** Lưu ý trước khi đọc: "Chương này có vài cảnh miêu tả nhạy cảm cho nên không khuyến khích đọc giả dưới 18 tuổi."
Ngụy Hắc Viễn cọ cọ đầu mũi của mình lên chóp mũi của người trước mặt mà mừng rỡ nói:
- "Mộng Ninh, đây có lẽ là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời anh."
Nói rồi, anh nhấc bổng người Cẩm Mộng Ninh lên mà chậm rãi đặt cô nằm lên trên giường, sau đó trụ ở trên thân hình mảnh mai của cô, ánh mắt trìu mến, trầm giọng nói:
- "Mộng Ninh, cùng anh trải qua đêm sinh nhật đáng nhớ này nhé."
Anh giữ chặt lấy đôi tay nhỏ nhắn của Cẩm Mộng Ninh mà áp lên trên đỉnh đầu khiến cô có một dự cảm chẳng lành mà hướng mắt về phía chiếc bánh kem sôcôla vẫn còn nguyên vẹn đặt ở trên bàn gần đó, nhỏ giọng nói:
- "Ngụy Hắc Viễn, anh chỉ mới thổi nến thôi. Chi bằng, nếm xem hương vị của chiếc bánh như thế nào?"
Nghe những lời nói cố tình đánh lạc hướng này của cô khiến người trên thân sớm đã hiểu ra mà lập tức lắc đầu. Anh khẽ cúi xuống, ghé sát vào tai cô nói nhỏ:
- "Anh không hứng thú với bánh kem. Anh chỉ hứng thú với em mà thôi."
Ngay khi Ngụy Hắc Viễn sắp sửa hôn vào ngần cổ, liền lập tức, cô lắp bắp lên tiếng đáp:
- "Khoan đã, tôi...tôi..."
Hàng lông mày Ngụy Hắc Viễn khẽ chau lại, ánh mắt trìu mến nhìn chằm chằm vào người nằm dưới thân đang tìm cách né tránh mình mà trầm giọng nói:
- "Đừng xưng hô với anh một cách xa lạ có được không, Mộng Ninh?"
Giọng nói mị hoặc này của anh khiến Cẩm Mộng Ninh lập tức trở nên ngoan ngoãn mà gật nhẹ đầu, giọng nói thanh thoát khẽ vang lên bên tai:
- "Ờ...thì...em chưa sẵn sàng."
Trước sự dè dặt này của Cẩm Mộng Ninh, Ngụy Hắc Viễn khẽ nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve lên làn da mịn màng của người con gái, giọng ôn nhu nhìn cô đáp:
- "Chúng ta đã từng rồi mà. Hôm nay là sinh nhật anh, vì vậy...em có thể chiều anh lần này được không?"
Nhịp tim Cẩm Mộng Ninh đập loạn xạ như thể sắp nổ tung ngay khi nghe những lời dụ ngọt của người trên thân mà không thể từ chối được. Hai má cô ửng hồng liền gật nhẹ đầu, khiến Ngụy Hắc Viễn thỏa mãn được ước vọng của mình mà cười thật tươi, giọng khàn đục lên tiếng:
- "Anh sẽ nhẹ nhàng hết mức có thể."
Dứt lời, bàn tay anh chậm rãi trượt đi chiếc quần con bên dưới của cô mà vứt thẳng xuống sàn. Cảm nhận cả người trống trải khiến đôi chân cô phút chốc đan vào nhau mà ngượng ngùng nói:
- "Ngụy Hắc Viễn, đột nhiên em thấy lạnh quá."
Người trên thân lúc này cũng sớm cởi sạch chiếc quần ở bên dưới mà phô ra cậu nhỏ ngay trước mắt Cẩm Mộng Ninh khiến cô xấu hổ lập tức nhắm mắt lại, bên tai bỗng vang lên giọng nói tà mị:
- "Mộng Ninh, em mở mắt ra đi. Một lúc nữa thôi, anh sẽ giúp em xua tan đi cái lạnh trống trải này."
