Ngụy gia...
Cuối cùng, chiếc xe cũng dừng ngay trước cánh cổng lớn. Ngụy Hắc Viễn dõng dạc mở cửa xe bước xuống, sau đó vẫy tay ra hiệu cho người lái xe rời khỏi mà hiên ngang bước trở vào bên trong. Ngay khi sắp tiến vào đại sảnh, Ngụy Hắc Viễn lập tức ném mạnh điếu thuốc đang hút dở dang đang cầm chặt trên tay xuống đất, sau đó dùng mũi giày của mình dập tắt hẳn mà quay trở về vẻ mặt ôn nhu thường nhật bước vào trong. Đúng lúc, Cẩm Mộng Ninh vừa từ trên lầu bước trở xuống. Vừa nhìn thấy anh, cô đã tò mò cất giọng hỏi:
- "Ngụy Hắc Viễn, anh rời khỏi nhà từ lúc sáng sớm đến tận ngả chiều tối mới quay trở về, có biết nguy hiểm lắm không?"
Nghe những lời này khiến khóe môi Ngụy Hắc Viễn khẽ cong, sau đó dõng dạc tiến lại gần phía cô, ánh mắt trìu mến đáp:
- "Em lo cho anh sao?"
Sắc mặt Cẩm Mộng Ninh phút chốc trở nên ngượng ngùng ngay khi nghe giọng nói mật ngọt của người đàn ông mà lập tức lảnh mặt sang hướng khác, cô khẽ ho nhẹ, sau đó dõng dạc đáp:
- "Thì tại...tôi đã tự mình xuống bếp chuẩn bị bữa tối cho anh. Sợ rằng anh về muộn, ăn sẽ không ngon."
Cô vừa dứt câu liền cảm nhận cánh môi mình đã bị ngón tay của Ngụy Hắc Viễn chặn lại mà mỉm cười, cắt ngang lời cô:
- "Chỉ cần là tự tay em nấu, cho dù là để qua đêm, ngày hôm sau anh vẫn ăn được."
Nghe đến đây, Cẩm Mộng Ninh khẽ nhíu mày, tỏ vẻ không hài lòng đáp:
- "Sao tôi có thể đối xử với anh như vậy được. Sáng nào, anh cũng nấu cháo nóng mang đến tận phòng cho tôi. Cho nên, tôi cũng phải làm việc gì đó để trả ơn anh chứ."
Tưởng chừng những lời nói này của cô sẽ khiến đối phương hài lòng. Nào ngờ, sắc mặt vốn đang hạnh phúc Ngụy Hắc Viễn lập tức bị dập tắt mà lạnh lùng đặt tay lên vai người con gái, trầm giọng, nghiêm túc nói:
- "Nếu em cố tình làm những chuyện này là để đáp trả lại những gì anh đã đối đãi với em mà mong muốn mau chóng rời khỏi, không muốn liên quan đến Ngụy Hắc Viễn này thì anh xin lỗi. Cả đời này, em đừng hòng rời khỏi vòng tay anh."
Dứt lời, anh vòng tay ôm chặt lấy người con gái khiến cô như sắp bị anh siết chặt đến nơi mà cảm thấy khó thở, nhỏ giọng lắp bắp nói:
- "Ngụy Hắc Viễn, tôi chỉ là muốn bày tỏ lòng biết ơn vì những gì mà anh đã dành cho tôi."
Ngay lập tức, Ngụy Hắc Viễn dõng dạc trả lời:
- "Anh không cần em bày tỏ lòng biết ơn. Anh chỉ cần em yêu anh mà thôi."
Ngụy Hắc Viễn vừa dứt câu liền cảm nhận nụ hôn ngọt ngào từ người con gái áp lên trên gò má mình làm thay đổi vẻ mặt đang cau mày của anh bỗng chốc trở nên ôn nhu mà nhoẻn miệng cười, trìu mến nhìn Cẩm Mộng Ninh. Cô lập tức lùi người về sau ngay khi thực hiện hành động táo bạo này. Vành tai lúc này đỏ ửng cả lên mà gỏn gọn nói:
- "Vậy...bày tỏ lòng biết ơn bằng cách này có hiệu quả không?"
Ngụy Hắc Viễn chưa kịp mở miệng trả lời thì người con gái đã xoay người, ba chân bốn cẳng chạy vào bên trong phòng bếp, cô lắp bắp nói vọng lại:
- "Tôi đã dọn cơm lên cả rồi. Anh mau chóng vào đây nếm thử xem sao?"
