“Ta nói có đúng không?”, thiếu niên hỏi.
“Sai!”
“Nó chính là kiếm đạo”.
Hả?
Kiếm đạo?
“Ta không hiểu”.
“Ngươi đã bao giờ nghe nói tới kiếm ý chưa?”
Kiếm ý?
Phàm là người tu luyện kiếm đạo thì không ai không biết kiếm ý là gì, đây là môn học bắt buộc khi tu hành kiếm đạo, chỉ có người đã lĩnh ngộ được kiếm ý mới có thể được gọi là kiếm khách.
Nhưng thiếu niên vẫn không hiểu, cho dù Trần Trường An thật sự đã lĩnh ngộ được kiếm ý nhưng vừa rồi hẳn ta không
hề cảm nhận được sự tồn tại của kiếm ý.
“Ngươi khẳng định vừa rồi ngươi dùng kiếm ý chặn kiếm của ta ư?”, thiếu niên ngờ vực hỏi lại.
“Không phải kiếm ý mà là khu vực!” Gì?
Khu vực?
Khu vực kiếm đạo?
Hản... Hắn đã lĩnh ngộ được khu vực kiếm đạo trong truyền thuyết rồi ư?
Lúc này, thiếu niên mới khiếp sợ nhìn Trần Trường An, chỉ khi đã thông hiểu kiếm ý tới mức đại viên mãn thì mới có cơ hội lĩnh hội được khu vực, hơn nữa chỉ mới là có cơ hội thôi, không phải ai cũng có thể lĩnh ngộ được khu vực kiếm đạo.
Trông Trần Trường An không lớn hơn hẳn ta là bao, tu vi còn không bằng hắn ta, làm sao hắn lại có thể lĩnh ngộ được. khu vực kiếm đạo?
Thiếu niên còn đang nghi ngờ nhưng Đại Hoàng đứng chăm chú theo dõi ở đăng xa từ nấy tới giờ thì đã hoàn toàn sững sờ.
Đầu tiên là kiếm ý, sau đó lại là khu vực kiếm đạo, rốt cuộc Trần Trường An đã tu luyện như thế nào vậy?
“Kỳ lạ, quả là kỳ lạ, ta chưa bao giờ thấy Trần Trường An tu luyện kiếm đạo, vì sao hẳn có thể im im lĩnh ngộ ra cả khu vực rồi chứ?”
“Tiên Nhi, ngươi đã bao giờ thấy Trần Trường An tu luyện chưa?”, Đại Hoàng thắc mắc.
“Tiền bối Đại Hoàng, ngài còn không biết thì ta lại càng không biết”.
“Tại sao ta có cảm giác hình như đã từng trả lời câu hỏi này một lần rồi thì phải?”
“Thôi, dù sao hẳn cũng là kẻ khác người, đã là khác người thì có không hợp lẽ thường cũng là bình thường”.
Đại Hoàng läc đầu bất đắc dĩ, nằm bò trên bãi cỏ, nhìn chăm chú về phía Trần Trường An, không nói thêm gì nữa.
“Ngươi thật sự đã lĩnh ngộ ra khu vực kiếm đạo rồi ư?”, thiếu niên nhìn về phía Trần Trường An băng ánh mắt hết sức ngờ vực.
Hản không trả lời mà trực tiếp phóng kiếm ý ra.
“Sai!”
“Nó chính là kiếm đạo”.
Hả?
Kiếm đạo?
“Ta không hiểu”.
“Ngươi đã bao giờ nghe nói tới kiếm ý chưa?”
Kiếm ý?
Phàm là người tu luyện kiếm đạo thì không ai không biết kiếm ý là gì, đây là môn học bắt buộc khi tu hành kiếm đạo, chỉ có người đã lĩnh ngộ được kiếm ý mới có thể được gọi là kiếm khách.
Nhưng thiếu niên vẫn không hiểu, cho dù Trần Trường An thật sự đã lĩnh ngộ được kiếm ý nhưng vừa rồi hẳn ta không
hề cảm nhận được sự tồn tại của kiếm ý.
“Ngươi khẳng định vừa rồi ngươi dùng kiếm ý chặn kiếm của ta ư?”, thiếu niên ngờ vực hỏi lại.
“Không phải kiếm ý mà là khu vực!” Gì?
Khu vực?
Khu vực kiếm đạo?
Hản... Hắn đã lĩnh ngộ được khu vực kiếm đạo trong truyền thuyết rồi ư?
Lúc này, thiếu niên mới khiếp sợ nhìn Trần Trường An, chỉ khi đã thông hiểu kiếm ý tới mức đại viên mãn thì mới có cơ hội lĩnh hội được khu vực, hơn nữa chỉ mới là có cơ hội thôi, không phải ai cũng có thể lĩnh ngộ được khu vực kiếm đạo.
Trông Trần Trường An không lớn hơn hẳn ta là bao, tu vi còn không bằng hắn ta, làm sao hắn lại có thể lĩnh ngộ được. khu vực kiếm đạo?
Thiếu niên còn đang nghi ngờ nhưng Đại Hoàng đứng chăm chú theo dõi ở đăng xa từ nấy tới giờ thì đã hoàn toàn sững sờ.
Đầu tiên là kiếm ý, sau đó lại là khu vực kiếm đạo, rốt cuộc Trần Trường An đã tu luyện như thế nào vậy?
“Kỳ lạ, quả là kỳ lạ, ta chưa bao giờ thấy Trần Trường An tu luyện kiếm đạo, vì sao hẳn có thể im im lĩnh ngộ ra cả khu vực rồi chứ?”
“Tiên Nhi, ngươi đã bao giờ thấy Trần Trường An tu luyện chưa?”, Đại Hoàng thắc mắc.
“Tiền bối Đại Hoàng, ngài còn không biết thì ta lại càng không biết”.
“Tại sao ta có cảm giác hình như đã từng trả lời câu hỏi này một lần rồi thì phải?”
“Thôi, dù sao hẳn cũng là kẻ khác người, đã là khác người thì có không hợp lẽ thường cũng là bình thường”.
Đại Hoàng läc đầu bất đắc dĩ, nằm bò trên bãi cỏ, nhìn chăm chú về phía Trần Trường An, không nói thêm gì nữa.
“Ngươi thật sự đã lĩnh ngộ ra khu vực kiếm đạo rồi ư?”, thiếu niên nhìn về phía Trần Trường An băng ánh mắt hết sức ngờ vực.
Hản không trả lời mà trực tiếp phóng kiếm ý ra.