Tạ Văn Đông biết không thể chờ được nữa, nếu như cảnh sát mà đến sẽ không dễ thoát, dù sao bên trong cũng có ít nhất là chục cái xác rồi!
Tạ Văn Đông thừa cơ hội đối phương đang rối loạn, nháy mắt với Khương Sâm, đột nhiên lao đến một tên học sinh ốm yếu đứng ở tước mặt, không đợi đối phương phản ứng đã tung quyền đánh vào bụng hắn, tiện tay đoạt luôn gậy gỗ trong tay hắn. Hầu như đồng thời Khương Sâm cũng hét lớn một tiếng:
- Mọi người lên!
Sau đó huy vũ thanh chiến đao Nhật Bản trong tay xông về phía Tạ Văn Đông, những người khác cũng ào ào giơ đao đánh về phía đoàn người.
Mấy trăm người ở trước cửa Hỏa Hồng triển khai một cuộc đại sống mái với nhau, đao côn đồng thời giơ lên, hô giết liên miên không ngớt. Quần chúng ở xung quanh đã bao giờ được gặp qua tràng diện lớn như vậy, đều đứng cách xa sân hai mươi thước mà ngó vào.
Tạ Văn Đông huy vũ cây gậy trong tay, hi vọng mở được một lối thoát, nhưng đối phương thực sự là quá đông, người của hắn ở bên cạnh càng ngày càng ít, cuối cùng cũng chỉ có đám năm người Kim Nhãn còn đang ở bên cạnh bảo hộ hắn, Khương Sâm cùng những người khác đều không biết đã phân tán đi chỗ nào rồi. Chỉ là tiếng súng trường đánh chặn trên mái nhà thỉnh thoảng lại vang lên, cứ mỗi một tiếng vang là có một người hét lên ngã xuống đất.
Tạ Văn Đông không biết đã đánh ngã bao nhiêu người, chỉ cảm thấy khí lực của thân thể càng ngày càng yếu, may mà cơn đau nhức nơi hông vẫn luôn không ngừng kích thích thần kinh của hắn nếu không hắn cũng đã gục xuống rồi. Năm người bên cạnh cũng chẳng khác hắn là mấy, trên người đều đã dính mấy vết thương, cũng đã tới lúc nỏ mạnh hết đà rồi.
Tạ Văn Đông âm thầm cắn răng, nếu cứ còn tiếp tục như vậy thì hơn chục người của mình cũng phải chết ở đây mất, nghĩ thế, Tạ Văn Đông hạ quyết tâm rống lớn lên:
- Các huynh đệ, không nên hạ thủ lưu tình nữa, đối phương đã không còn là học sinh, cứ coi bọn chúng như là người Nhật Bản mà giết đi!
Nói xong, Tạ Văn Đông một tay cầm gậy, một tay rút súng ra hướng về phía gã học sinh đang nhào về phía mình bắn một phát.
Phát súng này đục một lỗ lớn trên đầu gã học sinh đó, Tạ Văn Đông không hề lưu tình, ném cây gậy trong tay xuống tiện tay nhặt lên một một thanh đao, điên cuồng chém về phía đối phương, cùng với vừa rồi như trở thành hai người khác nhau. Năm người Kim Nhãn vốn xuất thân sát thủ, không có mấy kinh nghiệm về đánh nhau sống mái bị nếm không ít thiệt thòi, hơn nữa thấy đối phương đều là học sinh nên cũng không nỡ hạ tử thủ, nghe thấy lời này của Tạ Văn Đông bèn ào ào rút súng ra, chĩa về phía đám người đang xông lên bắn liền mấy phát.
Nhất thời đám học sinh trở nên đại loạn, những tên trúng đạn cũng không có khả năng sống sót nữa, đều bị bắn thủng một lỗ trên đầu.
Tạ Văn Đông kêu to:
- Mọi người lao ra đi!
Nói xong, dẫn đầu nhằm về phía cuối đoàn người lao đến. Có tên vừa muốn tiến lên chặn lại đã bị hắn một phát bắn gục, những tên khác cũng không dám tùy tiện mạo hiểm nữa, ào ào tránh lui.
Tạ Văn Đông vừa mới chạy ra được, cách đó không xa đã truyền đến tiếng còi cảnh sát điếc tai, trong lòng âm thầm kêu khổ! Quay đầu nhìn lại phía sau, ngũ hành huynh đệ, Khương Sâm, còn có hơn mười huynh đệ cũng đều đã chạy ra, bèn lớn tiếng gọi:
- Mọi người tách ra mà chạy, cảnh sát tới rồi!
