Chu Tuệ trở lại trường học lúc bảy giờ sáng, Hình Minh đã đưa cho cô một túi bánh và một túi xúc xích.
Khi Chu Tuệ nhìn thấy túi xúc xích, cô cười đến không thở nổi.
Hai người tay trong tay đi ra, tách ra ở cửa tiệm bánh bao, cuối cùng, cô đi về phía trước, anh chậm rãi nhìn từ sau, ánh mắt rơi vào trên người cô, nhìn cô vào trường, sau đó mới xoay người, cũng không quay đầu lại đi vào ngõ nhỏ.
Buổi sáng Chu Tuệ chỉ có một tiết học, cô trở về ký túc xá thay quần áo, bỏ quần áo bẩn vào máy giặt, sau đó trở về ký túc xá ngủ nửa tiếng.
Tinh lực Hình Minh quá tràn đầy, tối hôm qua anh làm rất lâu, buổi sáng khi thức dậy, anh lại đè cô làm thêm lần nữa.
May mắn thay, cô đã học taekwondo trước đây, nếu không, cô hôm nay không thể đứng dậy.
Cô ngủ chưa đầy nửa tiếng, những người bạn cùng phòng khác trong ký túc xá đều thức dậy trang điểm thay quần áo, có người đang ăn sáng, mùi thơm tràn vào mũi, cho dù cô không đói, cũng bị mùi thơm này khiến không thể ngủ được.
Trên bàn học của ký túc xá trưởng có một cây thông Noel nhỏ, Chu Tuệ nhìn thấy nó, nằm trên gối nhìn cây thông Noel mỉm cười, hỏi ký túc xá trưởng: "Cậu mua nó ở đâu vậy?" "
"Hôm qua mình đi ăn, cửa hàng tổ chức một sự kiện tặng quà." Sau khi chuốt mascara xong, ký túc xá trưởng quay sang hỏi cô: "Tối hôm qua cậu đi đâu? Trương Phong Vũ đứng dưới lầu tìm cậu, chắc là muốn tặng quà Giáng sinh cho cậu. "
Chu Tuệ nằm trên gối không lên tiếng, hành động Trương Phong Vũ theo đuổi cô khoa trương như vậy, đừng nói là ký túc xá, cả khoa đều biết.
"Cậu ta thật sự chưa từ bỏ ý định, cậu đã từ chối cậu ta nhiều lần như vậy, mà cậu ta vẫn đến mỗi ngày, ước chừng chỉ cần một ngày cậu không có bạn trai, cũng thêm một ngày cậu ta không từ bỏ ý định." Ký túc xá trưởng tiếp tục trang điểm trước gương, cô ấy vừa hẹn hò với một chàng trai khóa dưới, mỗi ngày đều phải trang điểm một hai tiếng.
"Hôm qua cậu ta còn hỏi tôi, ai đưa cậu trở về, tôi không dám nói, tôi sợ cậu ta tìm người ta tính sổ." Phạm Hiểu Tinh, bạn cùng phòng có quan hệ tốt với Chu Tuệ nói: "Nếu cậu ta hỏi cậu, cậu cũng đừng nói cho cậu ta biết."
Chu Tuệ gật đầu.
Phạm Hiểu Tinh đặt một đồng xu lên bàn mọi người, mang một ý nghĩa mỹ miều là "Tình yêu trọn vẹn".
Sau khi đợi những người khác trong ký túc xá đi ra ngoài, Phạm Hiểu Tinh dựa vào giường, hỏi Chu Tuệ: "Tối hôm qua cậu có ăn táo không?"
Chu Tuệ nhớ tới quả táo đỏ, gật đầu: "Có ăn."
Hình Minh rất thích việc đoạt đồ ăn từ trong miệng cô, làm cho cô không nhớ quả táo tối qua có vị gì, chỉ nhớ nụ hôn mãnh liệt và mạnh mẽ của người đàn ông, cánh tay của anh vòng qua lưng dưới, mạnh đến mức gần như ép cô tiến vào cơ thể anh.
"Cậu đang nghĩ gì vậy?" Phạm Hiểu Tinh xua tay trước mắt cô, "Sao quầng thâm của cậu đen thế? Tối hôm qua ngủ không ngon sao? "
Chu Tuệ: "..."
Cô không biết đêm qua mình đã ngủ thiếp đi từ khi nào, trong phòng tràn ngập mùi tinh dịch dâm mỹ, buổi sáng khi cô thức dậy, mùi vẫn chưa tan hết.
