Chờ tới khi Cố Kiều Niệm quay đầu nhìn lại nơi này, chỉ thấy một bóng lưng gầy gò đang bóp cổ của Cố Đức Hạo.
“Cô!”
Tư Hân Nhiêm là người nhận ra bóng lưng gầy gò kia là ai đầu tiên.
Đó chẳng phải là Nguyên Giang Vãn sao?
Nguyên Giang Vãn bị hành hạ nhiều năm như thế.
Ngay cả trong tình hình hiện tại của Cố Đức Hạo, bà ấy cũng không thể cản được Cố Đức Hạo.
Cố Đức Hạo thẹn quá hoá giận.
Ông ta kéo tay Nguyên Giang Vãn ra, đá bà ấy văng ra ngoài.
“Cô!”
Tư Bắc và Tư Hân Nhiễm đồng thời kinh hô một tiếng.
Cố Đức Hạo bị Nguyên Giang Vãn phá hỏng chuyện tốt, nào có thể cam lòng chứ?
Ông ta cũng không thể làm tổn thương đến Cố Kiều Niệm được nữa rồi.
Thế hãy để người phụ nữ đáng chết này trả một cái giá thật lớn đi!
“Chết đi!”
Cố Đức Hạo hung tợn nổi giận gầm lên một tiếng, giơ tay lên muốn dùng hòn đá nhọn trong tay đập vào đầu Nguyên Giang Vãn.
Cũng may vào lúc nào.
Mọi người cũng phản ứng kịp.
Cộng thêm vệ sĩ của Nguyên Giang Vãn cũng đã tới ngay khi đó.
Cố Đức Hạo hô lớn xong, ông ta đã bị một đám người bắt lại.
“Cô, cô không sao chứ?” Tư Hân Nhiễm khóc muốn đỡ Nguyên Giang Vãn dậy.
Thế nhưng Nguyên Giang Vãn lại vô cùng tức giận, giùng giằng, còn muốn tới bóp chết Cố Đức Hạo.
“Ông bắt cóc con của người khác! Giết chết cha mẹ của con bé! Ông bắt con bé đi vì muốn tốt cho con bé cái gì! Ông ngược đã con bé, còn muốn giết chết con bé!”
“Ông chính là một tên cầm thú khoác da người!”
Nguyên Giang Vãn tức giận chất vấn.
Cũng may từ lúc mới bước vào đây, bà ấy vẫn luôn nhìn chằm chằm Cố Đức Hạo.
Nhìn thấy rõ ràng động tác nhỏ của ông ta.
Sau khi ý thức được ông ta muốn làm tổn thương Cố Kiều Niệm.
Bà ấy lập tức lao tới.
Thậm chí Tư Hân Nhiễm ở bên cạnh bà ấy còn chưa kịp phản ứng.
Việc đã đến nước này, Cố Đức Hạo nghĩ, chắc chắn mình không sống nổi rồi, ông ta quyết định đập vỡ cái bình.
Ông ta tức giận mắng: “Con nhỏ đó cũng chẳng phải con của bà, chuyện liên quan gì tới bà! Đồ đàn bà đê tiện, phá hỏng chuyện tốt của tôi! Chờ tôi chết, có biến thành quỷ tôi cũng không bỏ qua cho bà!”
Tư Bắc nghiến răng, đi thẳng qua đó.
Đầu gối đè trước ngực Cố Đức Hạo, đánh từng đấm từng đấm xuống!
Kể từ khi nhìn thấy đoạn xương tay, Cố Kiều Niệm đã hoảng hốt.
Hỗn loạn trước mắt, mất một lúc cô mới hồi phục lại tinh thần.
“Dì Nguyên?”
Nguyên Giang Vãn quay đầu, cũng không phải vừa rồi đụng vào đâu, trên trán Nguyên Giang Vãn chi chít vết thương, vẫn còn đang ứa máu.
Cố Kiều Niệm nhìn thấy, cảm xúc vẫn luôn căng thẳng bắt đầu lạnh đi.
Cô chạy tới.
“Không phải con bảo hai người ngồi chờ trong xe sao? Sao cô lại tới đây?”