Khương Sâm nói:
- Đông ca, em cùng đi với anh!
- Không cần, một mình ta cũng có thể đi được! Mọi người mau tản ra, nhớ kỹ nhất định phải đơn độc từng người một, đừng tụ thành nhóm!
Nói xong, Tạ Văn Đông kéo kéo lại nếp gấp trên bộ âu phục, chạy vào trong ngõ. Những người khác cũng bắt chước theo bộ dáng của Tạ Văn Đông, giấu vũ khí đi, thong dong chậm bước ly khai. Đám học sinh sợ nhất chính là gặp cảnh sát, vừa mới nghe được tiếng còi cảnh sát, không cần người khác phải nhắc cũng đã bắt đầu bỏ chạy tứ tán.
Lần đại sống mái này đã kinh động đến văn phòng tỉnh, thậm chí ngay cả phó phòng cũng phải tự mình đến tận nơi. Đồng thời hạ quyết định phải nghiêm đả đám người gây náo loạn lần này, toàn bộ khu này đều bị cảnh sát phong tỏa.
Tạ Văn Đông sau khi đi vào ngõ mới thở ra một hơi thật dài, cảm thấy trên người có phần lạnh lẽo, nghe nói mất máu quá nhiều sẽ bị như vậy. Hắn đem đai lưng thặt chặt lại lần nữa, vết thương đã tê dại không còn cảm giác đau đớn nữa rồi. Đây không phải là dấu hiệu tốt, Tạ Văn Đông biết bây giờ cần phải nhanh chóng xử lý vết thương.
Tạ Văn Đông vừa mới đi được chưa đầy hai trăm thước liền đã đụng phải hai tên cảnh sát tuần tra. Song phương đều chú ý đến nhau, Tạ Văn Đông trong lòng run lên, lấy tình trạng bây giờ thực sự không nắm chắc có thể đánh lại được hai người này, nhưng trên mặt vẫn giữ bình tĩnh đi về phía trước.
Khoảng cách của song phương càng ngày càng gần, hai gã cảnh sát nhìn Tạ Văn Đông không chớp mắt, thấy người trẻ tuổi kia ngoại trừ sắc mặt hơi tái nhợt một chút còn lại không có biểu hiện gì, nhưng vẫn có cảm giác không thích hợp cho lắm.
Lúc hai bên đi thoáng qua nhau, một gã cảnh sát đột nhiên hỏi:
- Tiểu tử, ngươi có thấy phía trước có người đánh nhau hay không?
Tạ Văn Đông ngẩn người, gật đầu nói:
- Có thấy, làm sao vậy?
- Ngươi có nhìn thấy? Ngươi nhìn thấy mà vẫn còn bình tĩnh được như thế, ngươi không phải là một thành viên trong đám đánh nhau đó chứ?
Gã cảnh sát đẩy Tạ Văn Đông một cái, lực đẩy không lớn lắm nhưng Tạ Văn Đông vẫn phải lùi lại mấy bước tựa ở trên tường. Gã cảnh sát kia đầu tiên là cả kinh, thấy vết máu lưu lại trên ống quần của Tạ Văn Đông mới hiểu ra. Tạ Văn Đông biết rằng không giấu giếm được nữa, cổ tay khẽ động, kim đao rơi vào trong tay, dụng lực lao đến gần gã cảnh sát đang định rút súng, vung đao đâm vào cổ hắn.
Gã cảnh sát còn lại móc súng ra, còn chưa kịp giơ lên đã bị Tạ Văn Đông đá một cước vào cổ tay làm khẩu súng văng ra thật xa. Vừa muốn há mồm kêu lên lại bị Tạ Văn Đông dùng khửu tay đập một phát vào sau gáy, kêu lên một tiếng lăn ra bất tỉnh. Gã cảnh sát vừa đẩy Tạ Văn Đông chỗ cổ bị kim đao đâm một lỗ nhỏ, máu chảy không ngừng, ngã lăn ra đất không rõ sống chết.
Sau khi đánh gục hai người này, Tạ Văn Đông dựa vào tường thở hổn hển, chỉ có thực hiện mấy động tác đơn giản đã khiến cho hắn cả người đầy mồ hôi, cứ như là dùng đến chút sức lực cuối cùng vậy.