"Nghe nói vài ngày nữa sẽ có buổi diễn tập." Phạm Hiểu Tinh lộ ra đôi mắt lấp lánh đầy sao, "Chúng ta lại có thể gặp vị huấn luyện viên đẹp trai kia."
Chu Tuệ sửa lại cho cô ấy: "Anh ấy không phải là huấn luyện viên, anh ấy là chiến sĩ biên phòng. "
"Một ngày làm thầy, cả đời làm...Chồng mình.” Phạm Hiểu Tinh chào một cái kiểu quân đội.
"Chúng ta có hơn sáu mươi giáo sư." Chu Tuệ nghiêng đầu, "Cậu chắc chứ?"
"...... Chu Tuệ!” Phạm Hiểu Tinh giơ tay chuẩn bị đánh cô.
Chu Tuệ cười cười, vùi đầu vào chăn bông, cô lấy điện thoại di động ra xem thời gian, không nhịn được mà mở album ảnh ra xem.
Cây thông Noel đã được Hình Minh trả về vào sáng nay, trên điện thoại di động vẫn còn một số hình ảnh của cây thông Noel, trên thảm bày một loạt các món tráng miệng và đồ uống.
Tấm ảnh cuối cùng.
Hình Minh ôm cô từ phía sau, cúi đầu cắn sau gáy cô, cánh tay ngăm đen của anh để ngang qua bộ ngực trắng nõn của cô, bàn tay to lớn nắm chặt một bên vú đầy đặn, đốt ngón tay thon dài phủ lên núm vú.
Trong ảnh, cô bởi vì khoái cảm mà ngửa cổ lên, mái tóc dài ướt đẫm mồ hôi áp sát vào bên gáy.
Bên tai còn có thể mơ hồ nghe thấy giọng nói trầm khàn gợi cảm của người đàn ông: "Thích không?"
Phạm Hiểu Tinh đột nhiên nhấc chăn bông lên: "Rời giường thôi!"
Chu Tuệ khóa màn hình điện thoại: "... Ừm. "
"Cậu không sao chứ? Bị sốt à?” Phạm Hiểu Tinh đưa tay sờ sờ, "Mặt cậu nóng quá."
Tất cả những hình ảnh đó đọng lại trong đầu Chu Tuệ, khi nghe đến đây, cổ họng có có chút khô khốc: "Không có việc gì."
Khi Chu Tuệ nhìn thấy túi xúc xích, cô cười đến không thở nổi.
Hai người tay trong tay đi ra, tách ra ở cửa tiệm bánh bao, cuối cùng, cô đi về phía trước, anh chậm rãi nhìn từ sau, ánh mắt rơi vào trên người cô, nhìn cô vào trường, sau đó mới xoay người, cũng không quay đầu lại đi vào ngõ nhỏ.
Buổi sáng Chu Tuệ chỉ có một tiết học, cô trở về ký túc xá thay quần áo, bỏ quần áo bẩn vào máy giặt, sau đó trở về ký túc xá ngủ nửa tiếng.
Tinh lực Hình Minh quá tràn đầy, tối hôm qua anh làm rất lâu, buổi sáng khi thức dậy, anh lại đè cô làm thêm lần nữa.
May mắn thay, cô đã học taekwondo trước đây, nếu không, cô hôm nay không thể đứng dậy.
Cô ngủ chưa đầy nửa tiếng, những người bạn cùng phòng khác trong ký túc xá đều thức dậy trang điểm thay quần áo, có người đang ăn sáng, mùi thơm tràn vào mũi, cho dù cô không đói, cũng bị mùi thơm này khiến không thể ngủ được.
Trên bàn học của ký túc xá trưởng có một cây thông Noel nhỏ, Chu Tuệ nhìn thấy nó, nằm trên gối nhìn cây thông Noel mỉm cười, hỏi ký túc xá trưởng: "Cậu mua nó ở đâu vậy?" "
"Hôm qua mình đi ăn, cửa hàng tổ chức một sự kiện tặng quà." Sau khi chuốt mascara xong, ký túc xá trưởng quay sang hỏi cô: "Tối hôm qua cậu đi đâu? Trương Phong Vũ đứng dưới lầu tìm cậu, chắc là muốn tặng quà Giáng sinh cho cậu. "
Chu Tuệ nằm trên gối không lên tiếng, hành động Trương Phong Vũ theo đuổi cô khoa trương như vậy, đừng nói là ký túc xá, cả khoa đều biết.