Nguyên Giang Vãn nhìn Cố Kiều Niệm, hoảng sợ nói: “Cô không nên tới đây, qua bên kia đi, ông ta muốn giết cô, tôi nhìn thấy được! Ngoan, cô không nên ở đây!”
Chỉ với hai câu này.
Tất cả phòng tuyến của Cố Kiều Niệm hoàn toàn sụp đổ.
Cô ấy nửa quỳ nửa ngồi bên cạnh Nguyên Giang Vãn, tay nhẹ nhàng vén tóc Nguyên Giang Vãn, muốn nhìn vết thương của bà ấy một chút.
Thế nhưng trên tay cô còn dính máu của Cố Đức Hạo.
Cuối cùng là thu tay lại.
“Anh, đừng đánh nữa, sẽ đánh chết ông ta luôn đấy!” Tư Hân Nhiễm kéo Tư Bắc đang nổi cơn điên.
Cố Đức Hạo ngồi phịch trong vũng bùn.
Cũng không biết đã điên hay như thế nào.
Đang cười đấy.
Ông ta nhìn Cố Kiều Niệm.
“Cái mạng của tao đáng giá bằng hai cái mạng của cha mẹ mày đấy, còn nhờ phúc của mày, trở thành người giàu có sung túc trong suốt hai mươi năm. Cho dù có chết, ông đây cũng thấy đáng!”
Nói xong, Cố Đức Hạo điên cuồng cười lên.
Cố Kiều Niệm nhắm mắt lại.
Siết chặc nấm đấm.
Trong chốc lát, lúc co mở mắt lại lần nữa, trực tiếp đứng dậy, lấy một cáo xẻng đào từ trong tay một người vệ sĩ.
Cũng không gào thét.
Cũng không nói lời nào.
Không làm gì cả.
Cố Kiều Niệm vung mạnh xẻng, đập thẳng xuống đầu Cố Đức Hạo.
“Kiều Kiều!”
Chu Chu kêu lên một tiếng, lập tức muốn chạy tới ngăn cản.
Nhưng.
Cái xẻng đó chẳng theo nào đập xuống được.
Nguyên Giang Vãn đứng chắn trước mặt Cố Kiều Niệm, khóc lóc cầu xin nhìn cô: “Bé cưng, đừng… không được…”
Cố Kiều Niệm nghiến chặc răng, vẫn muốn.
Nguyên Giang Vãn ôm lấy cô.
“Không được, ông ta không xứng, ông ta không xứng.
Nguyên Giang Vãn ôm chặc lấy Cố Kiều Niệm.
Nếu như là con của bà ấy.
Bà ấy vẫn không thể tay cô dính máu của một tên cặn bã, hèn hạ như thế.
“Kiều Niệm, Kiều Niệm, cô tỉnh táo lại một chút, Cung Dịch đến, Cung Dịch sẽ đến ngay, tôi nghe được tiếng kèn xe rồi!” Nghiêm Trình Thành đi tới, cũng giống như khi lấy con dao ra vậy, vừa dụ dỗ Cố Kiều Niệm, vừa muốn cầm lấy cái xẻng trong tay cô.
Ban đầu Cố Kiều Niệm sống chết không chịu buông tay.
Khi nghe thấy Cung Dịch tới, cô mới chậm rãi thả lỏng tay.
Nghiêm Trình Thành kéo cây xẻng ra, lập tức vứt nó ra xa.
“Đứa bé ngoan.”
Nguyên Giang Vãn vỗ nhẹ vỗ nhẹ vào lưng Cố Kiều Niệm.
Cố Kiều Niệm vẫn luôn không lên tiếng.
Thế nhưng nước mắt nóng hổi lại không ngừng nhỏ xuống cổ Nguyên Giang Vãn.
“Dì Nguyên.”
Cố Kiều Niệm kêu lên một tiếng.
“Tôi đây.”
“Con ấy mà…”
Tiếng nói của Cố Kiều Niệm nghẹn ngào một chút.
“Con không còn cha mẹ nữa rồi.”
Trước khi đến đây.
