"Người này là ai? Đúng là ăn to nói lớn thật đấy".
"Đậu má, Trần Trường An?"
"Hả? Hắn chính là Trần Trường An?"
"Tên nhóc này càng ngày càng ngông cuồng, ở nơi như vậy mà cũng dám quấy rối sao?"
"Không biết sống chết thôi, ta rất muốn xem xem, cuối cùng hắn sẽ có kết cục như thế nào".
Lúc này người đấu giá cũng nhìn sang phía Trần Trường An, dù sao đây cũng là lần đầu tiên được nhìn thấy nhân vật đang làm mưa làm gió này.
"Vị khách quan này, vừa rồi giá cả của Bổ Linh Thảo này của chúng ta đã lên đến hai mươi vạn trung phẩm linh thạch rồi".
"Một vạn này của ngươi chỉ sợ là không đủ”.
"Nếu quả như thật sự muốn mua, có thể ra giá một lần nữa", người đấu giá vừa cười vừa nói.
"Chỉ một vạn thôi".
"Nhưng mà thứ ta nói chính là một vạn linh thạch thượng
Nửa câu nói sau của hăn vừa xuất hiện, tất cả mọi người điều hít một hơi lạnh.
Một vạn linh thạch thượng phẩm? Tên nhóc này điên rồi phải không?
Cũng quá phá của đi? Đây chính là một vạn linh thạch thượng phẩm, nếu đổi thành linh thạch trung phẩm chính là một trăm vạn.
Một trăm vạn chỉ để mua một thứ như vậy sao? "Ngài… Ngài xác định là một vạn linh thạch thượng phẩm ư?", người đấu giá cũng có chút không ngờ được, vậy mà Trần Trường An lại giàu có như thế.
"Ta xác định", Trần Trường An thản nhiên nói.
"Được!"
"Một vạn linh thạch thượng phẩm lần một".
"Một vạn linh thạch thượng phẩm lần hai".
"Một vạn linh thạch thượng phẩm lần ba".
"Thành giao!"
"Gốc Bổ Linh Thảo này đã thuộc về vị khách quan kia".
"Xin mời ngài thanh toán linh thạch”.
"Được".
"Đúng rồi, bởi vì ngài là người sở hữu huy chương bạch kim, có thể được giảm giá hai phần, cho nên chỉ cần thanh toán tám ngàn linh thạch thượng phẩm là đủ".
Lúc này, người bán đấu giá cũng có chút đau lòng, hai ngàn linh thạch thượng phẩm, đó chính là hai mươi vạn linh thạch trung phẩm, phí tổn giảm giá này còn đạt đến giá bán trước khi Trần Trường An xuất hiện rồi.
Trần Trường An giao tám ngàn linh thạch thượng phẩm, sau đó liền cầm Bổ Linh Thảo trực tiếp rời khỏi phòng đấu giá.
Thẳng đến khi Trần Trường An rời đi, lúc này đám người mới lấy lại tinh thần.
"Móa nó, hắn lại có nhiều linh thạch như vậy ư?"
"Rốt cuộc tên nhóc này có biết cái gì gọi là khiêm tốn hay không? Kẻ thường dân vốn không có tội, chỉ vì có ngọc bích mà thành có tội, hắn không sợ chết sao?"
"Hừ, gần đây hắn đang vô cùng nổi tiếng, sợ rằng cũng có chút lâng lâng, chờ đến khi hắn đột phá huy chương tử kim thất bại, sẽ có rất nhiều người đối phó hắn".
"Cứ để hắn được đắc ý trước đi, về sau hắn sẽ biết kết cục của mình sẽ thảm hại như thế nào".
Tất cả mọi người đều không nghĩ tới sau khi Trân Trường An rời khỏi phòng đấu giá liền bay thẳng ra ngoài thành.
"Hả? Đây không phải Trần Trường An sao? Hắn muốn làm gì vậy?”
"Hình như đây là phương hướng ra khỏi thành!"
"Cái gì? Trần Trường An muốn ra khỏi thành? Không phải là hắn đang sợ hãi đấy chứ?"
"Không rõ lắm, có lẽ là có chuyện gì muốn làm đi". Đối với việc Trần Trường An muốn ra khỏi thành này, không ít người đều nghi hoặc không hiểu, nhưng ai cũng không
biết rõ rốt cuộc hắn muốn làm gì.
Thân là người sở hữu huy chương bạch kim, Trần Trường An có được quyền lợi tự do ra vào thành Bất Quy.
Nhưng khi hắn đi đến cửa thành, vẫn gặp phải mấy tên lính canh lúc trước.
"Ngươi ngươi ngươi ngươi, ngươi… bây giờ ngươi đã là huy chương bạch kim rồi sao?"
Lính canh cầm đầu nhìn thấy Trần Trường An cũng vô cùng chấn động, dù sao tính toán đâu ra đấy người này đi vào thành Bất Quy vẫn chưa tới ba ngày.
Hản là…
"Ngươi không phải là Trân Trường An trong truyền thuyết gần đây đấy chứ?”", lính canh cầm đầu khiếp sợ hỏi.
"Ừm, là ta".
"Ta… Trời ơi, không phải ngươi sẽ lập tức tham gia thi đấu đột phá huy chương tử kim sao? Bây giờ còn ra khỏi thành ?", lính canh cầm đầu kinh ngạc hỏi.
Tham gia Group: Phố Truyện – Đọc truyện chữ mới nhất (https://www.facebook.com/groups/546491997652063) để cập nhật sớm nhất các truyện HOT cũng như trao đổi các bộ truyện hay mà không phải đợi trên website