Được một lát, hắn cảm thấy trên người đã khôi phục lại được một tia khí lực, vịn vào tường chậm rãi đi về phía trước, máu tươi chảy theo ống quần của hắn tạo thành một vệt máu dài ở trên đường. Chưa đi được bao xa, phía sau đã truyền đến âm thanh của nữ nhân:
- Không được nhúc nhích! Giơ cao hai tay lên!
Tạ Văn Đông nghe tiếng nói đầu đã cảm thấy choáng váng, không cần quay lại cũng biết phía sau là ai rồi, một người mà hắn không muôn gặp nhất ở đây --- Bành Linh! Tạ Văn Đông chậm rãi xoay người lại, nhìn vào khuôn mặt khẩn trương của nàng, trong lòng có chút mất mát:
- Cô tới bắt tôi sao?
Bành Linh nhìn thấy rõ khuôn mặt tái nhợt của Tạ Văn Đông trong lòng đau xót, cắn cắn đôi môi đỏ mọng nói:
- Đúng vậy! Tôi đã nói rồi, nếu như cảnh sát nắm được chứng cứ phạm tội của anh tôi sẽ là người đầu tiên đến bắt anh!
Tạ Văn Đông âm thầm nắm chặt tay, nếu như lúc này hắn ném phi đao ra thì có thể sẽ chế trụ được đối phương, thế nhưng...
- Ài!
Một hồi lâu sau hắn thở dài ra một hơi, thần sắc trở nên ảm đạm, hắn không có dũng khí hạ thủ đối với Bành Linh, cúi đầu không nói gì, thầm mắng mình thật vô dụng!
Bành Linh không biết trong lòng Tạ Văn Đông đang nghĩ cái gì, ra sức khuyên bảo:
- Văn Đông, theo tôi quay về cảnh cục đi! Như vậy sẽ coi như là anh tự thú, tội danh cũng sẽ nhẹ đi một ít!
Tạ Văn Đông cười lạnh nói:
- Phải không? Cô có biết vừa rồi tôi giết bao nhiêu người không? Một, hai, năm, hay mười người. Ngay cả tôi cũng không nhớ rõ nữa. Tôi đi theo cô cũng chỉ có một con đường chết. Nếu như cô...
Tạ Văn Đông lắc đầu, đầu hắn bây giờ đã choáng váng kịch liệt, máu trong cơ thể hắn mất dần, không còn nhiều thời gian để nán lại cùng Bành Linh nữa, gấp giọng nói:
- Tôi hi vọng cô có thể thả tôi rời đi, coi như không phát hiện ra tôi!
- Không được! Tôi không thể tiếp tục trơ mắt nhìn anh như vậy nữa, ngày hôm nay anh có thể giết mười người, ngày mai anh sẽ giết một trăm người, tôi là cảnh sát, không có khả năng và cũng không thể khoan nhượng cho chuyện như vậy xảy ra! Cho nên...
- Cho nên ngày hôm nay cô nhất định phải bắt tôi?
Tạ Văn Đông tức giận nói:
- Nếu như muốn bắt tôi thì cứ nổ súng đi!
Nói xong, hắn xoay người bước từng bước về cuối con hẻm.
Nhìn thấy bóng dáng hắn càng đi càng xa, tâm của Bành Linh đã có chút trầm xuống, trong lòng nàng rất mâu thuẫn, cũng khuôn muốn để cho Tạ Văn Đông tiếp tục như vậy, mà bắt hắn về thì đúng như lời hắn nói sẽ bị phán tử hình. Làm sao bây giờ? Trong lòng Bành Linh dâng lên một cảm giác bất lực mãnh liệt, chức trách của cảnh sát tựa như một cây đao nhọn cắt xé ở trong lòng nàng. Qua năm giây mà đối với Banh Linh dường như dài giống năm năm, rốt cuộc cuối cùng lý trí cũng chiến thắng tình cảm, lớn tiếng nói:
- Tạ Văn Đông, anh đứng lại! Nếu anh bước thêm một bước tôi sẽ nổ súng, tôi thật sự sẽ nổ súng đó!
Tạ Văn Đông không giảm tốc độ, trả lời:
- Có thể chết dưới súng của cô còn tốt hơn chết dưới tay người khác nhiều!
Bành Linh thấy bóng dáng của Tạ Văn Đông sắp tiêu thất ở cuối con hẻm, lẩm bẩm nói:
- Xin lỗi!
- Đoàng!