Cẩm Mộng Ninh vẫn nhắm nghiền mắt vì xấu hổ khiến Ngụy Hắc Viễn không nhịn được trước biểu cảm đáng yêu này của cô mà phì cười. Liền sau đó, anh bắt đầu động tác nhào nặn hai cục bột trắng mềm đang không ngừng nhấp nhô lên xuống của người con gái khiến hai hạt lựu hồng cũng vì thế mà bị kích thích khiến chúng nhô cao như mời gọi người hái lấy. Ngụy Hắc Viễn mê đắm ngắm nhìn mĩ cảnh trước mặt mà há miệng ngậm lấy bầu ngực căng mọng của thiếu nữ từng chút mút mạnh. Tay còn lại trêu ghẹo đỉnh hạt đỏ hồng sớm đã sưng tấy cả lên của người dưới thân mà nở nụ cười thích thú.
- "Được chạm vào em, thật là thích. Cảm giác này tựa như đang ở trên thiên đường vậy."
Vừa nói, Ngụy Hắc Viễn bá đạo dùng răng cắn lấy hạt lựu hồng khiến Cẩm Mộng Ninh bị đau mà thốt lên âm thanh xấu hổ.
- "Ha...ưm...Viễn, anh làm em đau đấy."
Một giọt nước mắt khẽ rơi xuống gương mặt mĩ miều của người con gái khiến Ngụy Hắc Viễn cảm thấy bản thân có chút quá đáng mà lập tức buông tha nơi bầu ngực mọng nước ấy. Anh nhẹ nhàng dùng tay xoa xoa dọc cơ thể mịn màng vẫn còn thơm mùi sữa tắm của cô, giọng ôn nhu dỗ dành:
- "Bé cưng, anh xin lỗi vì có phần hưng phấn trước cơ thể ngọc ngà này của em, cho nên đã không kìm nén được dục vọng."
Dứt lời, anh cúi người hôn vào bả vai mảnh khảnh của người con gái khiến cô càng thêm nhạy cảm, đôi chân thon dài không ngừng đan chéo nhằm ngăn cơn thác từ trong cửa hang chảy ra ở vùng hạ thân của mình.
Ngụy Hắc Viễn cọ cọ đầu mũi của mình lên chóp mũi của người trước mặt mà mừng rỡ nói:
- "Mộng Ninh, đây có lẽ là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời anh."
Nói rồi, anh nhấc bổng người Cẩm Mộng Ninh lên mà chậm rãi đặt cô nằm lên trên giường, sau đó trụ ở trên thân hình mảnh mai của cô, ánh mắt trìu mến, trầm giọng nói:
- "Mộng Ninh, cùng anh trải qua đêm sinh nhật đáng nhớ này nhé."
Anh giữ chặt lấy đôi tay nhỏ nhắn của Cẩm Mộng Ninh mà áp lên trên đỉnh đầu khiến cô có một dự cảm chẳng lành mà hướng mắt về phía chiếc bánh kem sôcôla vẫn còn nguyên vẹn đặt ở trên bàn gần đó, nhỏ giọng nói:
- "Ngụy Hắc Viễn, anh chỉ mới thổi nến thôi. Chi bằng, nếm xem hương vị của chiếc bánh như thế nào?"
Nghe những lời nói cố tình đánh lạc hướng này của cô khiến người trên thân sớm đã hiểu ra mà lập tức lắc đầu. Anh khẽ cúi xuống, ghé sát vào tai cô nói nhỏ:
- "Anh không hứng thú với bánh kem. Anh chỉ hứng thú với em mà thôi."
Ngay khi Ngụy Hắc Viễn sắp sửa hôn vào ngần cổ, liền lập tức, cô lắp bắp lên tiếng đáp:
- "Khoan đã, tôi...tôi..."
Hàng lông mày Ngụy Hắc Viễn khẽ chau lại, ánh mắt trìu mến nhìn chằm chằm vào người nằm dưới thân đang tìm cách né tránh mình mà trầm giọng nói:
- "Đừng xưng hô với anh một cách xa lạ có được không, Mộng Ninh?"