Cố Kiều Niệm chưa từng nghĩ.
Đến một ngày chuyện thật sự xảy ra, cô đau lòng đến như thế vì hai người, thậm chí còn là hai người chưa từng xuất hiện trong trí nhớ của cô.
Dường như cả người đều bị một luồng lực lượng đánh vỡ.
Tư Bắc, Nghiêm Trình Thành, Chu Chu và Tư Hân Nhiễm.
Bọn họ đều có mặt ở đây.
Đều nghe câu nói nhẹ nhàng này của Cố Kiều Niệm.
Vẻ mặt cũng vừa tức giận vừa đau đớn.
Chu Chu ôm ngực.
Khóc không thành tiếng.
Chu Chu cũng không có cha mẹ, cô ấy đau lòng cho Cố Kiều Niệm, cũng thương xót hai mươi năm trước, người trong ngọn núi sâu đó, nhìn về phía phần mộ trơ trụi khóc thầm.
Sau khi câu nói kia bật ra khỏi miệng,
Trong lòng Cố kiều Niệm đau đớn, cả người đau đớn, đều bội phát gấp bội.
Sức lực cũng giống như bị hút cạn sạch trong nháy mắt.
Cô nằm trong ngực Nguyên Giang Vãn,
Từ từ tê liệt ngồi dưới đất, một lúc sau, dường như cô cũng không chịu nổi sự đau đớn kia, tê tâm liệt phế ngồi khóc lớn lên.
Nghiêm Trình Thành nói đúng.
Đúng là Cung Dịch đã đến.
Người của anh đang đứng chờ anh ở giao lộ, Cung Dịch vừa xuống xe,
Đối phương đã lập tức nói: “Đã tìm được bộ hài cốt, người của cô Cố cũng đang ở đó.”
Sắc mặt Cung Dịch tái xanh.
Chẳng nói câu này, lập tức chạy về phía khe núi.
Cung Dịch luôn luôn là một người rất trầm ổn.
Dù trời có sập xuống cũng không thể thấy anh nhíu mày.
Chứ đừng nói chi là như thế này, chạy như không muốn sống,
Từ giao lộ tới chỗ khe núi kia.
Cũng cách khoảng một cây số.
Lúc Cung Dịch chạy tới được một nửa.
Ngay khi đó.
Đó chính là khoảng khắc Cung Dịch sợ hãi nhất suốt cả đời này.
Vượt qua những thời khắc đáng sợ nhất từ trước đến giờ.
“Thi Nhân…”
Anh nỉ non gọi tên Cố Kiều Niệm, lòng nóng như lửa đốt, bước chân cũng nhanh hơn.
“Cậu chủ!”
Lúc Cung Dịch đến khe núi bên kia, người của nah lập tức tiến lên.
Cung Dịch cũng chẳng thèm để ý đến, trực tiếp chạy xuống khe núi.
Gần như trong nháy mắt, anh lập tức nhìn thấy Cố Kiều Niệm đang nằm trong ngực Nguyên Giang Vãn.
Tim Cung Dịch cũng tan nát.
Anh liều mạng chạy tới.
“Cung Dịch, anh tới rồi!” Tư Hân Nhiêm liếc mắt đã nhìn thấy Cung Dịch, sau đó vội vàng nói.
Mọi người cũng lập tức nhìn sang.
Không lâu sau, Cung Dịch đã đến nơi.
Anh thở hổn hển, quần áo ướt, tóc cũng ướt, không chút do dự kéo Cố Kiều Niệm từ trong ngực Nguyên Giang Vãn rồi ôm vào lòng.
Thế nhưng Nguyên Giang Vãn rất cảnh giác.
Bà ấy ôm chặt Cố Kiều Niệm, hoàn toàn không buông ta.
“Đừng khóc, đừng sợ.” Nguyên Giang Vãn vỗ về sau lưng Cố Kiều Niệm: “Cô mất con, con mất mẹ, chúng ta có thể thương yêu nhau, sau này… cô sẽ làm mẹ con, cô sẽ bảo vệ cho con, cô sẽ bảo vệ con, đừng sợ… ngoan đừng sợ…”