sao!
Cao Tuệ Ngọc chu cái miệng nhỏ nhắn nói:
- Sao có thể giống nhau được, ngươi đem quần áo trả lại, ta đi theo mua lại một lần nữa!
Tạ Văn Đông nghe xong đầu cũng to ra, xin tha nói:
- Ngọc tỷ, không bằng lát nữa tỷ mời ta ăn cơm đi! Ta đối với cơm có hứng thú lớn hơn so với quần áo, ha ha!
Cao Tuệ Ngọc nghe xong, suy nghĩ một chút nói:
- Được rồi, lát nữa ta mời người đi ăn cơm vậy!
Tạ Văn Đông vội vàng gật đầu. Sau đó hai người bắt đầu đi dạo phố. Đi dạo liên tục từ tám giờ hơn đến mười hai giờ, như vậy Tạ Văn Đông đối với việc đi dạo phố cũng có thêm một tầng nhận thức, bình thường xem ra thân thể Cao Tuệ Ngọc khi đi dạo các cửa hàng, thể lực thật là phi thường tốt. Ngay cả thường xuyên chạy bộ đến trường như Tạ Văn Đông cũng âm thầm kinh hãi, tự nhận không bằng. Hơn nữa chỉ là xem, xem xong rồi thử, thử xong nói không tệ, cuối cùng đem đồ vật bỏ xuống rời đi. Rốt cuộc Tạ Văn Đông ở cửa hàng thấy một loạt ghế, đặt mông ngồi xuống nói cái gì cũng không đi. Cao Tuệ Ngọc tức giận nói hắn vô dụng, Tạ Văn Đông dứt khoát nhắm mắt lại, tỏ ra ngươi muốn nói như thế nào cũng mặc, bộ dạng cho dù đánh chết ta cũng không đi. Cuối cùng Ca Tuệ Ngọc không thể làm gì hơn là thỏa hiệp, cùng Tạ Văn Đông đi ăn cơm.
Sau khi cơm nước xong, Cao Tuệ Ngọc đề nghị đi nhảy. Tạ Văn Đông vốn không muốn đi, thế nhưng vừa nhìn vẻ mặt hăng hái của Cao Tuệ Ngọc cũng chỉ có thể đáp ứng. Hai người tới một sàn nhảy ở trung tâm khu phố, bên trong đèn đóm mờ mịt, âm nhạc nổ vang đinh tai nhức óc. Tạ Văn Đông cảm thấy tiếng trống của nhạc rất có lực rung động, nghe xong có thể làm cho máu sôi trào. Trong đầu tự nhủ: thảo nào bình thường hay phát sinh đánh nhau như vậy, nghe loại âm nhạc này cũng giống như ăn thuốc kích thích vậy.
Cao Tuệ Ngọc dẫn Tạ Văn Đông kiếm một góc ngồi xuống, lớn tiếng hỏi hắn:
- Văn Đông, ngươi uống chút gì không?
Bởi âm nhạc quá ầm ĩ, Tạ Văn Đông cũng lớn tiếng nói:
- Cho ta một cốc coca là được!
Cao Tuệ Ngọc gật đầu, hướng quầy ba đi qua yêu cầu hai cốc coca. Trở về ngồi một hồi liền mạnh mẽ lôi kéo Tạ Văn Đông đi nhảy. Đi tới giữa sân, theo Cao Tuệ Ngọc nhảy một hồi, đã bị ánh đèn sàn làm cho choáng váng đầu óc. Cùng Cao Tuệ Ngọc nói một tiếng, rồi quay trở lại chỗ ngồi. Một bên uống coca, một bên xem Cao Tuệ Ngọc nhảy ở giữa sân. Hiện tại nàng khiến cho người ta có một loại cảm thụ khác, thiếu một tia ngây thơ, nhiều hơn một tia ngỗ ngược. Âu phục bó sát người càng làm cho thân thể thon dài của Cao Tuệ Ngọc lả lướt mê người. Mái tóc dài tung bay trong không trung, giống như những sợi tơ đen cuốn xung quanh người nàng. Cùng với vận động mạnh mẽ, trên mặt Cao Tuệ Ngọc như bày một tầng mây đỏ, thân ảnh mỹ lệ đã tạo thành quanh cảnh tuyệt đẹp ở giữa sân.
Trong lúc Tạ Văn Đông đang chìm đắm trong đó, có mấy tên thanh niên hướng Cao Tuệ Ngọc nhích lại gần, đem nàng vây ở chính giữa, hỉ hả không biết nói cái gì. Tạ Văn Đông cách quá xa nên không có nghe rõ ràng, thế nhưng nhìn thấy khuôn mặt tức giận của Cao Tuệ Ngọc liền biết chuyện gì xảy ra. Thở dài, Tạ Văn Đông đi tới chỗ Cao Tuệ Ngọc.