Nhận được nụ hôn từ cô khiến Ngụy Hắc Viễn cũng trở nên vui vẻ hẳn lên mà mỉm cười nhìn theo dáng người con gái đang bận rộn sắp xếp bàn ăn mà chậm rãi tiến vào. Đúng là, chỉ có mỗi nụ hôn của cô mới xua tan vẻ mặt cau có của Ngụy Hắc Viễn phút chốc trở nên ôn nhu, dịu dàng.
Cạch...
Cẩm Mộng Ninh cẩn thận đặt dĩa trứng chiên xuống trước mặt Ngụy Hắc Viễn khiến anh nhìn không chớp mắt mà nhanh chóng lấy chiếc điện thoại bên trong túi ra, hướng người con gái, cất giọng nói:
- "Mộng Ninh, em cầm dĩa trứng lên đi."
Nghe những lời này khiến Cẩm Mộng Ninh vô cùng ngơ ngác nhưng cũng bất giác làm theo yêu cầu này của anh.
- "Nào, cười tươi lên."
Giọng nói nhẹ nhàng của anh khiến Cẩm Mộng Ninh không chút do dự mà nâng cao dĩa trứng chiên trên tay, sau đó nở nụ cười thật tươi với người ngồi phía bàn.
Tách...Tách...
Ngụy Hắc Viễn nhanh chóng dùng điện thoại lưu lại khoảnh khắc đáng yêu này của cô mà mỉm cười hài lòng, sau đó cẩn thận cho điện thoại trở ngược vào lại túi quần của mình khiến Cẩm Mộng Ninh vô cùng khó hiểu mà lên tiếng hỏi:
- "Ủa? Khi nãy là anh chụp hình tôi đó hả?"
- "Ừm. Anh chỉ là muốn lưu lại khoảnh khắc em tự tay nấu ăn mà thôi."
Ngụy Hắc Viễn bật cười hạnh phúc, gỏn gọn đáp. Tuy nhiên, trái ngược với biểu cảm tươi cười của anh, Cẩm Mộng Ninh có chút không vui mà hướng mắt nhìn xuống chiếc tạp dề sớm đã lấm lem đang mặc trên người mình mà bĩu môi nói:
- "Sao anh không nói sớm để tôi còn đi thay bộ quần áo sạch sẽ hơn chứ."
Cuối cùng, chiếc xe cũng dừng ngay trước cánh cổng lớn. Ngụy Hắc Viễn dõng dạc mở cửa xe bước xuống, sau đó vẫy tay ra hiệu cho người lái xe rời khỏi mà hiên ngang bước trở vào bên trong. Ngay khi sắp tiến vào đại sảnh, Ngụy Hắc Viễn lập tức ném mạnh điếu thuốc đang hút dở dang đang cầm chặt trên tay xuống đất, sau đó dùng mũi giày của mình dập tắt hẳn mà quay trở về vẻ mặt ôn nhu thường nhật bước vào trong. Đúng lúc, Cẩm Mộng Ninh vừa từ trên lầu bước trở xuống. Vừa nhìn thấy anh, cô đã tò mò cất giọng hỏi:
- "Ngụy Hắc Viễn, anh rời khỏi nhà từ lúc sáng sớm đến tận ngả chiều tối mới quay trở về, có biết nguy hiểm lắm không?"
Nghe những lời này khiến khóe môi Ngụy Hắc Viễn khẽ cong, sau đó dõng dạc tiến lại gần phía cô, ánh mắt trìu mến đáp:
- "Em lo cho anh sao?"
Sắc mặt Cẩm Mộng Ninh phút chốc trở nên ngượng ngùng ngay khi nghe giọng nói mật ngọt của người đàn ông mà lập tức lảnh mặt sang hướng khác, cô khẽ ho nhẹ, sau đó dõng dạc đáp:
- "Thì tại...tôi đã tự mình xuống bếp chuẩn bị bữa tối cho anh. Sợ rằng anh về muộn, ăn sẽ không ngon."
Cô vừa dứt câu liền cảm nhận cánh môi mình đã bị ngón tay của Ngụy Hắc Viễn chặn lại mà mỉm cười, cắt ngang lời cô:
- "Chỉ cần là tự tay em nấu, cho dù là để qua đêm, ngày hôm sau anh vẫn ăn được."
Nghe đến đây, Cẩm Mộng Ninh khẽ nhíu mày, tỏ vẻ không hài lòng đáp:
- "Sao tôi có thể đối xử với anh như vậy được. Sáng nào, anh cũng nấu cháo nóng mang đến tận phòng cho tôi. Cho nên, tôi cũng phải làm việc gì đó để trả ơn anh chứ."
