Đơn giản.
Đại Hoàng cũng không nhìn Tam trưởng lão Cổ gia mà chỉ không mặn không nhạt nói một câu: "Có lòng tin hay không, cứ nhìn tiếp thì biết".
"Xem náo nhiệt thì xem đi, sao nhiều lời như vậy?"
Đại Hoàng không chừa chút mặt mũi nào, nhưng Tam trưởng lão cũng không để ý, ngược lại rất có hứng thú quan sát Đại Hoàng.
Kỳ lạ, thực sự kỳ lạ, vậy mà không thể nhìn thấu bản thể?
Tam trưởng lão không ngờ một con chó vàng lại có thể đạt được trình độ như vậy, nhất định là một loại yêu thú ảo cấp cao nào đó.
Nhưng mình thuộc cảnh giới bán bộ Đại Đế mà lại không nhìn thấu được bản thể của đối phương, điều này quá kinh người rồi.
Chẳng lẽ người trợ giúp sau lưng Trần Trường An chính là con chó vàng này sao?
Ngay cả vào lúc này, Tam trưởng lão cũng không tin Trần Trường An thực sự có năng lực phát huy của một vị cường giả Đại Đế.
"Đúng rồi, Lâm huynh đi làm gì vậy?”
"Sao không có ở đây?"
Ngô Danh Đao nhớ rất rõ ràng, buổi sáng Lâm Tương Liễu đi cùng Trần Trường An, nhưng hiện tại, chỉ có một mình Trần Trường An đi hoàng thành, lại không phát hiện ra Lâm Tương Liễu đâu cả.
"Lâm Tương Liễu còn có chuyện khác muốn làm, lát nữa ngươi sẽ biết".
"Trước tiên cứ chờ xem Trần Trường An định đối phó thế nào với Vô Lượng đỉ".
"Ta đoán vẫn là phương pháp cũ thôi”. Phương pháp cũ?
Nghe được lời nói của Đại Hoàng, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt nghỉ hoặc, dù sao bọn họ cũng không biết phương pháp cũ của Trần Trường An là gì.
Trong hoàng thành, trong mắt người khác hiện tại là cuộc chiến giữa những cường giả có cấp bậc Đại Đế.
Những người trong hoàng thất Ân gia này chỉ có thể tránh sang một bên, tạm thời đặt hết hy vọng lên người của Phong Vô Lượng.
"Ngươi còn chưa định ra tay sao?", Phong Vô Lượng có chút nghi hoặc nhìn về phía Trần Trường An.
"Ta không muốn bắt nạt ngươi".
"Ngươi ra tay trước đi!"
"Dù sao...ngươi cũng chỉ là một trong những thủ hạ bại tướng của ta thôi!" Thủ hạ bại tướng?
Mấy chữ này đối với Phong Vô Lượng mà nói có sức sát thương cực kỳ lớn.
Sau khi hắn ta bước vào cảnh giới Đại Đế đã khắc khổ tu luyện như vậy, cũng chỉ vì muốn rửa mối nhục năm xưa.
Trận chiến năm đó đã thực sự tạo thành đả kích rất lớn đến Phong Vô Lượng.
Phong Vô Lượng không nói nhảm nữa, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc, nhưng trong khoảnh khắc, một luồng khí thế kinh khủng bao trùm toàn bộ đế đô.
Dưới khí thế khủng bố này, ngay cả Tam trưởng lão của Cổ gia cũng có chút không thể chống đỡ được.
Đại Hoàng cũng không nhìn Tam trưởng lão Cổ gia mà chỉ không mặn không nhạt nói một câu: "Có lòng tin hay không, cứ nhìn tiếp thì biết".
"Xem náo nhiệt thì xem đi, sao nhiều lời như vậy?"
Đại Hoàng không chừa chút mặt mũi nào, nhưng Tam trưởng lão cũng không để ý, ngược lại rất có hứng thú quan sát Đại Hoàng.
Kỳ lạ, thực sự kỳ lạ, vậy mà không thể nhìn thấu bản thể?
Tam trưởng lão không ngờ một con chó vàng lại có thể đạt được trình độ như vậy, nhất định là một loại yêu thú ảo cấp cao nào đó.
Nhưng mình thuộc cảnh giới bán bộ Đại Đế mà lại không nhìn thấu được bản thể của đối phương, điều này quá kinh người rồi.
Chẳng lẽ người trợ giúp sau lưng Trần Trường An chính là con chó vàng này sao?
Ngay cả vào lúc này, Tam trưởng lão cũng không tin Trần Trường An thực sự có năng lực phát huy của một vị cường giả Đại Đế.
"Đúng rồi, Lâm huynh đi làm gì vậy?”
"Sao không có ở đây?"
Ngô Danh Đao nhớ rất rõ ràng, buổi sáng Lâm Tương Liễu đi cùng Trần Trường An, nhưng hiện tại, chỉ có một mình Trần Trường An đi hoàng thành, lại không phát hiện ra Lâm Tương Liễu đâu cả.
"Lâm Tương Liễu còn có chuyện khác muốn làm, lát nữa ngươi sẽ biết".
"Trước tiên cứ chờ xem Trần Trường An định đối phó thế nào với Vô Lượng đỉ".
"Ta đoán vẫn là phương pháp cũ thôi”. Phương pháp cũ?
Nghe được lời nói của Đại Hoàng, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt nghỉ hoặc, dù sao bọn họ cũng không biết phương pháp cũ của Trần Trường An là gì.
Trong hoàng thành, trong mắt người khác hiện tại là cuộc chiến giữa những cường giả có cấp bậc Đại Đế.
Những người trong hoàng thất Ân gia này chỉ có thể tránh sang một bên, tạm thời đặt hết hy vọng lên người của Phong Vô Lượng.
"Ngươi còn chưa định ra tay sao?", Phong Vô Lượng có chút nghi hoặc nhìn về phía Trần Trường An.
"Ta không muốn bắt nạt ngươi".
"Ngươi ra tay trước đi!"
"Dù sao...ngươi cũng chỉ là một trong những thủ hạ bại tướng của ta thôi!" Thủ hạ bại tướng?
Mấy chữ này đối với Phong Vô Lượng mà nói có sức sát thương cực kỳ lớn.
Sau khi hắn ta bước vào cảnh giới Đại Đế đã khắc khổ tu luyện như vậy, cũng chỉ vì muốn rửa mối nhục năm xưa.
Trận chiến năm đó đã thực sự tạo thành đả kích rất lớn đến Phong Vô Lượng.
Phong Vô Lượng không nói nhảm nữa, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc, nhưng trong khoảnh khắc, một luồng khí thế kinh khủng bao trùm toàn bộ đế đô.
Dưới khí thế khủng bố này, ngay cả Tam trưởng lão của Cổ gia cũng có chút không thể chống đỡ được.