Giọng nói mị hoặc này của anh khiến Cẩm Mộng Ninh lập tức trở nên ngoan ngoãn mà gật nhẹ đầu, giọng nói thanh thoát khẽ vang lên bên tai:
- "Ờ...thì...em chưa sẵn sàng."
Trước sự dè dặt này của Cẩm Mộng Ninh, Ngụy Hắc Viễn khẽ nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve lên làn da mịn màng của người con gái, giọng ôn nhu nhìn cô đáp:
- "Chúng ta đã từng rồi mà. Hôm nay là sinh nhật anh, vì vậy...em có thể chiều anh lần này được không?"
Nhịp tim Cẩm Mộng Ninh đập loạn xạ như thể sắp nổ tung ngay khi nghe những lời dụ ngọt của người trên thân mà không thể từ chối được. Hai má cô ửng hồng liền gật nhẹ đầu, khiến Ngụy Hắc Viễn thỏa mãn được ước vọng của mình mà cười thật tươi, giọng khàn đục lên tiếng:
- "Anh sẽ nhẹ nhàng hết mức có thể."
Dứt lời, bàn tay anh chậm rãi trượt đi chiếc quần con bên dưới của cô mà vứt thẳng xuống sàn. Cảm nhận cả người trống trải khiến đôi chân cô phút chốc đan vào nhau mà ngượng ngùng nói:
- "Ngụy Hắc Viễn, đột nhiên em thấy lạnh quá."
Người trên thân lúc này cũng sớm cởi sạch chiếc quần ở bên dưới mà phô ra cậu nhỏ ngay trước mắt Cẩm Mộng Ninh khiến cô xấu hổ lập tức nhắm mắt lại, bên tai bỗng vang lên giọng nói tà mị:
- "Mộng Ninh, em mở mắt ra đi. Một lúc nữa thôi, anh sẽ giúp em xua tan đi cái lạnh trống trải này."
Cẩm Mộng Ninh vẫn nhắm nghiền mắt vì xấu hổ khiến Ngụy Hắc Viễn không nhịn được trước biểu cảm đáng yêu này của cô mà phì cười. Liền sau đó, anh bắt đầu động tác nhào nặn hai cục bột trắng mềm đang không ngừng nhấp nhô lên xuống của người con gái khiến hai hạt lựu hồng cũng vì thế mà bị kích thích khiến chúng nhô cao như mời gọi người hái lấy. Ngụy Hắc Viễn mê đắm ngắm nhìn mĩ cảnh trước mặt mà há miệng ngậm lấy bầu ngực căng mọng của thiếu nữ từng chút mút mạnh. Tay còn lại trêu ghẹo đỉnh hạt đỏ hồng sớm đã sưng tấy cả lên của người dưới thân mà nở nụ cười thích thú.
- "Được chạm vào em, thật là thích. Cảm giác này tựa như đang ở trên thiên đường vậy."
Vừa nói, Ngụy Hắc Viễn bá đạo dùng răng cắn lấy hạt lựu hồng khiến Cẩm Mộng Ninh bị đau mà thốt lên âm thanh xấu hổ.
- "Ha...ưm...Viễn, anh làm em đau đấy."
Một giọt nước mắt khẽ rơi xuống gương mặt mĩ miều của người con gái khiến Ngụy Hắc Viễn cảm thấy bản thân có chút quá đáng mà lập tức buông tha nơi bầu ngực mọng nước ấy. Anh nhẹ nhàng dùng tay xoa xoa dọc cơ thể mịn màng vẫn còn thơm mùi sữa tắm của cô, giọng ôn nhu dỗ dành:
- "Bé cưng, anh xin lỗi vì có phần hưng phấn trước cơ thể ngọc ngà này của em, cho nên đã không kìm nén được dục vọng."
Dứt lời, anh cúi người hôn vào bả vai mảnh khảnh của người con gái khiến cô càng thêm nhạy cảm, đôi chân thon dài không ngừng đan chéo nhằm ngăn cơn thác từ trong cửa hang chảy ra ở vùng hạ thân của mình.