Tưởng chừng những lời nói này của cô sẽ khiến đối phương hài lòng. Nào ngờ, sắc mặt vốn đang hạnh phúc Ngụy Hắc Viễn lập tức bị dập tắt mà lạnh lùng đặt tay lên vai người con gái, trầm giọng, nghiêm túc nói:
- "Nếu em cố tình làm những chuyện này là để đáp trả lại những gì anh đã đối đãi với em mà mong muốn mau chóng rời khỏi, không muốn liên quan đến Ngụy Hắc Viễn này thì anh xin lỗi. Cả đời này, em đừng hòng rời khỏi vòng tay anh."
Dứt lời, anh vòng tay ôm chặt lấy người con gái khiến cô như sắp bị anh siết chặt đến nơi mà cảm thấy khó thở, nhỏ giọng lắp bắp nói:
- "Ngụy Hắc Viễn, tôi chỉ là muốn bày tỏ lòng biết ơn vì những gì mà anh đã dành cho tôi."
Ngay lập tức, Ngụy Hắc Viễn dõng dạc trả lời:
- "Anh không cần em bày tỏ lòng biết ơn. Anh chỉ cần em yêu anh mà thôi."
Ngụy Hắc Viễn vừa dứt câu liền cảm nhận nụ hôn ngọt ngào từ người con gái áp lên trên gò má mình làm thay đổi vẻ mặt đang cau mày của anh bỗng chốc trở nên ôn nhu mà nhoẻn miệng cười, trìu mến nhìn Cẩm Mộng Ninh. Cô lập tức lùi người về sau ngay khi thực hiện hành động táo bạo này. Vành tai lúc này đỏ ửng cả lên mà gỏn gọn nói:
- "Vậy...bày tỏ lòng biết ơn bằng cách này có hiệu quả không?"
Ngụy Hắc Viễn chưa kịp mở miệng trả lời thì người con gái đã xoay người, ba chân bốn cẳng chạy vào bên trong phòng bếp, cô lắp bắp nói vọng lại:
- "Tôi đã dọn cơm lên cả rồi. Anh mau chóng vào đây nếm thử xem sao?"
Nhận được nụ hôn từ cô khiến Ngụy Hắc Viễn cũng trở nên vui vẻ hẳn lên mà mỉm cười nhìn theo dáng người con gái đang bận rộn sắp xếp bàn ăn mà chậm rãi tiến vào. Đúng là, chỉ có mỗi nụ hôn của cô mới xua tan vẻ mặt cau có của Ngụy Hắc Viễn phút chốc trở nên ôn nhu, dịu dàng.
Cạch...
Cẩm Mộng Ninh cẩn thận đặt dĩa trứng chiên xuống trước mặt Ngụy Hắc Viễn khiến anh nhìn không chớp mắt mà nhanh chóng lấy chiếc điện thoại bên trong túi ra, hướng người con gái, cất giọng nói:
- "Mộng Ninh, em cầm dĩa trứng lên đi."
Nghe những lời này khiến Cẩm Mộng Ninh vô cùng ngơ ngác nhưng cũng bất giác làm theo yêu cầu này của anh.
- "Nào, cười tươi lên."
Giọng nói nhẹ nhàng của anh khiến Cẩm Mộng Ninh không chút do dự mà nâng cao dĩa trứng chiên trên tay, sau đó nở nụ cười thật tươi với người ngồi phía bàn.
Tách...Tách...
Ngụy Hắc Viễn nhanh chóng dùng điện thoại lưu lại khoảnh khắc đáng yêu này của cô mà mỉm cười hài lòng, sau đó cẩn thận cho điện thoại trở ngược vào lại túi quần của mình khiến Cẩm Mộng Ninh vô cùng khó hiểu mà lên tiếng hỏi:
- "Ủa? Khi nãy là anh chụp hình tôi đó hả?"
- "Ừm. Anh chỉ là muốn lưu lại khoảnh khắc em tự tay nấu ăn mà thôi."
Ngụy Hắc Viễn bật cười hạnh phúc, gỏn gọn đáp. Tuy nhiên, trái ngược với biểu cảm tươi cười của anh, Cẩm Mộng Ninh có chút không vui mà hướng mắt nhìn xuống chiếc tạp dề sớm đã lấm lem đang mặc trên người mình mà bĩu môi nói:
- "Sao anh không nói sớm để tôi còn đi thay bộ quần áo sạch sẽ hơn chứ."