Tiếng súng xé ngang bầu trời yên tĩnh. Tạ Văn Đông dừng thân lại, trên bức tường phía sau hắn đã nhiều thêm một lỗ đạn, vết đạn cách hắn rất gần chỉ thiếu chút nữa là bắn trúng mặt hắn. Mẹ nó, nàng nổ súng thật sao? Tạ Văn Đông trong lòng thầm chửi một tiếng, quay đầu trợn mắt nhìn Bành Linh. Bành Linh kiên định nói:
- Anh bước thêm một bước, viên đạn tiếp theo sẽ là trên đầu của anh!
- Cô thực sự trơ mắt nhìn tôi đi tìm chết sao?
Tạ Văn Đông cảm thấy rất thương tâm, mình thì không đành lòng làm tổn thương nàng, mà nàng lại có thể đối đãi với bản thân mình như thế, chẳng lẽ mình trong lòng nàng không quan trọng một chút nào sao? Hay vẫn luôn là tự mình đa tình? Tạ Văn Đông đột nhiên có một cảm giác kích động muốn cười, cười bản thân mình vừa rồi sao không dùng kim đao giết nàng! Vì sao lại cứ tự cho như vậy là đúng!
Tay nắm súng của Bành Linh có chút run run, trông thấy ánh mắt ôm hận của Tạ Văn Đông nàng dường như muốn khóc, nhưng nàng vẫn nhịn được, hít một hơi thật dài làm cho tâm tình của mình ổn định trở lại, lớn tiếng nói:
- Tôi là cảnh sát, đây là chức trách của tôi!
Lúc này phía sau Bành Linh xuất hiện vô số cảnh sát áo xanh, trong tay đều cầm súng. Bọn họ nghe thấy có tiếng súng ở nơi này nên vội vàng chạy đến, thấy Bành Linh đang cầm súng chĩa vào một thanh niên xa lạ, bọn họ liền hiểu đại khái, tên kia nhất định là một trong số những tên tham gia vào vụ ẩu đả, đến khi nhìn thấy hai đồng nghiệp ngã xuống đất không dậy nổi mới biết là sự tình không đơn giản, ào ào hét lớn:
- Không được nhúc nhích, giơ hai tay lên!
Có vài tên cảnh sát nhanh chóng đưa người bị thương ra khỏi ngõ.
Tạ Văn Đông mang theo nụ cười nhạt nhìn những gã cảnh sát này, cuối cùng ánh mắt vẫn dừng ở trên mặt Bành Linh, cười nhạo nói:
- Bành đại cảnh quan, thế này là cô thỏa mãn rồi phải không?
Bành Linh chậm rãi buông súng xuống, thân thể bất lực hơi nghiêng tựa vào một bức tường trong ngõ, sắc mặt nhợt nhạt đến dọa người. Một gã cảnh sát trẻ tuổi ở bên cạnh vội vàng đỡ lấy Bành Linh, quan tâm hỏi:
- Tiểu Linh, em không sao chứ?
Bành Linh lặng lẽ lắc đầu, trong lòng nàng đang chảy máu. Cảnh sát trẻ tuổi ấy ôm lấy vai Bành Linh nói:
- Anh đưa em đi bệnh viện, sắc mặt của em nhìn khó coi quá!
Nói xong, hung hăng trừng mắt nhìn Tạ Văn Đông rồi hai người đi ra khỏi ngõ, đồng thời nhỏ giọng nói với những cảnh sát cùng tới:
- Chiếu cố tiểu tử này tốt vào! Đừng khách khí với hắn!
Hóa ra là như vậy! Tạ Văn Đông nhìn bóng dáng hai người thân thiết tựa sát vào nhau, kẻ ngu ngốc cũng hiểu rõ là chuyện gì xảy ra. Trong lòng hắn cười nhạo bản thân: con mẹ nó ngươi chính là thiên hạ đệ nhất ngu! Thờ ơ nhìn vào đám cảnh sát càng ngày càng tiến gần lại mình, Tạ Văn Đông đã ôm ý định liều mạng, cho dù phải chết dưới loạn đạn cũng còn tốt hơn là quỳ trên mặt đất cho người ta bắn một phát vào đầu! Nghĩ thế, Tạ Văn Đông chậm rãi đưa tay trái ra phía sau, kim đao nhẹ nhàng rơi vào trong tay.
Cảnh sát đã cách hắn chưa đến năm thước, một gã đại hán cao lớn bước nhanh về phía trước, phất tay tát cho Tạ Văn Đông một cái:
- Con mẹ ngươi bảo ngươi giơ tay lên ngươi không nghe thấy hả!