Cao Tuệ Ngọc bị mấy tên thanh niên cuốn lấy, không có biện pháp đang muốn gọi Tạ Văn Đông, nhưng vừa quay đầu nhìn đã thấy hắn đi tới, hướng hắn cười ngọt ngào, nói với mấy tên thanh niên:
- Ta không có hứng thú cùng các ngươi đi chơi. Bạn trai của ta tới rồi, các ngươi mau cút đi!
Mấy tên thanh niên đột nhiên thấy Cao Tuệ Ngọc cười, trong nháy mắt đều bị vẻ mỹ lệ làm kinh ngạc đến ngây người, căn bản không có nghe vào câu nói kế tiếp. Tạ Văn Đông đi tới phía sau bọn họ, lớn giọng ho một tiếng, bọn chúng hoàn toàn không có phản ứng. Không thể làm gì khác hơn là vỗ vỗ vai một tên trong đó, tên nọ như vừa trong mộng mới tỉnh, quay đầu lại trừng mắt hỏi:
- Tiểu tử, ngươi muốn gì?
Tạ Văn Đông chỉ chỉ Cao Tuệ Ngọc nói:
- Nàng là bằng hữu ta!
Tạ Văn Đông nói rốt cuộc cũng khiến cho những người này chú ý, ngó trên dưới hắn, một tên nói:
- Tiểu tử, anh mày mấy người muốn tìm bằng hữu xinh đẹp của ngươi đi chơi đùa, ngươi nếu thông minh một chút thì cút qua một bên! Nếu không, đừng trách anh mày không khách khí!
Tạ Văn Đông cười lạnh nói:
- Nếu bây giờ ngươi biến khỏi trước mắt ta, ta còn có thể coi lời ngươi vừa nói như đánh rắm! Không tính toán với ngươi!
- Ta đi con mẹ ngươi à, ngươi con mẹ nó lông còn chưa có dài hết!
- Tiểu tử, ngươi dám uy hiếp mấy anh mày hả!
- Dài dòng cái gì? Đánh hắn!
Tạ Văn Đông một câu đã chọc giận mấy tên, bọn chúng thấy Tạ Văn Đông niên kỷ không lớn, vóc người có chút gầy yếu, còn có một mình, căn bản không có đem hắn để vào mắt. Ào ào tiếp cận hắn chuẩn bị động thủ. Mấy tên này vừa nghĩ tới mình trước mặt mỹ nhân biểu hiện chút uy phong, máu trên người đều sôi trào hẳn lên.
Tạ Văn Đông vừa nhìn tư thế của bọn chúng, biết động thủ là khó tránh khỏi, mắt nhìn Cao Tuệ Ngọc, thấy nàng hướng mình le lưỡi, trong lòng thầm nói: thực sự là hồng nhan họa thủy a! Nếu muốn đánh, thì không thể do dự. Thừa dịp mấy tên còn chưa có chuẩn bị, nhấc chân đá tới một tên thanh niên bên trái.
Tên nọ không nghĩ tới thiếu niên gầy yếu trước mắt lại chủ động xuất kích, nhất thời đã bị Tạ Văn Đông đá vào tiểu phúc, kêu lên một tiếng đau đớn, lùi lại. Những tên khác thấy Tạ Văn Đông động thủ trước, đồng loạt xông lên. Người xung quanh đối với đánh nhau ở đây sớm đã thành thói quen, rất có kinh nghiệm đứng ở một bên vây xem. Cao Tuệ Ngọc đứng ở chỗ cách Tạ Văn Đông không xa, vẻ mặt quan tâm nhìn hắn. Tạ Văn Đông khom lưng tránh khỏi một quyền trước mặt, thuận thế chặn ngang ôm lấy đối phương, mạnh mẽ húc đầu, hung hăng nện vào hàm dưới đối phương. Tên nọ thân thể lảo đảo, ngã lăn ra đất không đứng dậy được. Tuy rằng đánh bại một tên bên đối phương, nhưng phía sau lưng bị một tên hung hãn đá một cước, Tạ Văn Đông đau đến há mồm. Một tên lại giơ chân lên đá, Tạ Văn Đông không muốn dây dưa, thân thể né tránh, bắt được chân hắn lôi về phía sau. Tên nọ đứng không vững, ngã trên mặt đất, Tạ Văn Đông tiến lên một bước, hướng mặt hắn tàn nhẫn đá một cước. Tên nọ ngay cả tiếng kêu không kịp hô lên liền đã hôn mê bất tỉnh, xương mũi lõm sâu vào trong mặt.
****************************************
(Chỗ này cần nói một chút về hàm dưới của cơ thể người. Hàm dưới là một trong những bộ vị yếu hại của cơ thể, nối liền thân thể với trung khu thần kinh, nếu bị trúng đòn nghiêm trọng, đại não sẽ xuất hiện trạng thái trống rỗng một thời gian ngắn. Cũng chính bởi vì điểm này, ở trong thi đấu quyền anh, cú đấm móc là trí mạng nhất!)