"Cậu ta thật sự chưa từ bỏ ý định, cậu đã từ chối cậu ta nhiều lần như vậy, mà cậu ta vẫn đến mỗi ngày, ước chừng chỉ cần một ngày cậu không có bạn trai, cũng thêm một ngày cậu ta không từ bỏ ý định." Ký túc xá trưởng tiếp tục trang điểm trước gương, cô ấy vừa hẹn hò với một chàng trai khóa dưới, mỗi ngày đều phải trang điểm một hai tiếng.
"Hôm qua cậu ta còn hỏi tôi, ai đưa cậu trở về, tôi không dám nói, tôi sợ cậu ta tìm người ta tính sổ." Phạm Hiểu Tinh, bạn cùng phòng có quan hệ tốt với Chu Tuệ nói: "Nếu cậu ta hỏi cậu, cậu cũng đừng nói cho cậu ta biết."
Chu Tuệ gật đầu.
Phạm Hiểu Tinh đặt một đồng xu lên bàn mọi người, mang một ý nghĩa mỹ miều là "Tình yêu trọn vẹn".
Sau khi đợi những người khác trong ký túc xá đi ra ngoài, Phạm Hiểu Tinh dựa vào giường, hỏi Chu Tuệ: "Tối hôm qua cậu có ăn táo không?"
Chu Tuệ nhớ tới quả táo đỏ, gật đầu: "Có ăn."
Hình Minh rất thích việc đoạt đồ ăn từ trong miệng cô, làm cho cô không nhớ quả táo tối qua có vị gì, chỉ nhớ nụ hôn mãnh liệt và mạnh mẽ của người đàn ông, cánh tay của anh vòng qua lưng dưới, mạnh đến mức gần như ép cô tiến vào cơ thể anh.
"Cậu đang nghĩ gì vậy?" Phạm Hiểu Tinh xua tay trước mắt cô, "Sao quầng thâm của cậu đen thế? Tối hôm qua ngủ không ngon sao? "
Chu Tuệ: "..."
Cô không biết đêm qua mình đã ngủ thiếp đi từ khi nào, trong phòng tràn ngập mùi tinh dịch dâm mỹ, buổi sáng khi cô thức dậy, mùi vẫn chưa tan hết.
"Nghe nói vài ngày nữa sẽ có buổi diễn tập." Phạm Hiểu Tinh lộ ra đôi mắt lấp lánh đầy sao, "Chúng ta lại có thể gặp vị huấn luyện viên đẹp trai kia."
Chu Tuệ sửa lại cho cô ấy: "Anh ấy không phải là huấn luyện viên, anh ấy là chiến sĩ biên phòng. "
"Một ngày làm thầy, cả đời làm...Chồng mình.” Phạm Hiểu Tinh chào một cái kiểu quân đội.
"Chúng ta có hơn sáu mươi giáo sư." Chu Tuệ nghiêng đầu, "Cậu chắc chứ?"
"...... Chu Tuệ!” Phạm Hiểu Tinh giơ tay chuẩn bị đánh cô.
Chu Tuệ cười cười, vùi đầu vào chăn bông, cô lấy điện thoại di động ra xem thời gian, không nhịn được mà mở album ảnh ra xem.
Cây thông Noel đã được Hình Minh trả về vào sáng nay, trên điện thoại di động vẫn còn một số hình ảnh của cây thông Noel, trên thảm bày một loạt các món tráng miệng và đồ uống.
Tấm ảnh cuối cùng.
Hình Minh ôm cô từ phía sau, cúi đầu cắn sau gáy cô, cánh tay ngăm đen của anh để ngang qua bộ ngực trắng nõn của cô, bàn tay to lớn nắm chặt một bên vú đầy đặn, đốt ngón tay thon dài phủ lên núm vú.
Trong ảnh, cô bởi vì khoái cảm mà ngửa cổ lên, mái tóc dài ướt đẫm mồ hôi áp sát vào bên gáy.
Bên tai còn có thể mơ hồ nghe thấy giọng nói trầm khàn gợi cảm của người đàn ông: "Thích không?"
Phạm Hiểu Tinh đột nhiên nhấc chăn bông lên: "Rời giường thôi!"
Chu Tuệ khóa màn hình điện thoại: "... Ừm. "
"Cậu không sao chứ? Bị sốt à?” Phạm Hiểu Tinh đưa tay sờ sờ, "Mặt cậu nóng quá."
Tất cả những hình ảnh đó đọng lại trong đầu Chu Tuệ, khi nghe đến đây, cổ họng có có chút khô khốc: "Không có việc gì."